Editor: Cẩm Hi
Đặc biệt? Còn không phải là đâm cho biến dạng sao?
Đinh Kha đang muốn phản bác lại hắn ta, thì thấy cả trong lẫn ngoài xe đều không có bóng dáng Viên Trần, “Còn người khác thì sao?” Phó sĩ quan biết cô đang hỏi Viên Trần, liền nhếch miệng nở nụ cười, “Là thiếu soái để tôi tới đón ngài!” Chiếc Rolls-Royce màu đen dần dần đi ra khỏi Tĩnh Nghi viên, Đinh Kha nhìn xe đi về phía vùng ngoại ô người cũng dần trở nên thưa thớt, đây không phải là con đường đi tới quân bộ lại càng không phải là đường đi tới phủ đại soái.
“Phó sĩ quan, chúng ta đang đi đâu vậy?” Phó sĩ quan một tay nắm vô lăng một tay chỉ chỉ phía trước, “Sân bay quân sự!” Đinh Kha theo hướng phó sĩ quan chỉ, một chiếc phi cơ lướt qua trên đầu bọn họ.
Nhìn vật nhớ người, thấy phi cơ Đinh Kha không khỏi có chút phiền muộn, nếu lúc trước không đi xem trận đấu phi hành, thì làm sao phải khổ như vậy chứ.
Xe dừng lại ở bãi đất trống trước sân bay, Viên Trần chắp tay sau lưng đứng cách đó không xa, bóng dáng đĩnh bạt của hắn ở dưới ánh chiều tà mang theo vài phần khí phách, phía chân trời có một chiếc phi cơ rẽ mây bay đến vẽ ra một vệt trắng trên bầu trời, hắn đứng ngược sáng xoay người lại nhìn về phía Đinh Kha.
“Em đến rồi!” Không phải hàn huyên thăm hỏi, không phải những lời ái muội, mà là trầm mặc chờ đợi, như thể đã đợi chờ cả ngàn năm, giống như trong một giây hạt cát lướt qua khe hở giữa các ngón tay.
“Đi thôi, tôi dẫn em đi xem phi cơ của tôi!” Viên Trần nói xong, cũng không đợi câu trả lời của Đinh Kha.
Giữa sân bay rộng lớn có một chiếc phi cơ đang đậu ở đó, đội ngũ phi công mặc đồng phục đã xếp hàng ngay ngắn, Viên Trần dắt cô đi xuyên qua những chiếc máy bay khác, bầu trời được bao phủ bởi sắc đỏ của ánh hoàng hôn, chiếu lên những chiếc phi cơ màu trắng, tiếng cười của cô khiến hô hấp trở nên hỗn loạn, thở phì phò nhưng vẫn không chịu dừng lại, tùy ý để hắn nắm tay mình.
Khi đi qua phi công còn chưa kịp hành lễ, Viên Trần đã kéo Đinh Kha đang cười chạy đi, đến phía trước hắn bỗng nhiên dừng lại, Đinh Kha lảo đảo một cái va vào người hắn, Đinh Kha lấy tay xoa xoa cái mũi vừa bị đâm, tiện đà chớp động hàng mi hướng hắn cười xán lạn, dưới ánh hoàng hôn Viên Trần bỗng trở nên hoảng hốt, rồi rất nhanh đã trở lại như cũ, Đinh Kha còn tưởng mình bị hoa mắt.
“Đây là phi cơ của tôi!” Viên Trần tự hào chỉ về phía trước, nhưng khi cô ngước mắt lên nhìn thì giống như bị lăng trì, đau đớn từng cơn.
Chính văn chân tướng bại lộ
Bỗng một tia chớp rạch ngang bầu trời hoàng hôn, tất cả những chiếc phi cơ khác đều trở thành vai phụ, chỉ có nó tựa như kiêu long nơi vực sâu mang theo ngọn lửa nóng cháy phun trào, lúc thấy qua điệu múa ba lê của Châu Âu còn cho rằng thiên nga đen đã là sự kết hợp hoàn hảo nhất giữa thanh lịch và tà ác rồi, mà hiện giờ chiếc phi cơ này nghiễm nhiên chính là một con đại bàng đen.
Trái tim Đinh Kha rơi lộp bộp một cái, phía trên Hắc Sắc Phích lịch được in hai chữ đỏ tươi: Trung Hoa!
“Rất đẹp phải không! Trận đấu phi hành năm đó tôi chiến thắng nhờ vào nó đấy!”
Mà hai mắt Đinh Kha đã trở nên mông lung, đến cả hô hấp cũng đột nhiên im bặt.
Sao lại thế này?
Hắn mới chân chính là người điều khiển Hắc Sắc Phích lịch!
Viên Trần mới là người điều khiển Hắc Sắc Phích lịch?
