Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối, Triệu Ly NÙng nằm trên giường, cô tưởng rằng bản thân sẽ khó ngủ, dù sao cũng mới đến thế giới mới nguy hiểm này. Nhưng cô mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã bị màn đêm xâm chiếm, gần như chìm vào giấc ngủ trong chớp mắt.
Hiển nhiển Triệu Ly Nùng đã xem thường khả năng chống đỡ của bản thân.
Sáng hôm sau, Triệu Ly Nùng nhận được tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh, đối phương hỏi cô có muốn cùng anh đến lớp hay không, anh đợi ở trước cửa toà 2-5.
Cô trả lời, rồi nhìn sang Đồng Đồng đang thu dọn đồ đạc: “Cùng đi chứ?”
“Được.” Đồng Đồng mỉm cười, đi theo Triệu Ly Nùng.
Cô ấy rất thích cười, ít nhất là đến hiện tại Triệu Ly Nùng chưa từng thấy lúm đồng tiền biến mất qua.
Đi đến tòa nhà hình tròn ở vòng trong là một con đường thẳng tắp, đi từ tòa 3-11, ngang qua tóa 2-5, rồi lại tiếp tục đi về phía trước, là có thể đến được vòng trong. Quãng đường không ngắn, đi bộ mất khoảng ba mươi phút.
Trên đường đi, Triệu Ly Nùng nhìn thấy rất nhiều xe chạy ra ngoài, nhiều nhất là xe buýt.
Hà Nguyệt Sinh nói người của lớp trên ra ngoài trồng trọt, cũng là cuộc sống ngày thường sau này của tân sinh viên bọn họ.
Cuối cùng ba người đã đến được toà nhà hình tròn, nhìn gần trông nó còn hung vĩ hơn cả khi nhìn xa, dưới ánh sáng mặt trời toà nhà cao tầng màu trắng bạc toả ra hơi thở lạnh lẽo, nghiêm trang. Đi vào bên trong có một cánh cửa kiểm tra, qua khỏi cửa đi về phía trước chính lá thang máy.
Triệu Ly Nùng quét mắt nhìn, chỉ mỗi thang máy đã có hẳn ba mươi mấy cái, có thang máy không gian bên trong rất rộng, chắc là dùng để vận chuyển đồ.
Đến khi bọn họ lên tới tầng mười tám, Đồng Đồng chia tay với Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh, đi về lớp làm vườn B của mình.
Khi hai người tìm được lớp học, Triệu Ly Nùng vô ý hỏi: “Ba lớp A, B, C chia như thế nào vậy?”
“Học sinh ở lớp A ít nhiều gì đều có thành tích và kinh nghiệm về trồng trọt, mua hạt giống đều cần phải có tiền, còn phải chú ý an toàn, thường thì những người như vậy chắc chắn trong nhà không quá nghèo.” Hà Nguyệt Sinh trả lời: “Học sinh lớp B đã thi đậu bài thi căn bản, còn lớp C… chỉ cần đủ hai mươi tuổi đến báo danh là có thể vào được.”
Tuy tân sinh viên có ba tháng phúc lợi, nhưng không phải ai cũng dám đến.
Căn cứ nông học số chín không chập nhận việc nghỉ học vô cớ, đến đây hoặc là chết, hoặc là trở thành nhân viên trồng trọt.
Nếu thực sự không trồng trọt được, bị đào thải, vẫn phải bị phân chia đến các căn cứ làm công việc khác nguy hiểm hơn nhiều so với căn cứ trung tâm. Nếu có thể tự nuôi sống được bản thân, người bình thường sẽ không lựa chọn con đường này.
“Lớp nông học C, ở đây.” Hà Nguyệt Sinh tìm được lớp học của bọn họ.
Triệu Ly Nùng bước vào, thấy bên trong đám tân sinh viên mười người thì có tám, chín người vẻ mặt xanh xao, hiển nhiên là mọi người đều rất nghèo.
Cô đột nhiên có cảm giác ôn hoà kỳ lạ.
Một lớp có một trăm người, phòng học không nhỏ, Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh ngồi ở góc phòng học, cũng không phải họ cố ý ngồi đó, mà vì đã không còn chỗ trống nữa.
Mọi người đều liều mạng ngồi ở hàng đầu, muốn gần với giáo viên hơn, biết đâu như vậy có thể học được nhiều kiến thức, sẽ không bị mất mạng.
Học sinh trong lớp đã đến đông đủ, tiếng chuông vào học ở tầng mười tám cũng vang lên rồi, nhưng giáo viên vẫn chưa thấy xuất hiện.
Mãi đến nửa tiếng sau, một người phụ nữ trung niên cánh tay phải bó thạch cao, trên vai quấn băng mới chậm chậm đi vào.