Niếp Môn

Chương 129: Chương 129: Thù hận






Niếp Ngân, gồm cha hắn Niếp Nhân Quân, cùng một nhà với Niếp Nhân Thịnh

trên cơ bản không có gì cùng xuất hiện, tuy là người thân thích, nhưng mà chỉ

có trên danh nghĩa mà thôi, lúc nhỏ Niếp Ngân từng theo cha đến nhà Niếp

Nhân Thịnh vài lần, đây cũng là lí do mà khiến Niếp Ngân thấy quen khu trang

viên này, đây, chính là nhà Niếp Nhân Thịnh.

Nhưng bộ dạng hiện tại của hắn, thì tựa hồ nơi này không còn thuộc về hắn

nữa, với hắn mà nói nơi này đã thành 18 tầng địa ngục.

Ở trong ấn tượng Niếp Ngân, mới trước đây thực sợ hãi khi nhìn thấy người

này, vì lời nói lạnh nhạt, ăn nói luôn thận trọng, biểu hiện luôn dọa người như

vậy, nhất là cặp mắt kia lạnh như băng, thật giống như độc xà, mà hiện tại, cặp

mắt độc xà hàn ý bức người kia chỉ còn lại có hai lỗ máu làm cho người ta

thương hại, đương nhiên, máu sớm đã chảy khô.

Niếp Ngân đứng ở tại chỗ, nhìn thẳng chằm chằm hộp thủy tinh chứa Niếp

Nhân Thịnh, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng cũng không có, không có

bi thương gì, không có hưng phấn gì, nhưng xác thực có cảm giác lạnh băng.

Hắn vội vàng đi qua, đầu tiên là cẩn thận quan sát, sau đó tìm hiểu hai ngón tay,

người Niếp Nhân Thịnh đặt ở giữa, sau đó lại dùng ngón tay cái xoa bóp động

mạch trên cổ của hắn một chút, quả nhiên còn sống, hắn nhìn nhìn sau lưng

Niếp Nhân Thịnh, buộc ở mặt trên túi nước, đây hẳn là thứ cung cấp sinh tồn

duy nhất cho hắn, chính mắt nhìn thấy loại thủ đoạn tàn nhẫn này sống không

được, chết cũng không xong, đuôi lông mày Niếp Ngân không khỏi dậy lên một

trận tê dại.

Lúc này, "Người vệ sinh " dẫn đường đứng ở bên cạnh Niếp Ngân đã bỏ mũ

cùng khẩu trang, nhìn theo ngọn đèn u ám, hé ra là một ông lão, ai oán, tràn đầy

biểu hiện đau khổ trên mặt, hắn lại quỳ xuống trước mặt Niếp Ngân một lần

nữa.

"Niếp Ngân thiếu gia, mong ngài tha thứ tôi quá đường đột, nhưng vô luận thế

nào, khẩn cầu ngài cứu chủ nhân của tôi." Giọng nói hắn chuyển biến có chút

bén nhọn, hỗn loạn từng trận khóc nức nở.

Niếp Ngân nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Niếp Nhân Thịnh, khóe miệng hạ xuống,

trong ánh mắt cũng ngưng trọng: "Cứu ông ta? Hiện tại muốn cứu ông ta, chính

là để ông ta chết càng nhanh càng tốt."

"Đừng!" Hắn vội vàng nói, trong lúc đó chắn giữa Niếp Ngân cùng Niếp Nhân

Thịnh, kỳ thật Niếp Ngân cũng không muốn làm gì, biểu hiện của hắn quá kích

động.

Niếp Ngân nhìn nhìn hắn, lùi về phía sau, tỏ vẻ không có ý muốn đả thương

Niếp Nhân Thịnh, bình tĩnh hỏi một câu: "Ông là đại quản gia trước kia ở trang

viên này, tôi nhớ rõ đã gặp ông, làm sao mà ông biết hôm nay tôi sẽ đi tới tòa

đại lầu đó ?"

Còn chưa hỏi xong, Niếp Nhân Thịnh chết khiếp đột nhiên nâng đầu lên một

chút, hai mắt đã không còn, dùng lỗ tai thám thính động tĩnh trong phòng, trên

mặt còn có chút biến hóa, nhưng hết thảy đều thong thả đến cực điểm.

"Quản gia... Là ông sao... Còn giống như những người khác..." Giọng nói của

hắn căn bản không giống như người có thể phát ra tiếng, khàn khàn đáng sợ,

vô cùng suy yếu.

"Chủ nhân! Là tôi!" Quản gia đứng lên, cảm xúc kích động tiến đến bên tai Niếp

Nhân Thịnh, gấp giọng nói: "Chủ nhân, tôi dẫn con trai của Niếp Nhân quân là

Niếp Ngân đến này !"

"Niếp Ngân... Cái đứa bé duy nhất hoàn thành nghi thức đứa trẻ đã lớn của

Niếp môn đó sao..." Hắn chậm rãi nói một tiếng, tuy thanh âm cực kỳ trầm thấp,

nhưng có thể nghe ra một tia ngoài ý muốn.

Niếp Ngân nhìn hắn, biểu tình trên mặt cũng không phải gọi là sáng, thấp giọng

đáp một câu: "Đúng, là tôi."

"Hừ hừ..." Niếp Nhân Thịnh bài trừ mỉm cười, vui mừng hít một câu: "Rốt cục

đợi cho ngày này ... Nhiều năm sống không bằng chết như vậy... Cuối cùng

không có nhận không!"