Lúc trước khi cô đi xem trận đấu phi hành thì bị xe chuyên dụng của Viên Trần ngăn lại trên đường, phó sĩ quan gấp đến mắng không ngừng, những chiếc phi cơ đầy nhiệt huyết bay lượn trên không trung, tuy Hắc Sắc Phích lịch lên sân khấu muộn nhất nhưng lại xuyên qua những đám mây xe rách bầu trời.
Đinh Kha vô ý rơi xuống biển, chờ đến khi trèo được lên bờ thì phi công đã sớm không thấy đâu nữa, chỉ vì thấy Thẩm Tông Tuyền như một làn gió thanh mát bước xuống từ phi cơ, cô liền đến một đất nước xa lạ vì hắn ta.
Trận đấu phi hành năm ấy, tôi cũng tham gia đấy, em có nhìn thấy phi cơ của tôi không? Khi đó tôi...... Cô từng đánh gãy lời Viên Trần, lại chưa từng hỏi qua Thẩm Tông Tuyền có phải là phi công của Hắc Sắc Phích lịch hay không!
“Nếu như có một ngày em phát hiện ra Thẩm Tông Tuyền không phải là người điều khiển Hắc Sắc Phích lịch thì làm sao bây giờ?” “Không có khả năng! Chính là hắn! Em đã tận mắt nhìn thấy!” “Chị nói là nếu! Nếu là một người khác thì làm sao bây giờ?”
“Nếu à, em đây sẽ đi yêu người chân chính điều khiển Hắc Sắc Phích lịch!”
Chỉ là một lần đùa vô tình, không ngờ lại thành sự thật!
“Làm sao vậy?” Đinh Kha mất một lúc lâu mới hồi thần lại, ngước mắt lên mỉm cười với Viên Trần.
Cô đã không ngừng trốn tránh cự tuyệt làm thương tổn hắn, dày vò bản thân để rồi lần lượt lướt qua hắn!
“Tới đây.” Viên Trần dắt tay Đinh Kha, “Trừ Thẩm Tông Tuyền ra, không có ai đặt chân lên phi cơ của tôi đâu!”
Thẩm Tông Tuyền?
Một lời chứng thực mọi suy đoán.
Dường như Viên Trần đã không còn bài xích khi nhắc tới ba chữ Thẩm Tông Tuyền này, nhưng hô hấp của Đinh Kha lại cứng lại.
“Tay anh đã khỏi chưa, có thể lái được không?” Viên Trần giơ tay trái lên tháo băng ra ý bảo không sao, “Yên tâm, sẽ không rơi xuống được đâu!”
Hắn đem Đinh Kha vây lại trong ngực, phi cơ từ từ cất cánh, đây là lần đầu tiên Đinh Kha ngồi ở ghế điều khiển, lồng ngực rắn chắc của Viên Trần dán chặt vào lưng cô, hắn đem đầu gác lên vai cô, khiến cô hoàn toàn dựa vào trong ngực mình đồng thời bảo trì cân bằng.
Phi cơ rít gào khởi động, tiếng ong ong vang lên ở bên tai Đinh Kha, “Không được không được, mau dừng lại đi!” Đinh Kha thét chói tai, cảnh vật trước mắt liền vụt qua, phi cơ mang theo tiếng thét bay lên, “Hiện tại đã khởi động rồi, phi cơ nhất định phải cất cánh, nếu không nó sẽ khiến mọi người thiệt mạng!” Đinh Kha sợ tới mức lấy tay che lại đôi mắt không dám nhìn phía trước, Viên Trần lại cố ý đem tay cô kéo xuống, Đinh Kha có thể cảm nhận được hơi thở lúc nông lúc sâu của hắn, cảm giác an toàn đã dần dần xoa xịu sự khẩn trương của cô.
Chiến cơ màu đen xé rách không khí lao thẳng lên trời cao, những đám mây hờ hững dưới ánh chiều tà, khi nhìn xuống những ngọn núi con sông cũng trở nên nhỏ bé mơ hồ, đến Vạn Lý Trường Thành cũng có thể thấy được rõ ràng, Đinh Kha bị làm cho kinh ngạc, bất giác cảm thán thế gian này còn có cảnh đẹp như vậy.
“Em còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Hơi thở ấm áp của Viên Trần phả vào bên tai cô.
Đinh Kha xì cười ra tiếng, “Cái lần ở rạp hát tôi lấy súng của anh đó hả?”
