Niếp Môn

Chương 130: Chương 130: Cảm giác xa lạ.






Kho hàng khắp chỗ được phủ lên lớp bụi bặm , ngọn đèn mờ mờ, chiếu xuống

bóng dáng trầm trọng của Niếp Ngân trên mặt đất, giống như che một tầng tro

bụi.

Nghe xong lời nói của Niếp Nhân Thịnh, đã biết một loạt chân tướng, nếu như

vẫn không làm gì thì căn bản không thể, dù sao em trai Niếp Tích của mình,

cùng Niếp Thâm tiếp xúc càng ngày càng nhiều.

Hiện tại nghĩ đến, ngày trước Niếp Thâm đã giúp đỡ nhiều lần, tựa hồ có thể lý

giải đôi chút, tuy rằng hắn ở mặt ngoài luôn đóng vai là người cứu thế, nhưng

mà mỗi lần hắn cứu giúp là khiến cho mọi chuyện lúc đó đều nháo lên, bị liên

lụy vào người khác càng ngày càng nhiều, cuối cùng phát triển trở thành kết

cục tàn khốc của ba năm trước đây.

Tất cả đều là chứng cứ cho thấy hắn phát triển đẩy mạnh, rất cao minh là, hắn

vẫn để mình là người ngoài cuộc, nhiều lần cứu mình, căn bản chính là muốn lợi

dụng mình để hắn diệt trừ nhiều chướng ngại vật hơn, cho tới hôm nay lại vẫn

dùng tư cách ơn cứu mạng để có lý do tạo áp lực cho mình, nghĩ đến đây, trong

lòng Niếp Ngân có một loại cảm giác cực kì khó chịu.

Niếp Ngân ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị nhìn hộp thủy tinh chứa Niếp Nhân

Thịnh, lạnh lùng thốt một tiếng: "Niếp môn bị nguyền rủa, đã sớm nên tan biến."

Nói xong, vung tay lên, túm lấy cái thứ cung cấp dinh dưỡng mềm ở phía sau

Niếp Nhân Thịnh, quản gia ở một bên kích động, chạy nhanh tới, hai tay ôm lấy

cánh tay Niếp Ngân.

Cậu muốn làm gì!" Hắn hô to một tiếng.

Niếp Ngân không nói gì, chỉ trầm tĩnh nhìn hắn.

Tuy rằng Niếp Nhân Thịnh không thấy gì, nhưng đại khái có thể nghe ra có

chuyện gì xảy ra, khóe miệng hắn chậm rãi giương lên, phân phó một tiếng:

"Buông cậu ta ra, tôi nghĩ tôi đã tìm đúng người."

Quản gia nghe lời nói của chủ nhân xong, nhưng vẫn thực lo lắng, buông lỏng

Niếp Ngân ra, lui lại mấy bước về sau.

Niếp Ngân lại nhìn Niếp Nhân Thịnh, thâm thuý hô một hơi, trong giọng nói cũng

không có sắc bén, thản nhiên nói: "Tám năm, ông hẳn nên nghỉ ngơi một chút ."

Khóe miệng Niếp Nhân Thịnh vẫn cười không giảm: "Cám ơn cậu, nhưng cứ

chết như vậy, có thể tạo thành phiền toái của cậu hay không."

"Phiền toái? Hừ hừ..." Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, lập tức chặn đứt túi mền

sau lưng Niếp Nhân Thịnh.

Trong nháy mắt Niếp Nhân Thịnh giống như thiếu dưỡng khí, mồm mở to thở

hổn hển, nhưng vẫn biểu lộ vui vẻ như cũ.

"Nếu gặp được cha tôi, giúp tôi chuyển lời, nói với ông ấy Niếp môn thế nào tôi

cũng không muốn quản, nhưng mà tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm

hại tới Niếp Tích." Niếp Ngân thấp giọng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng khóc đau thương của quản gia.

Từ trang viên đi ra ngoài, Niếp Ngân thần không biết quỷ không hay trở lại

trong xe, khởi động xe, lúc chạy xuống chân núi, trời đã sáng lên không nhiều

lắm, hắn lo suy nghĩ, gọi điện thoại tới Niếp Tích.

——— —————— —————— ————————

Hai anh em đã hẹn chỗ thật tốt, là chỗ nghĩa địa công cộng của cha.

Niếp Ngân đi tới trước thời gian đã ước định, đem hoa đặt trước mộ cha, đột

nhiên hắn lại nhớ tới một chuyện, nhìn qua bia mộ của mình, trong lòng hắn nổi

lên một trận tối tăm, hắn cảm thấy nếu mình thật sự đã nằm ở trong đó, cũng

không phải là chuyện không tốt.

