Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông nghiêng người, mặc dù có mặt nạ che kín, cũng không che được cái mũi cao thẳng, ánh mặt trời chiếu tới chỗ anh ấy, khi quay mặt qua, ánh nắng vàng chiếu đến có thể thấy rõ hàng lông mi dài.
Ở một bên cánh tay anh ấy đeo một chiếc huy hiệu, ban đầu là hai chữ “Đặc công”, hiện giờ phía trên mặt đã đổi thành “Hộ vệ” .
“Là hộ vệ, chúng ta được cứu rồi.” Hà Nguyệt Sinh thở một hơi nhẹ nhõm.
Triệu Ly Nùng và Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn nhau, ánh mắt đăm chiêu, hai người ngừng một lúc, sau đó đồng thời lên tiếng.
“Trạch tất.”
“Diệp Trường Minh!”
Hai người nói xong, nghe thấy đáp án của đối phương, đều nghi ngờ.
Triệu Ly Nùng chỉ biết là trạch tất cũng có tên là ngũ đóa vân, với cỏ mắt mèo, nhưng chưa từng nghe qua cái tên trong miệng của Hà Nguyệt Sinh.
Trạch tất là thực vật thân cỏ sống cả năm, rất khỏe mạnh, sau khi bẻ gãy, thân cây chảy ra chất dịch màu trắng ngà, thường mọc bên đường, khu đất hoang, cô chưa bao giờ nhìn thấy một cây trạch tất to lớn như vậy, vừa rồi nhìn thấy tất cả đặc thù mới xác định được là nó.
Tất nhiên Hà Nguyệt Sinh không thèm để ý Triệu Ly Nùng nói gì, anh buông cánh tay cô ra, đầu nhích lại gần cô, nói: “Không có súng, đeo đường kiếm, nhất định là Diệp Trường Minh, lúc này chúng ta gặp vận lớn, thế mà lại gặp phải anh ấy.”
Triệu Ly Nùng giương mắt nhìn về phía bóng dáng cao ngất đang rời đi, lập tức lại cúi đầu xoa xoa mắt phải.
“Tôi nghe nói…” Hà Nguyệt Sinh chú ý tới động tác của Triệu Ly Nùng, đánh giá cô, nhất thời kinh ngạc: “Mắt của cậu làm sao vậy?”
Bên má phải cô dính máu bắn tung tóe, tiện tay xoa xoa, lại càng lẫn vào, mắt phải lại có thêm một vết đỏ thẫm, nhìn hơi đáng sợ.
“Máu bắn trúng.” Triệu Ly Nùng dùng tay lau lau đi, đến khi máu trong mắt chảy ra cùng nước mắt.
Cảm giác đau đau ở mắt đang nhắc nhở cô, toàn bộ chuyện này không phải mơ.
“Đừng xoa, dùng nước rửa một cái, đợi tôi tìm ít nước giúp cậu.” Hà Nguyệt Sinh nhìn quanh bốn phía, từ đầu đến cuối đoàn tàu đều có hộ vệ, khi tiếng súng vang lên, tán cây to lớn nhao nhao héo rũ.
Xung quanh đầy hỗn loạn, không ít người lấy lại tinh thần, tập trung lại cùng một chỗ, giống như làm như vậy mới có thể tìm kiếm được cảm giác an toàn.
Phía trước đoàn tàu vang lên tiếng súng dày đặc, sau đó năm chiếc xe việt dã bọc thép cỡ lớn nhanh chóng chạy đến.
Chiếc xe việt dã bọc thép cỡ lớn đầu tiên đột nhiên phanh lại, ba chiếc xe phía sau lần lượt dừng lại ở bên trái phải và phía sau, chia ra vây quanh chiếc xe ở giữa.
“Quả nhiên là La Phiên Tuyết!” Hà Nguyệt Sinh kích động va vào bên cạnh Triệu Ly Nùng.
Chỉ là vì đôi mắt không khoẻ, lại mới đến thế giới này Triệu Ly Nùng hít một hơi, cố gắng ổn định hoang mang nổi lên trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía mấy chiếc xe bọc thép cỡ lớn.
Trên mấy chiếc xe đều có người mặc đồ đặc công màu đen đi ra, đứng vây quanh một cô gái trẻ tuổi từ chiếc xe ở giữa đi xuống.
Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, mái tóc uốn cong thả ở phía sau, trên người mặc một bộ xung phong màu trắng, dưới chân là một đôi giày màu nâu nhạt, trên lưng cô ấy đeo một chiếc ba lô màu đen, lập tức đi về phía cây lớn héo rũ kia, ngồi xổm xuống phía trước, tiện tay buộc mái tóc xoăn dài lại, mấy cọng tóc rơi rơi ở bên tai.
Rõ ràng xung quanh vẫn rải rác đầy thi thể, nhưng cô ấy ngồi xổm xuống xem xét cây to lớn kia. Không hề bị ảnh hưởng chút nào, bình tĩnh gọn gàng.
Mấy hành khách vốn đang co rúm đứng ở một bên chưa bình tĩnh lại, không chỗ nào không lộ ra hâm mộ sùng bái hướng ánh mắt nhìn tới.