Viên Trần nhớ lại khi đó bóng hình xinh đẹp của cô từ từ đi ra, gương mặt được hóa trang tinh xảo cùng với chuỗi tấn châu trên phục trang, nhung trang chiến trường với hoa thương trên tay, là một tuyệt đại phong hoa, da trắng môi đỏ tương phản lẫn nhau, vừa nhu mị lại kiên nghị, những tiếng leng keng hữu lực vang lên. Cô rũ mi nâng cổ tay, hoa thương xoay chuyển đến hoa mắt, tay áo ngọc bích lay động theo gió, chậm rãi xoay người lại và hoa thương cũng rời khỏi tay, lao thẳng về phía hắn, hắn lại ngồi vững như núi Thái Sơn giương mắt nhìn hoa thương sắc bén đâm xuống bàn.
“Không phải!”
Không phải?
Ánh nến lay động trong nhà hàng Tây, một cô gái xinh đẹp người Châu Á đứng thổ lộ ở trước đàn dương cầm, tất cả những ký ức đan xem tạo thành một thước phim nhựa, Đinh Kha bỗng nhiên nhớ tới tấm ảnh kẹp ở trong ví Viên Trần, “A, đúng rồi, sao anh lại có ảnh chụp của tôi vậy?” Phi cơ tăng tốc chui qua những tầng mây, biển mây không đều màu nhấp nhô trùng điệp, “Lúc đầu hắn ta vốn không muốn đưa ảnh chụp cho tôi.” Viên Trần càng ôm chặt Đinh Kha, “Nhưng tôi lấy súng dí lên đầu hắn, buộc hắn ta phải giao ảnh ra cho tôi!”
Nghĩ đến vị nhiếp ảnh gia người Mỹ đáng thương kia, Đinh Kha dựa vào ngực Viên Trần cười khanh khách, “Anh có biết tôi làm thế nào để ông chủ rạp hát đáp ứng không?” Viên Trần nheo mắt nhìn phía trước, “Làm thế nào để đáp ứng?” Hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, “Tôi cũng lấy súng dí lên đầu ông ta!” Tiếng ù ù bên tai làm cho tiếng cười của Đinh Kha đặc biệt trong trẻo.
Viên Trần trong lúc lơ đãng đã hôn lên thái dương của cô, “Bất quá vẫn không đúng!”
“Vẫn không đúng?”
Đinh Kha cau mày nhìn ánh mặt trời phía trước, ánh chiều tà chiết xạ ra bảy sắc cầu vòng, xuyên thấu qua kính hắt lên khuôn mặt nhu mị của cô, “A, tôi biết rồi! Là ở Thượng Hải!”
Trong tâm trí Viên Trần mọi thứ vẫn còn rất sống động, mấy năm trước tại đầu đường Thượng Hải, bộ váy trắng ướt nhẹp dán chặt vào cơ thể cô, mái tóc quăn đen nhánh mang theo những giọt nước thẩm thấu vào váy, cô không khỏi hơi co lại hai vai giống như con thú nhỏ bị thương, vòng eo nhỏ bé yếu ớt một tay cũng có thể ôm hết, khi đó giữa bọn họ bất quá cũng chỉ cách nhau một con phố ngắn, hắn lại để vuột mất cô.
“Lúc ấy tôi đi xem trận đấu phi hành xong chặn đường anh, phó sĩ quan còn mắng tôi đây!”
“Thì ra người phụ nữ Thượng Hải chặn đường kia là em!” Viên Trần kinh hô, ngày đó bệnh đau nửa đầu của hắn tái phát, đầu đau như muốn nứt ra, thậm chí đến sức để nâng mí mắt cũng không có, lại còn phải vội vã đi tham gia trận đấu phi hành, nhưng lại bị cô chặn đường.
Viên Trần gặm nhẹ vành tai cô để trả thù, Đinh Kha cười nghiêng đầu né tránh, “Nếu em đã đi xem trận đấu phi hành, thì hẳn là đã biết kỹ thuật của tôi rồi!”
“Kỹ thuật?”
Đinh Kha còn chưa kịp phản ứng lại, Viên Trần chỉ chừa cho cô một ánh mắt giảo hoạt, phi cơ liền lộn nhào mấy vòng trên mây, “Cứu mạng a!” Đinh Kha sợ hãi hét lên rồi ngã ngửa vào trong lòng hắn, biển mây trong khoảnh khắc biến ảo không ngừng, thân phi cơ xẹt qua trời cao, bầu trời hoàng hôn giống như thiên đường, không thể phân biệt rõ trời đất......
Sắc trời tối dần Hắc Sắc Phích lịch hòa mình vào màn đêm, ánh đèn le lói ở nơi xa xăm, “Em tới Bắc Bình cũng gần một năm rồi, nên trở về thăm Thượng Hải một chút, nếu không tư lệnh sẽ tưởng tôi đem em nhốt lại mất!” Viên Trần điềm tĩnh nói.
