Editor: Cẩm Hi
Viên Trần chạy thẳng đến chiếc xe vừa mới khởi động, nhân lúc chiếc xe còn đang quay đầu, Viên Trần nhảy một phát lên nóc xe, dì Ngô nhìn mà hoảng sợ, không kịp hít thở liền ngất đi. Người hầu vội vàng chạy tới đỡ dì Ngô, phó sĩ quan cũng sợ tới mức luống cuống tay chân, hét lên: “Mau gọi điện cho đại soái!”
Đinh Kha mặc kệ Viên Trần ở trên nóc xe, cô liều mạng tăng tốc, cửa sổ xe là kính chống đạn nên không gì có thể phá vỡ, chỉ có duy nhất ô cửa thông gió trên nóc là đang mở, Viên Trần nằm trên nóc xe gọi Đinh Kha, nhưng cô lại đạp mạnh chân ga, gió lạnh tùy ý tàn sát qua người Viên Trần.
Viên Trần đang định chui vào trong xe qua cửa thông gió trên nóc, lại không ngờ Đinh Kha bẻ tay lái, một cú quẹo vào suýt nữa thì làm hắn văng ra khỏi xe, gần khu Tĩnh Nghi viên người cũng không nhiều, những người bên đường chứng kiến cảnh này đều bị làm cho kinh hãi. Viên Trần bám chặt vào cửa thông gió, cố gắng dùng sức để kéo người trở lại nóc xe một lần nữa, hắn dùng sức đem thân thể leo lên nóc xe một lần nữa, lảo đảo một cái ngã vào trong xe.
“Em không muốn sống nữa có phải hay không?” Viên Trần thở hổn hển điều chỉnh lại tư thế ngồi đoan chính, nếu không phải cửa kính trên nóc xe mở sẵn, chỉ sợ cô cũng chẳng quan tâm tới sự sống chết của hắn, Đinh Kha mạnh mẽ xoay tay lái, “Không sai, tôi đúng là không muốn sống nữa, tôi muốn cùng anh đồng quy vu tận!”
Viên Trần từ ghế sau nhảy lên ghế phụ, hắn tính đoạt lấy vô lăng từ tay Đinh Kha, nhưng tiếc rằng Đinh Kha cầm chặt không buông, cô xoay người né tránh khiến vô lăng bị lôi kéo xoay 360 độ, “Tôi sẽ không cùng em đồng quy vu tận, chúng ta còn phải sống đến bạch đầu giai lão!”
“Dù sao đầu bạc cũng chết, còn không bằng chết luôn bây giờ đi!” Đinh Kha la to, Viên Trần biết cô căn bản không biết lái xe, nhiều lắm cũng chỉ thường xuyên quan sát phó sĩ quan lái mà thôi. Kim đồng hồ gần như là xoay tròn theo tốc độ của xe, tốc độ xe ngày càng trở nên nhanh hơn.
Phía sau Tĩnh Nghi viên là Hương Sơn, Đinh Kha một đường chạy quanh đường núi gập ghềnh, Viên Trần tranh đoạt vô lăng với Đinh Kha, hai người đều không đeo đai an toàn, thỉnh thoảng còn bị va vào sườn xe, khiến sống lưng đau đớn. “Tôi bảo đảm về sau sẽ không bao giờ chạm vào em nữa! Mau dừng xe!” Viên Trần hét lên rồi lại lần nữa đoạt lấy vô lăng, xe bị xóc nảy lợi hại, vài lần đều suýt nữa lao xuống vách núi.
Đinh Kha chăm chú nhìn đường núi ngoằn nghèo phía trước không dám lơ là, cô vẫn chưa muốn chết, cô phải sống để đi gặp Thẩm Tông Tuyền, cô dồn sức đạp chân ga, “Tôi muốn ly hôn với anh!”
Ly hôn?
