Niếp Môn
Tia chớp rất nhanh chóng lướt qua thủy tinh.
Bóng dáng người đàn ông rộng lớn cũng trong phút chốc ngừng lại.
Hắn một bàn tay to để trên khóa cửa, một bàn tay to khác lại chậm rãi nắm
chặt, có một cái chớp mắt như vậy, hắn cho dù rất muốn cũng không quay đầu
lại rời đi, nhưng, cô tỉnh lại, tiếng nói ôn nhu vang lên từ phía sau hắn, hai chân
hắn như bị đóng đinh trên mặt đất, rốt cuộc hắn không thể đi được.
"Ngân..." Lãnh Tang Thanh nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, không thể tin
nhìn người đàn ông lẳng lặng đứng đó, trái tim bắt đầu đập mạnh, như có con
dao không ngừng va chạm vào ngực cô, xuống giường, cả người đều cứng ở
bên giường chờ đợi.
Cô rất muốn đi lên, nhưng lại sợ chỉ là mộng đẹp một hồi.
Người đàn ông đứng đó hơn nữa ngày mới hơi hơi nghiêng mặt, ánh sáng của
sấm chiếu rọi rõ sườn mặt của hắn, mỗi một độ cong đều như được dao nhỏ
điêu khắc, hắn không thấy hướng cô, chỉ có cái sườn mặt như vậy, lại đủ để
làm người ta đau lòng.
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm sườn mặt người đàn ông nửa ngày, rất
nhanh, trên mặt nổi lên rung động cùng ân ẩn vui sướng thật lớn lại chậm rãi
biến mất, thân thể cương trực cũng trở nên thất vọng mà vô lực.
Thật lâu sau, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Không phải nói ba ngày nay sẽ
không tới sao?"
Cô sao lại buồn cười như vậy nửa đêm lại tưởng hắn là Niếp Ngân, người đàn
ông kia , đã bị người tuyên cáo là tử vong, cho dù thật sự trở về, sợ cũng chỉ là
Quỷ Hồn.
Tâm tư Niếp Tích làm sao không biết?
Hay là sợ cô đổi ý, cho nên mới nghĩ đến thăm.
Thân hình người đàn ông cứng đờ, lúc này đây, hoàn toàn đem thân mình vòng
lại, nhìn Lãnh Tang Thanh, ánh mắt khó có thể dùng ngôn ngữ để tả.
Chỉ tiếc, Lãnh Tang Thanh sớm đã xoay người, đi đến trước cửa sổ, không có
nhìn thấy cặp mắt thâm thúy kia của người đàn ông, thấy hắn còn không chịu đi,
liền bất đắc dĩ cười cười, "Yên tâm đi, tôi sẽ đã quên anh ấy. Cho nên anh
cũng sớm nghỉ ngời đi, đừng lo lắng cho tôi ."
Tiếng nói của cô rất nhẹ thực nhạt, như tùy thời đều có thể bị gió thổi đi, khuếch
tán trong không khí, màng tai người đàn ông đau đớn. Tay nắm thật chặt , hắn
như có áp lực gì đó, hoặc như đau khổ giãy dụa cái gì đó.
Ngực, nứt ra một đường, chảy máu, đau.
Loại đau này, còn đau hơn cả mỗi khi hắn bị thương.
"Tích, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh." Cám ơn hắn cái gì chứ? Cô nhìn
nhánh cây khẽ lung lay thản nhiên cười, tia chớp chiếu lên hai má tái nhợt của
cô, nụ cười nhẹ kia của cô, liền phiến ở bên môi, làm người ta nhìn mà đau
lòng.
Cô hẳn là cám ơn hắn, nhiều năm như vậy, may mắn có hắn ở bên cạnh.
Người đàn ông nghe vậy xong hơi hơi nhíu mày, hai má anh tuấn dần dần nổi
lên một tia ghen tỵ, loại cảm giác này rất không xong ở trong lòng mọc rễ nẩy
mầm, nhìn cô gái mảnh khảnh đang nói ở trước cửa sổ kia, hắn đột nhiên ghen
tị vì cô gọi tên người đàn ông khác, loại cảm giác này thực làm người ta chán
ghét, chua sót ở trong ngực bành trướng.
Cảm giác đau nhức rất mãnh liệt, thúc đẩy hắn không hề nghĩ ngợi sải bước
tiến lên, một tay kéo thân thể Lãnh Tang Thanh lại, sau đó bá đạo áp cô ở trên
tường.
Lãnh Tang Thanh bị trận biến cô thình lình xảy ra này làm hoảng sợ, vừa muốn
mở miệng, người đàn ông lại bỗng dưng cúi xuống hôn cô, chiếm giữa lấy đôi
môi.
"Ô..." Cô muốn quát to ra tiếng, lại bị bàn tay to của hắn cô trụ lại cái gáy,
không thể động đậy, chỉ có thể bị bắt buộc ngửa khuôn mặt nhỏ lên đón nhận
nụ hôn quá mức bá đạo cường hãn của hắn.
Bất đồng với lẫn trước, lúc này đây nụ hôn của hắn lại kịch liệt, thậm chí có thể
nói là phát tiết cảm xúc nào đó.