Đinh Kha ngẩn ra nhìn Hắc Sắc Phích lịch ở phía sau, ngược lại cười, “Được thôi, khi nào trở về Thượng Hải?”
“Ngày mai!”
“Ngày mai?” Đinh Kha lẩm bẩm, “Nhanh như vậy? Anh sẽ trở về cùng tôi chứ?”
Dưới màn đêm tối đen cô thấy không thấy được biểu tình biến hóa của Viên Trần, “Quân vụ ở Bắc Bình bận rộn, nhất thời không thể rời đi được, ngày mai tôi sẽ an bài xe riêng đưa em về Thượng Hải.”
Ngày đến Bắc Bình, Đinh Kha đã sớm không thích khí hậu ở đây, lại càng nhớ nhung khí hậu ẩm ướt của Thượng Hải, nhưng hắn đột nhiên vội vã đưa cô rời đi như vậy, Đinh Kha không khỏi có chút lạc lõng, Viên Trần không nhìn ra nỗi lo lắng của cô, chỉ cho rằng cô đang muốn chạy trốn.
“Nhiều ngày nay tôi đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận một chuyện.” Viên Trần đứng ở bên trái Đinh Kha, dọc theo đường băng phó sĩ quan đi đến.
“Chuyện gì?” Cô cố ý dựa vào cột đèn ở bên đường băng, tùy ý để ánh đèn phủ lên người.
Viên Trần không trả lời, xoay người lại ôm lấy cô, trong màn đêm hắn nương theo ánh sáng dán lên môi cô, Đinh Kha nhắm mắt lại cảm nhận hô hấp khẩn trương của hắn, phía sau một chiếc phi cơ trở về lướt qua đường băng, kéo theo một trận gió nhẹ thổi qua hai người, tay Viên Trần vẫn ôm chặt lấy eo cô, cô lại nhón chân lên đón nhận hắn, nhưng nụ hôn ôn nhu của hắn còn chưa đã thèm đã vô tư lự rời đi.
Chính văn hiệp nghị ly hôn
“Thiếu soái, không quay về sao?”
Đinh Kha ngồi một mình ở bên trong xe, Viên Trần lẳng lặng đứng ở trong bóng đêm, quân trang kaki dần dần dung nhập vào đêm tối, “Hắn nói dạo này tương đối bận, đêm nay sẽ không về, lái xe đi.” Phó sĩ quan lên tiếng dẫm chân ga rời đi.
Mọi thứ trước mặt dần trở nên nhợt nhạt vô lực, Viên Trần nhíu chặt mi cơ thể khẽ run rẩy, xuyên qua khóe mắt trong suốt nhìn chiếc xe biến mất nơi cuối con đường, gió đêm táp vào mặt lại chợt thấy lạnh buốt, hắn đưa tay lên sờ thì ra là một giọt nước mắt.
Từ bỏ em, không phải vì không yêu em, mà là đã sớm yêu em đến không thể kềm chế.
“Tiểu thư, tôi vừa gọi điện tới Thượng Hải, nói hôm nay chúng ta sẽ xuất phát.” Đinh Kha cuộn tròn khởi cơ thể dựa vào cửa sổ sát đất, tay phải cầm Thọ Sơn Thạch Phương Chương, lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái, cô hung hăng vò mái tóc, để mái tóc đen luồn qua những ngón tay, “Đi thôi!”
“Thiếu soái cũng thật là, tự nhiên để chúng ta trở về Thượng Hải, hắn cũng không thèm tới đưa tiễn.” Dì Ngô bóc xong quả quýt đưa cho Đinh Kha.
Đinh Kha xua tay không ăn, “Hắn bận quá.”
Bận quá, lời thì thầm này giống như đang độc thoại, lại càng giống như tự an ủi mình hơn.
Tàu hỏa chuyên dụng phát còi hơi, bánh xe bằng sắt ầm ầm chậm rãi chuyển động, phía sau lại truyền đến tiếng giày quân đội đạp trên sàn, Đinh Kha giống như đang chờ đợi gì đó, ngước mắt lên nhìn lại tiêu điều vắng vẻ, “Phu nhân, thiếu soái muốn tôi giao cái này cho ngài!” Phó sĩ quan đặt túi giấy màu vàng nâu xuống, rồi lại xoay người nhảy lên con tàu đang chậm rãi khởi hành.
Đinh Kha cầm lấy túi giấy màu vàng nâu, hắn lại tặng lễ vật cho cô sao?
Không có hộp gấm tơ lụa, không có ruy băng quấn quanh, cô vươn ngón tay lạnh băng từ trong túi rút ra một tờ giấy.
Cẩm Hi: Ngược quá trời ơi!!!!! Nhưng mọi người đừng lo, sau khi trở về Thượng Hải Đinh Kha sẽ phát hiện ra mình có thai và..