Viên Trần tức khắc ngồi phịch xuống ghế, không còn đoạt tay lái với cô nữa, chiếc Rolls-Royce màu đen chạy như bay trên đường núi, hắn chỉ cảm thấy tai mình ù đi, hắn nhìn khuôn mặt cố chấp của Đinh Kha, tay gắt gao nắm chặt thẳng đến khi khớp xương phát ra tiếng, “Đinh Kha, tôi yêu em!” Hắn đã phải lấy rất nhiều dũng khí mới nói ra câu này.
“A?” Đinh Kha quá tập trung lái xe, nghe thấy hắn nói thế thì cho rằng mình nghe nhầm, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của hắn, trái tim không khỏi run lên, hắn vẫn là thiếu soái Viên Trần đấy à?
Hắn đã có ngôi sao ca nhạc tuyệt sắc Mai Hồng rồi, lại còn Hà Nam quân phiệt thiên kim Tô Nghiên Đàm nữa chứ, cô cùng lắm chỉ là vật hy sinh trong cuộc liên hôn này mà thôi.
Đinh Kha nghi hoặc nhìn người trước mắt, “Cẩn thận!” Viên Trần đột ngột bẻ tay lái, Đinh Kha sợ hãi hét lên vội vàng phanh xe lại, bánh xe quay tròn ma sát xuống đường mang theo những tia lửa, nhưng xe vẫn tiếp tục chạy về phía vách đá.
Chiếc Rolls-Royce quân sự này tuy có kính chống đạn, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến tầm nhìn nên kính chắn gió không sử dụng vật liệu đặc biệt, xe cứ như vậy đâm vào vách núi, Viên Trần theo bản năng đem Đinh Kha ấn vào trong ngực, dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho cô.
Tốc độ xe quá nhanh cho đến khi đụng phải vách núi mới dừng lại, hai người theo quán tính đập mạnh vào lưng ghế ngồi, Viên Trần vẫn đem Đinh Kha ấn ở trong lòng, hơi thở ấm áp bao vây lấy cô, Đinh Kha thở phì phò vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi, cô đột nhiên cảm thấy thân thể của người sau lưng mình khẽ run lên, lúc này mới ý thức được là Viên Trần đã dùng toàn bộ lưng của mình để chắn những mảnh kính vỡ thay cô.
Viên Trần muốn ngồi thẳng dậy, những mảnh thủy tinh từ trên người rơi xuống, cửa sổ chắn gió lúc này chỉ còn lại một lỗ thủng, vài mảnh thủy tinh đang lung lay sắp đổ, “Em không sao chứ?” Viên Trần đánh giá Đinh Kha một lượt, Đinh Kha đối với loại thái độ ôn nhu này của hắn thì chợt có chút không thích ứng được, rõ ràng hắn đã dùng thân chắn nguy hiểm thay cô, vậy mà hắn lại vội vã hỏi cô có sao không.
Đinh Kha rũ đôi mắt, khóe miệng hơi hơi nhếch lên đang muốn cảm ơn hắn, “A, sao lại chảy máu?” Cô sợ hãi cầm lấy tay hắn, Viên Trần lúc này mới cảm giác được đau đớn, hắn hít khí lạnh một hơi, máu ào ạt theo bàn tay trái chảy dọc xuống, một miếng thủy tinh sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn.
“Không sao!” Hắn cười với Đinh Kha, Đinh Kha che miệng không dám nhìn, bị mảnh thủy tinh cắm sâu vào lòng bàn tay, mà hắn vẫn còn cười được với cô.
Đại soái nhìn đống thủy tinh vỡ vụn và chiếc xe bị biến dạng, tức giận đến nỗi nắm chặt tay đấm xuống xe lăn, “Trận chiến ở Thương Châu đánh đẹp như vậy, tôi còn chưa kịp khen, hiện tại lại treo màu?” Tay Viên Trần đã được quấn băng, lúc này đang đứng trước mặt đại soái, Đinh Kha đang muốn tiến lên giải thích thì bị Viên Trần dùng tay phải túm lại, Viên Trần lắc đầu với cô rồi cầm chặt lấy tay cô, “Được rồi, cô cũng đừng có giả vờ giả vịt nữa, cả ngày chỉ biết trốn tránh tôi thì có tác dụng gì? Đứa trẻ tám tháng đâu rồi?”