Trong lúc gắn bó đụng chạm, người đàn ông tựa hồ như chưa đủ, hắn hôn cô
càng ngày càng tham lam, càng ngày càng thâm thúy, thâm thúy đến —— Lãnh
Tang Thanh lại quên đẩy hắn ra.
Giờ khắc này, cô lại cảm giác chân thật được Niếp Ngân bá đạo giữ lấy như
vậy, có đôi khi hắn sẽ như vậy, ở mặt ngoài nhìn không tức giận, trên thực tế,
từ trong nụ hôn của hắn có thể cảm nhận được, nụ hội trừng phạt của hắn luôn
bá đạo như vậy.
Nhưng trong lòng cô rất, hắn là Niếp Tích, không phải Niếp Ngân.
Nếu dụng tâm bắt chước một người, hẳn là không khó đi, huống chi, bọn họ hai
cái nguyên bản liền giống nhau như đúc.
Thật lâu sau, người đàn ông mới buông môi cô ra, cánh tay ôm lấy cô như
không muốn buông, cái trán nhẹ nhàng để ở trán cô, nhiệt khí của hơi thở phả
ra dễ ngửi...
Lãnh Tang Thanh có chút hoang mang, còn có chút hoảng hốt, thậm chí suy nghĩ
bắt đầu xuất hiện cảm giác hỗn loạn, cô biết rõ đây là Niếp Tích, nhưng vì sao
còn có thể nhận hắn thành Niếp Ngân?
Lôi điện ngoài cửa sổ vẫn nổ lớn như trước, ánh sáng mỏng manh chiếu lên
hai má người đàn ông lúc sáng lúc tối.
Lãnh Tang Thanh nâng tay nhẹ vuốt ve hai má hắn, cảm thụ da thịt trong lòng
bàn tay, tim đập động càng lúc càng nhanh, thật vất vả áp chế được nước mắt
lại dần dần bốc lên, cúi đầu nói: "Vì sao anh muốn bắt chước anh ta? Vì sao lại
muốn thử tôi ? Tôi —— "
Đôi môi run run lại lần nữa bị người đàn ông che lại, lúc này đây, hôn trở nên
trằn trọc chuyển thành nồng nàn.
Nước mắt cô dọc theo hốc mắt chảy xuống, trong lòng lại càng không ngừng
kêu tên Niếp Ngân, một lần lại một lần...
Người đàn ông lại lần nữa buông cô ra, lúc này đây hắn nâng tay lau đi nước
mắt cô, trong bóng tối chăm chú nhìn cô, cái mũi cao thẳng thở ra hơi nóng cơ
hồ sắp thiêu đốt cô, tiếng nói ôn nhu trầm thấp vang lên ——
"Thanh Nhi, anh yêu em."
Như trả lời vấn đề của Lãnh Tang Thanh, hoặc như là thình lình thông báo.
Lãnh Tang Thanh nhìn hai mắt người đàn ông, đôi mắt chân thật, tràn ngập
thâm tình ngóng nhìn, thật sự làm cô lại lâm vào ảo giác lần nữa, khi nghe câu
này trái tim trong lòng cô đập lợi hại, những lời này ngày trước hắn cũng nói,
nhưng chưa từng giống như đêm nay làm cô lâm vào bên trong khủng hoảng
thật lớn.
Đúng vậy, cô khủng hoảng!
Bởi vì cô phát hiện, không biết vì sao Niếp Tích lại có thể gây cho cô một loại
cảm giác giống như vậy, một loại chỉ có Niếp Ngân mới có thể tạo ra cho cô!
Vì sao lại như vậy?
Người đàn ông tiếng hít thở ngay tại bên tai, rất nặng lâu dài, "Nói em yêu anh."
Lãnh Tang Thanh đột nhiên trừng lớn hai mắt, môi anh đào run rẩy, tiếng nói
người đàn ông nghe thật tốt, cảm giác bất đồng cho dĩ vãng, nhưng mà, làm cô
khó có thể kháng cự ỷ lại.
"Em... Em yêu anh..." Cô không biết vì sao lại nghe lời hắn như vậy, ban đêm
đơn giản mà thâm thúy này quá mức mê hoặc?
Người đàn ông cúi đầu xuống, ở bên tai cô than nhẹ, như một loại thỏa mãn,
hoặc như ôn nhu kiều diễm, khiến cho cô đột nhiên cảm thấy bên trong thân thể
mình cũng có chút khô nóng, cố nén e lệ đẩy cánh tay hắn ra.
Nhưng người đàn ông cơ bắp kiên cố cùng làn da nóng bỏng lại làm cho cô
giống như đụng phải liệt hỏa bay nhanh chóng rơi vào cánh tay, người đàn ông
lại dường như cảm nhận được non mềm tốt đẹp trong lòng, hoặc là vì tham
luyến thân thể như tơ lụa của cô càng làm hắn ôm chặt hơn.
Thân thể hai người vặn vẹo sau lại càng thêm phù hợp, người đàn ông để
khuôn mặt mình vùi vào gáy cô, một bàn tay nóng bỏng chạy trên người cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.