Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ Triệu Ly Nùng đã hiểu tại sao có thể nhìn thấy thanh niên trẻ thân hình ốm yếu, sắc mặt đượm vàng ở trong buồng xe.
Chắc đều nghèo như chủ nhân cơ thể này của cô.
“Bạn học Triệu!”
Triệu Ly Nùng đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hà Nguyệt Sinh, cô ngẩng đâu nhìn sang, bèn thấy anh đang đứng đối diện vẫy tay với cô.
“Vừa nãy tôi còn muốn gửi tin nhắn cho cậu đó.” Hà Nguyệt Sinh bước nhanh đến: “Cậu đã nhìn thấy danh sách chưa, chúng ta học chung một lớp đấy.”
Ba người chào hỏi lẫn nhau, Hà Nguyệt Sinh là một người cái gì cũng biết, vừa vào căng-tin đã bắt đầu phổ cập cho hai người: “Đừng lo lắng chuyện tích phân, tân sinh viên có phúc lợi, căn cứ sẽ cung cấp miễn phí ba tháng thức ăn, mỗi ngày mùng một còn được chia trái cây nữa.”
Thời thế thay đổi!
Triệu Ly Nùng lặng lẽ quay mũi chân đang hướng ra phía ngoài lại, cô quả thực đối bụng rồi.
“Tớ nghe nói bữa ăn miễn phí đều là những phần cơm cố định.” Đồng Đồng hâm mộ nhìn màn hình trên các ô cửa sổ: “Ở đây có rất nhiều món ăn tớ chưa thấy qua.”
“Có phần cơm miễn phí là tốt lắm rồi.” Hà Nguyệt Sinh hỏi hai người: “Có đi hay không?”
“Đi.” Triệu Ly Nùng trả lời không chút do dự.
Cả một căn cứ chỉ có hai căng-tin, cho nên được xây rất rộng, tập nập người tới lui. Đợi bọn họ đi đến cửa sổ bữa ăn miễn phí, đã có rất đông người đang xếp hàng ở đấy.
Trong phần cơm miễn phí bao gồm một bát cơm, một mặn một chay, còn cả một bát canh cá, trông có vẻ không tồi.
Sau khi ba người nhận xong thức ăn, bèn bưng mâm ngồi xuống chỗ gần đó.
Triệu Ly Nùng nếm thử, mùi vị rất bình thường, nhưng có thể ăn được, cô cũng không để ý quá nhiều.
“Ngon quá!” Đồng Đồng ăn một miếng bèn mím môi cười, cô ấy mở máy tính lượng tử, chụp một tấm ảnh: “Để bà ngoại tớ xem, chỗ này có rất nhiều thức ăn.”
Triệu Ly Nùng ăn được một nửa, ngẩng đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh ở đối diện: “Ba tháng sau không còn phúc lợi nữa, tân sinh viên ăn cơm như thế nào?”
Hà Nguyệt Sinh chỉ màn hình có ghi món ăn và tích phân ở các ô cửa sổ: “Tự bỏ tích phân của mình mua, ba tháng này tân sinh viên có thể nhận nhiệm vụ của lớp trên phát hành, thay bọn họ trồng cây, hái quả đều có tích phân. Đợi sau này chúng ta trồng ra được, cũng có thể đem bán lấy tiền.”
“Nhận nhiệm vụ ở đâu?” Triệu Ly Nùng hỏi.
“Cậu mở trang mạng, dưới cùng bên phải có một diễn đàn, nhấn vào đó có thể nhận, phát nhiệm vụ.” Hà Nguyệt Sinh chỉ cô mở ra: “Đội bảo vệ chủ yếu tuần tra bên phía sinh viên tốt nghiệp và giáo viên. Trong quá trình sinh viên năm hai, năm ba trồng cây, hái quả, một khi cây trồng đột biến, tỷ lệ xảy ra chuyện cao hơn, cho nên nhiệm vụ bọn họ phát ra là nhiều nhất.”
Ai cũng biết điểm tốt khi trở thành nhân viên, quan chức trồng trọt. Nhưng trong thời gian đó nguy hiểm chồng chất, nói không chừng sẽ gặp phải cây trồng đột biến cũng nên.
Cho nên phát hành nhiệm vụ trên diễn đàn trở thành lựa chọn của không ít sinh viên năm hai, năm ba.
Triệu Ly Nùng chau mày, tân sinh viên bước vào căn cứ giống như một tấm khiên bằng thịt bị lôi kéo vào, chặn đứng nguy hiểm trước mặt cho những khối khắc vậy. Chẳng trách có rất nhiều người đi tới đường cùng rồi mới lựa chọn căn cứ nông học số chín.
Tám mươi tám tích phân… Dù cô có cách nhìn thế nào, thì bản thân cũng giống như người đi tới đường cùng rồi.
Triệu Ly Nùng tuỳ tiện lướt trên diễn đàn, phát hiện tích phân thấp nhất của nhiệm vụ là trên năm trăm, tiếp xúc càng nhiều với thực vật, thời gian càng lâu, thì giá càng cao.
[Đơn gấp! Chiều mai thu hoạch hẹ, 900 tích phân!]
[Số mười bảy cần hai người thu hoạch rau chân vịt, 1000 tích phân một người]
[Nhân công diệt cỏ, mỗi mầu chỉ cần 5100 tích phân~]
…