Đinh Kha sờ cái bụng phẳng lì, Tô Khinh Mạn ở bên cạnh đại soái lấy khăn tay che lên miệng cười, “Chẳng lẽ em dâu làm rớt đứa bé rồi?” Đại soái nhìn chằm chằm Đinh Kha, hận không thể khoan một cái lỗ ở trên người cô, “Ông đây đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, có thai thật hay không đã sớm nhìn ra, còn giấu tôi?” Lời này nói ra thật sự không dễ nghe, Tô Khinh Mạn nghe xong thì đỏ mặt rời đi.
Đinh Kha gục đầu không hé răng, nghĩ dù sao cũng chết liền dứt khoát mở miệng, “Xe là con lái, đứa bé là con bịa ra, đại soái xem mà xử trí đi!”
Phó sĩ quan sợ tới mức trốn sang một bên, còn chưa bao giờ có người dám nói chuyện với đại soái như vậy đâu, đại soái nhíu mày nhìn cô con dâu xinh đẹp trước mặt, “Cha, trận chiến ở Thương Châu ít nhiều cũng do Đinh Kha nửa đường bao vây Tô Sâm Trạch, ngài vẫn luôn thưởng phạt phân minh......” Viên Trần vội giải thích sợ ông ta lại lôi quân côn ra.
Đại soái hung hăng trừng mắt nhìn Viên Trần, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo hàn khí khiếp người, Đinh Kha chỉ cảm thấy chân mình nhũn ra, “Ha ha.” ai ngờ đại soái bỗng nhiên bật cười cười ha hả, Đinh Kha giật mình suýt nữa thì ngã ra đất, “Hai người các con thật không phải bá vương không chạm trán, một bên thì to gan lớn mật lừa gạt, một bên thì dùng ám độ trần thương* giấu trời qua biển, hiện tại đến xe cũng đâm thành như vậy, nói xem ta nên phạt các con như thế nào đây!”
(*) Ám độ trần thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Đây là một trong 36 kế.
Chính văn ảnh chụp kẹp trong ví tiền
Tác giả có lời muốn nói: Ô oa, xin hãy ủng hộ ~~ moah moah
Đinh Kha thấy tâm tình đại soái bỗng nhiên chuyển tốt, lập tức nắm lấy cơ hội tranh mở miệng trước: “Như vậy đi, con sẽ đưa ra chủ ý giúp đại soái ngài!” Đại soái không đợi cô mở miệng vội vàng xua xua tay, “Đừng! Cái người lanh lợi như con khẳng định sẽ không đưa ra được cái chủ ý gì hay cả, ta đã nghĩ ra cách tốt nhất để trừng phạt hai con rồi!”
Viên Trần túm lấy Đinh Kha đang ủ rũ, “Cha, cho dù bị phạt như thế nào, con cũng muốn được gánh vác một mình, Đinh Kha thân thể suy nhược.” Đinh Kha biết hắn lại muốn dùng cái bài này, lập tức cãi lại nói: “Tôi suy ngược chỗ nào chứ, tôi rất khỏe mạnh đó!” Đại soái cười rộ lên, “Ta thấy cô con dâu này cũng không thể giả bộ suy nhược được, huống hồ cái phạt này, một mình Viên Trần con quả thật là không làm được!”
Đinh Kha nhỏ giọng lầu bầu với Viên Trần, “Cha anh so với tôi còn giảo hoạt hơn!” Viên Trần kéo mạnh ra hiệu cho cô không nói nữa, đây còn không phải cô ấy đang mắng chính mình giảo hoạt hay sao.
