Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Phiên Tuyết cũng không để ý tới người xung quanh, cô ấy lấy từ trong ba lô đen trên vai ra một ống kim, dao nhỏ với găng tay, bên cạnh có người quay video lại. Cô ấy đeo găng tay, cúi mắt xuống dùng ống kim rút chất dịch bên trong thân cây ra, sau đó lại dùng dao nhỏ cắt thân cây với lá cây, lấy mẫu bỏ vào trong túi.
Sau khi làm xong xuôi, cô ấy mới đứng dậy đi đến chỗ người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa, đối phương đang ở nói chuyện với trưởng xe lửa.
Đợi bọn bọ nói chuyện với nhau xong, La Phiên Tuyết mới nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói: “Là trạch tất, cây biến dị cấp c, tháng ba là thời kỳ sinh trưởng của đại đa số thực vật, căn cứ dịch đạo cần phải phun thêm thuốc bảo vệ.”
Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, đuôi mắt hẹp dài quét tới đám người, ánh mắt rơi trên một người, nháy mắt lại thu về, trưởng xe lửa đứng ở bên cạnh với La Phiên Tuyết vẫn chưa phát hiện ra động tác của anh ấy.
Mắt phải Triệu Ly Nùng không khoẻ, cuối cùng không nhịn được cúi đầu xoa nhẹ một chút, cũng không biết từng có một tầm mắt quét tới.
“Đã sớm nghe nói Diệp Trường Minh làm hộ vệ cho La Phiên Tuyết.” Trong mắt Hà Nguyệt Sinh toàn là hâm mộ: “Không biết về sau chúng ta có thể trở thành nghiên cứu viên hay không.”
Triệu Ly Nùng không hiểu anh đang nói cái gì, để che dấu, cô không lên tiếng tiếp lời, ngầm ghi nhớ mấy danh từ này.
Cô cúi đầu đánh giá bản thân, quần áo xa lạ, vòng tay, không biết có phải cơ thể này cũng thay đổi hay không.
Toàn bộ những thứ vừa trải qua, làm cho Triệu Ly Nùng không thể không nhận ra, có thể cô đã xuyên việt đến thế giới mới, mà thế giới mới này là thế giới không hề nguy hiểm.
“Ôi ôi, cậu tới từ căn cứ nào?” Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Triệu Ly Nùng không một tiếng động hỏi lại: “Cậu thì sao?”
Hà Nguyệt Sinh nháy mắt ra hiệu: “Căn cứ thứ bảy, về sau cậu muốn uống trà, cà phê, có thể tìm tôi để mua, tôi có cửa.”
Căn cứ thứ chín, căn cứ thứ bảy… Chắc là thế giới này gọi tên là căn cứ theo số thứ tự.
Rõ ràng vừa mới trải qua sống chết, nhưng đối phương lại giống như hoàn toàn trở lại bình thường.
“Bạn học Triệu, cậu ở căn cứ nào?” Hà Nguyệt Sinh vẫn không quên hỏi câu hỏi trước đó.
“Căn cứ trung tâm.” Triệu Ly Nùng nhớ tới quảng cáo trên tàu sắt, thuận miệng nói: “Tôi không có cửa.”
Hà Nguyệt Sinh khó hiểu liếc nhìn cô một cái: “Hạt giống ở căn cứ trung tâm đều ở trong tay nhà họ La với nhà họ Đan, nhất định cậu không có.”
Nhà họ La với nhà họ Đan… Lại biết thêm một thông tin.
Một đám hộ vệ đột nhiên xuất hiện ở cách đó không xa, xử lý cây biến dị xong, cũng biến mất rất nhanh chóng.
Năm chiếc xe việt dã bọc thép cỡ lớn lại khởi động, mang theo tiếng gầm rú quay đầu, vòng qua đầu đoàn tàu, rồi rời khỏi, giống như chưa từng có xuất hiện, chỉ để lại vết bánh xe in trên đường đá, để chứng minh bọn họ đã tới.
Trưởng xe lửa bên này đã bắt đầu triệu tập mọi người xếp hàng.
“Các bạn tân sinh, đoàn xe cứu viện đã đến, mong mọi người xếp thành hai hàng để chờ.” Trưởng xe lửa cầm loa hô lên.
Tân sinh?
Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn về phía bốn phía, quả nhiên người từ trên đoàn tàu xuống toàn bộ là người trẻ tuổi, cho nên hiện tại cô là một tân sinh trong dị giới?
Hà Nguyệt Sinh nâng tay trái lên, ngón tay phải quẹt mặt đồng hồ trên tay một cái, phía trên lập tức hiện ra màn hình màu xanh nhạt: “Năm nay cũng thật xui xẻo, tự nhiên lại gặp phải cây biến dị trên đường sắt trên núi, còn chưa khai giảng đã chết mất mấy người, khiến học sinh nông học bị nguy hiểm.”