Nhìn biểu hiện trên mặt Niếp Nhân Thịnh, Niếp Ngân thương hại hắn càng ít,

đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, loại vẻ mặt này, loại giọng điệu này, quả

thực giống như loại máu tự mang trong một thành phần của gia tộc Niếp môn,

cha cũng có, Niếp Nhân Thế cũng có, tựa hồ mỗi người đều có, cái loại dã tâm

này, tham vọng, liều lĩnh tất cả đều có đầy đủ trong người.

"Có phải nhận không hay không, vẫn là tự làm tự chịu, trước đây vội vã kết luận

như vậy, tất cả đến cuối cùng xảy ra như vậy? Đương nhiên, ông phải biết rằng

tôi hỏi ông cũng không phải có hứng thú." Hắn lạnh lùng đáp một câu.

"Ha ha ha, quản gia, làm vậy không sai, nhưng mà ông mang đến một tên rất

giỏi." Tiếng cười của Niếp Nhân Thịnh giống như là thanh âm đầu gỗ, sau đó

hắn tiếp tục nói: "Tôi biết cậu đối với Niếp môn có nhiều hận ý, nhưng cậu vẫn

mãi là người trong gia tộc Niếp môn, chẳng lẽ cậu có thể phản bội cha mình

sao? Cha của cậu, ông ấy có khỏe không?"

Những lời này làm cho lòng Niếp Ngân nổi lên một trận đau đớn, đối với câu

hỏi cố ý này, làm cho hắn cảm thấy mất hứng, hắn hai mắt nhắm lại, giọng điệu

cũng có chút đông cứng: "Ba năm trước đây vào ngày thẩm phán, không phải

ông cũng ở đó sao?

Nói xong câu đó, Niếp Nhân Thịnh cùng quản gia đều trầm mặc , sau một lúc

lâu, quản gia khóc thút thít, thấp giọng nói: "Chủ nhân ở trong này đã tám năm ,

bên ngoài Niếp Nhân Thịnh kia là người thế thân."

Tám năm! Một người vẫn duy trì trạng thái này suốt tám năm, trong lòng Niếp

Ngân giật mình, mà ba chữ “người thay thế” kia lại làm cho hắn không thể

tưởng tượng, lập tức lộ ra trắng bệch , nụ cười trên mặt làm cho người ta đoán

không ra, hiện lên ở trước mắt hắn: "Niếp Thâm không biết tất cả chuyện này

sao..." Nói đến này, hắn dừng một chút, ánh mắt trở nên sắc bén, nói tiếp: "Hay

là tất cả, căn bản chính là cậu ta gây nên!"

"Giết nó! Tôi lấy một thân phận trưởng bối cầu xin cậu." Niếp Nhân Thịnh nghe

đến tên Niếp Thâm, đột nhiên trở nên có chút kích động.

"Trong lúc đó cha con hai người đến tột cùng là có thù hận lớn đến cỡ nào, lại

đối đãi lẫn nhau như vậy!" Niếp Ngân nhớ tới cha mình, hai người tuy rằng

cũng có ngăn cách rất lâu, nhưng cảm tình hai người cũng tồn tại rất rõ, hắn

không có biện pháp lý giải được quan hệ của Niếp Nhân Thịnh với Niếp Thâm.

Niếp Nhân Thịnh trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: "Nó căn bản không

phải con tôi, từng ở một lần nghiên cứu ngẫu nhiên, bệnh viện phát hiện chúng

tôi có DNA không tương xứng, từ khi đó, tôi đối với mẹ con họ luôn rất hà

khắc, đến cuối cùng bức mẹ nó phải treo cổ tự tử."

Nghe đến đó Niếp Ngân cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt miệt thị nhìn Niếp

Nhân Thịnh: "Nói như vậy ông chính là tự làm tự chịu, ông vĩnh viễn không có

khả năng hiểu được tình mẹ con, đối với đứa nhỏ mà nói có bi thống cỡ nào,

nhất là chết ở trước mặt mình."

"Hừ hừ..." Niếp Nhân Thịnh lại dùng âm thanh yếu đuối kia cười khổ, nói tiếp:

"Nếu chỉ một người chịu khổ có thể giải quyết, tôi cũng không chịu khổ 8 năm

nay, lại vẫn an bài quản gia khi nào thời cơ ra tay, mặc kệ cậu thế nào, tôi chỉ

muốn nói lại lời tuyên cáo của nó, đây cũng coi như di ngôn cuối cùng của tôi,

chỉ mong tôi không phải chỗ không thuộc mình."

Niếp Ngân không nói gì, đôi mày kiếm gắt gao nhíu chặt.

"Nó nói với tôi 'Ông tự tay hủy diệt sinh mệnh quan trọng của tôi nhất, tôi cũng

muốn tự tay hủy diệt sinh mệnh quan trọng của ông nhất, tôi muốn giữ lại mạng

của ông, để ông biết tôi tóm lấy toàn bộ Niếp môn như thế nào, lại phá hủy nó

thế nào, không chỉ có như thế, tôi còn muốn giết sạch mỗi người trong gia tộc

Niếp môn, làm cho Niếp môn vĩnh viễn biến mất.' "

Nghe hắn nói xong, một đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân chậm rãi trầm xuống,

nếu có chút suy nghĩ, thứ phản ứng đầu tiên trong đầu chính là em trai mình,

Niếp Tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.