Mọi người đều nín thở chờ đại soái mở miệng, đại soái ngược lại trước bán cái nút, hồi lâu sau mới vuốt râu nhướng mày cười rộ lên, “Ta sẽ phạt Đinh Kha trước cuối năm nay phải có cháu ngoại!”
“Cháu ngoại?” Đinh Kha cùng Viên Trần trăm miệng một lời, “Cho nên mới nói trừng phạt này một mình Viên Trần không thể thực hiện được!” Đại soái nói xong còn nhịn không được cười trộm.
Tô Khinh Mạn ngồi ở bên trong xe thấy tâm tình đại soái rất tốt, vốn là đến để hưng sư vấn tội mà hiện tại mặt mày lại hớn hở, “Đại soái, ngài đối tam phu nhân thật tốt!” Đại soái vẫn chưa nghe ra sự ghen tỵ trong lời nói của Tô Khinh Mạn, nở nụ cười chân thành, “Cô và Viên Trần thật giống nhau, ái đến chết đi sống lại, hận đến nội tâm đau đớn, muốn không thích cũng khó!” Tô Khinh Mạn xé rách khăn lụa trong tay, rất giống, có lẽ đây chú định không cần bàn cãi!
“Để tôi giúp anh!” Đinh Kha nhìn thấy Viên Trần trở về thì lập tức tiến lên giúp hắn cởi áo khoác, Viên Trần băng bó tay trái nên động tác có chút không linh hoạt, dì Ngô thì cảm thấy vợ chồng hai người ân ái tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là Viên Trần vẫn luôn đạm nhiên cười, cũng không cự tuyệt rồi đi vào thư phòng.
Đinh Kha không biết là xuất phát từ việc hắn cứu mình mà cảm động, hay là đủ loại áy náy, trong lòng hy vọng có thể xóa đi hình ảnh của hắn, “Nếu muốn trói chặt trái tim đàn ông thì phải trước tiên phải trói được dạ dày của người đàn ông đó!” Dì Ngô thình lình nói vào tai Đinh Kha, Đinh Kha cầm áo khoác của Viên Trần vẫy vẫy dì Ngô, “Cái gì cơ, tôi mới không muốn trói buộc hắn!” Đinh Kha cười phẩy tay, “Bang” một tiếng có một vật rơi ra khỏi túi áo khoác của Viên Trần.
Chiếc ví da màu nâu nằm im trên sàn gỗ, Đinh Kha duỗi tay nhặt ví tiền lên nhét lại vào túi áo khoác của hắn, “Tôi đương nhiên đã có người trong lòng! Ảnh chụp cô ấy còn đang nằm ở trong ví tiền của tôi đấy!”” “”Không thể tưởng tượng được anh lại romantic như vậy đó!”
Nhớ lại những lời từng nói, Đinh Kha lại móc ví tiền ra.
Cô nhẹ nhàng mở ra ví tiền ra, trong lòng lại không dấu nổi khẩn trương, là ngôi sao ca nhạc Mai Hồng, Tô Nghiên Đàm hay là một gương mặt xa lạ nào khác, cô cũng không biết vì sao mình lại có chút để ý cùng đau đớn.
Một tấm ảnh đen trắng nhỏ kẹp bên trong chiếc ví màu nâu, một đôi mắt trong vắt như nước mùa thu đầy rực rỡ, khuôn mặt lãnh diễm kinh người lay động nhân tâm, làn da trắng như tuyết, đang nhìn về nơi xa tựa như đang ở dưới ánh bình minh.
Đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào người trên ảnh chụp, đây là hình dáng mà mỗi ngày cô đều nhìn thấy trong gương, là cô!