Một lát sau, Niếp Tích xuất hiện ở tại trước cửa nghĩa địa, liếc mắt một cái liền

phát hiện thân hình đại ca mình, hắn dừng ở đó một chút, khuôn mặt có chút

trầm trầm, trong ánh mắt có chút suy tư, hắn cũng muốn nói chuyện với anh

mình tốt một chút, chỉnh lại suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, đi tới hướng Niếp

Ngân.

"Anh! Lần này cũng không tính là em đi muộn, là anh đến sớm." Niếp Tích nói

một tiếng.

Thanh âm từ sau lưng Niếp Ngân sau truyền đến, Niếp Ngân quay đầu nhìn lại,

chính là vội vàng tới, trong tay cũng cầm một bó hoa cúc tươi, hai anh em mua

cùng một loại hoa, số lượng cũng giống nhau.

Nhìn thấy em trai mình, từ tận đáy lòng hắn nở một nụ cười, tang thương từ

khóe mắt kia cũng mất đi không ít.

Niếp Tích đi tới trước bia cha trước, buông xuống hoa, nhắm lại hai mắt, tựa

hồ từ tận đáy lòng nói với cha cái gì đó, sau đó mở to mắt, thở phào một hơi.

"Trong nháy mắt, cha đã qua đời hơn ba năm, chuyện ngày trước xảy ra cứ

giống như mới xảy ra từ hôm qua." Niếp Ngân hít sâu thở dài một hơi.

"Anh tìm đến em, hẳn là sẽ không chỉ có tụ hội ba cha con nói chuyện chút."

Niếp Tích hơi hơi cười, nhưng cũng thực mẫn cảm nhìn anh mình.

"Anh là muốn hỏi một chút gần đây em gặp chuyện gì, nghe nói em nằm viện ."

Niếp Ngân cũng không có trực tiếp đi vào chủ đề, hắn hiểu tính cách Niếp Tích,

sợ hắn sẽ nhất thời xúc động mà làm ra chuyện gì.

Sau đó Niếp Ngân đưa cho Niếp Tích một điếu xì gà, để một điếu về miệng

mình, mà Niếp Tích thì lấy cái bật lửa ra châm cho anh mình, sau đó mới làm

cho mình, hai anh em nhìn như thân mật khăng khít.

"A, không có trở ngại gì, sớm đã rất tốt, chỉ là cảm giác trong bệnh viện rất tốt,

nên không xuất viện." Niếp Tích phỏng đoán suy nghĩ của đại ca, hắn cũng

không nói hắn ở bệnh viện là vì tiếp cận Lãnh Tang Thanh.

"Gần đây em hay qua lại với Niếp Thâm, đang làm chuyện gì vậy?" Niếp Ngân

hít sâu một hơi xì gà, chậm rãi nói một câu.

Nhưng hắn thật không ngờ, Niếp Tích sẽ có phản ứng lớn như vậy, chỉ thấy

Niếp Tích ngẩng đầu mạnh lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình, trong ánh mắt tràn

ngập khó hiểu, nhìn nửa ngày, mới thốt lên một tiếng: "A."

Niếp Ngân cũng không biết giờ phút này trong lòng Niếp Tích rất mẫn cảm,

Niếp Tích xác thực hắn có ý nghĩ âm thầm, cùng Niếp Thâm liên lạc đều là mục

đích của hắn, nhưng tất cả cũng không muốn cho anh mình biết.

Hai người trầm mặc một lát, ai cũng không nói gì.

"Anh theo dõi em?" Trầm mặc qua đi, Niếp Tích đã mở miệng trước, nhưng

trong giọng nói tựa hồ không có một chút hờn giận.

Lời này vừa nói ra, trong lòng Niếp Ngân trào ra một cảm giác vô lực không

hiểu nổi, hắn nhíu đôi lông mày kiếm, có chút ngoài ý muốn nhìn Niếp Tích, hắn

đột nhiên cảm thấy hôm nay em trai mình trở nên có chút xa lạ, loại cảm giác

này mặc kệ là do cách xa vài năm, hay là lần cách nhau gần nhất, đều không có

gặp qua, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy hai anh em nói chuyện với nhau,

giống như có khoảng cách gì đó.

Niếp Tích cũng nhìn ra suy tư của anh, vội vàng làm dịu đi không khí, vỗ vỗ bả

vai anh mình, lại nở nụ cười: "Hay nói giỡn , em biết anh làm như vậy làm muốn

bảo vệ em cùng Thanh Nhi, không phải sao?"

Hành vi này của Niếp Tích tuy rằng giảm bớt xấu hổ, nhưng cũng không có

giảm bớt được lo lắng trong lòng Niếp Ngân, nhìn em trai khuôn mặt kia lại

hiện lên nụ cười đông cứng, ánh mắt hắn càng thêm trầm trọng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.