[Niên Đại] Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 41: Chương 41: Truyền thuyết kinh dị (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Quên đi, dù sao rau của chúng ta cũng sắp thu hoạch rồi.” Hà Nguyệt Sinh thở dài.

Triệu Ly Nùng đổ nước xong rồi đứng dậy, cà chua của cô có tỷ lệ nảy mầm rất tốt, chín trong số mười hạt đã nảy mầm, bây giờ đã có lá thật mọc ra, cao bằng lòng bàn tay thẳng đứng.

Gần đây thời tiết không tệ, nhiệt độ và lượng mưa đều vừa phải, thực vật sinh trưởng khá nhanh nhưng sau này biến đổi, cà chua cần phải được bón phân.

Triệu Ly Nùng quay đầu nhìn đám rau xà lách đầy quần, định hái trước mớ này bán lấy tiền.

……

Lại qua mấy ngày sau, Triệu Ly Nùng thấy rau xà lách lớn lên không quá nhỏ cũng không quá già, lá cây mềm mềm nên đã hái hết toàn bộ xuống đóng đầy thùng.

Hà Nguyệt Sinh cũng hái rất nhiều, anh cúi đầu nhìn rau mình trồng, rồi lại liếc nhìn rau xà lách xanh trong thùng của Triệu Ly Nùng, rất khó hiểu: “Rau xà lách của cậu có phải ngon hơn của tôi không?”

Căn bản cả hai chăm sóc rau xà lách cùng một lúc.

Trước đây anh cũng hỏi cô giáo cách phun thuốc trừ sâu cho rau xà lách để phòng trừ sâu bệnh, dù đã phun thuốc trừ sâu nhưng vẫn còn vết côn trùng cắn ở các lá bên ngoài.

Thực tế thời gian đầu hầu hết sinh viên nông học đều phải bỏ tiền ra trồng, phải mua các loại thuốc trừ sâu, phân bón, khi cây chết phải mua lại hạt giống, khoản đầu tư không hề nhỏ.

Bán sản phẩm thu được cũng chỉ để lấy tích điểm, đừng nghĩ tới việc kiếm tiền.

Nếu thực sự muốn kiếm tiền tại căn cứ nông học số chín, cơ bản phải làm việc cho các nghiên cứu sinh cuối cấp.

“Có lẽ rau xà lách của cậu phát triển trong môi trường ẩm ướt hơn của tôi.” Triệu Ly Nùng nói: “Mấy đêm tôi còn đến đây để bắt bọ trên rau xà lách.”

Thực ra, cô cũng thuận tiện bắt cho rau xà lách của anh, nhưng Hà Nguyệt Sinh không kiểm soát lượng nước tưới, hơn nữa còn cho thêm thuốc trừ sâu, đất quá ẩm ướt, khiến cho côn trùng dễ dàng phát triển hơn.

Cũng may rau xà lách dễ trồng, không có quá nhiều sâu bệnh, vẫn thu hoạch được.

Ngày đó cô không có nói quá kỹ càng tỉ mỉ, sợ khiến cho mọi người nghi ngờ.

Từ tháng trước ở quảng trường giải đáp nghi vấn xong, Triệu Ly Nùng đã bắt đầu trở nên cẩn thận.

Rõ ràng Hà Nguyệt Sinh đã bị một chuyện khác làm cho kinh ngạc hơn: “Buổi tối cậu chạy tới ruộng, không muốn sống nữa sao?”

“Ra khỏi thành phố xe chạy hai mươi tư hai mươi tư trên hai mươi tư giờ một ngày, căn cứ cũng không cấm đi ra ngoài.” Triệu Ly Nùng biết rằng thực vật trên thế giới này sẽ biến đổi và có thể giết người, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn ra quan sát.

Không chỉ cánh đồng của cô và những cây rau xà lách trong vài chiếc quần, Triệu Ly Nùng còn đến thăm một số khu vực đồng bằng khác.

Hà Nguyệt Sinh hạ giọng: “Nhưng tôi nghe nói rằng tỷ lệ biến dị của thực vật vào ban đêm cao hơn, điều này rất nguy hiểm!”

“Tôi còn sống.” Triệu Ly Nùng bưng một thùng rau xà lách đổi chủ đề: “Làm sao để mang ra chợ bán?”

Chợ buôn bán ở phía bắc của căn cứ dành cho sinh viên nông học muốn buôn bán, nhưng theo quy định của trường, sinh viên mang theo cây trồng không được đi xe buýt.

Sinh viên có điều kiện tài chính tốt đã tự sắm một chiếc xe bán tải.

“Để tôi đi mượn chiếc xe ba bánh của người khác.” Hà Nguyệt Sinh móc ra một chùm chìa khóa quơ quơ: “Trừ việc nguy hiểm tới tính mạng, không được có vấn đề khác.”

Nửa trước của chiếc xe bán tải bị khung và kính chắn ngang, một khi thực vật đột biến xuất hiện thì không còn chỗ nào để trốn.

Chỉ là Triệu Ly Nùng nhìn chiếc xe ba bánh màu đỏ bên ngoài phòng dụng cụ, nhưng trong mắt cô lại hiện lên một nụ cười hoài niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.