Đinh Kha nao nao, đáy lòng lại có một chút ngọt ngào, nhưng trên ảnh chụp là cô đang đứng trước đàn dương cầm, cô rất hiếm khi chụp ảnh, ngay cả Viên Trần đề nghị chụp ảnh cưới cô cũng quả quyết cự tuyệt, cẩn thận đánh giá lại, trong bức ảnh cô mặc lễ phục, đã bốn năm nay cô chưa từng mặc lại lễ phục, bốn năm, chẳng lẽ bốn năm trước Viên Trần đã biết mình?
Đinh Kha rút ảnh chụp ra khỏi ví tiền, ảnh chụp ở dưới ánh đèn xuất hiện vết tích bút kí lồi lõm ở trên mặt ảnh, cô lật ảnh chụp lại thì vội ngừng hô hấp, đằng sau ảnh chụp có một hàng chữ phiêu dật được viết bằng bút máy: Just for You!
Đinh Kha nắm chặt ảnh chụp đen trắng, sao cô có thể không nhớ ba từ này cho được! Bốn năm trước ở Alabama, cô đã tự mình đánh khúc Thư gửi Elise để tặng Thẩm Tông Tuyền, cô đứng ở trước dương cầm trước mặt mọi người thổ lộ với Thẩm Tông Tuyền, chính là ba từ này: Just for You!
Cô nhớ mang máng khi đó diễn tấu xong, bản thân đã sớm khẩn trương, lại không ngờ được có một luồng sáng chợt lóe lên, “Tánh” một tiếng vang lên, thứ ánh sáng trắng đột ngột đâm vào mắt khiến tầm nhìn trở nên tối đen, đó là một vị nhiếp ảnh gia người Mỹ gãi đúng chỗ ngứa chụp được một màn kia.
Nhưng tại sao ảnh chụp lại ở trong tay Viên Trần, làm thế nào mà bốn năm trước hắn đã nhìn thấy mình, Đinh Kha nắm chặt ảnh chụp rồi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao ở Tĩnh Nghi viên lại bày dương cầm màu đen, vì sao ngày đó cô đàn khúc Thư gửi Elise hắn lại tức giận đến phát cuồng, thì ra tất cả là một cuộc gặp gỡ định mệnh......
Đinh Kha muốn hỏi về chuyện ảnh chụp, nhưng liên tục một tháng cô đều không nói được câu nào với Viên Trần, hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, buổi tối trở về cũng chỉ chào hỏi với Đinh Kha một cái, thậm chí cô còn chưa kịp nói gì đã trốn vào thư phòng, tựa hồ đang cố tình trốn tránh cô, Đinh Kha ngồi lên bệ cửa sổ, nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra thì đúng lúc đó lại nghe thấy có người gọi cô, cúi đầu nhìn thì thấy phó sĩ quan!
Cô nhảy ra khỏi tiểu lâu, hưng phấn chạy về phía phó sĩ quan, “Xe sửa được rồi? Nhìn giống như mới vậy!” Phía sau phó sĩ quan là chiếc Rolls-Royce mới tinh như lúc ban đầu, Đinh Kha thích thú vuốt ve thấy nó đã phục hồi như cũ thì kích động không thôi.
“Không có biện pháp, thiếu soái thật sự thích chiếc xe phiên bản giới hạn này, nhưng lại không còn chỗ nào bán nữa, mất một tháng mới sửa xong đấy!” Phó sĩ quan nói rồi chen đến trước mặt Đinh Kha, sợ cô sẽ sờ hỏng nó.
“Ừ, quả thật không tồi, tôi cũng thích nó!” Phó sĩ quan cuống quít đem Đinh Kha nhét vào trong xe lại không dám để cô chạm vào, “Vậy cách thích của cô thật đúng là đặc biệt!”
Cẩm Hi: Chương sau Đinh Kha sẽ biết được Viên Trần mới là người lái chiếc Hắc Sắc Phính Lịch đó, mọi người có mong chờ không nào:)
Sáng mai mùng 1 đầu năm mới còn phải đặt báo thức dậy canh Dispatch:((( Ahuhu
Happy new year!!!