Niếp Môn
Hừng đông, mưa ngoài cửa sổ lại bắt đầu phát ra những tiếng nổ lớn.
Lại có thể nói trận mưa này chưa hề ngừng.
Lúc Lãnh Tang Thanh tỉnh lại, huyết thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau, đây là hậu
quả của việc điên cuồng vui thích. Kỳ thật đêm nay cô không thể ngủ, cho nên
mở mắt thấy trời mờ mịt là chuyện bình thường.
Phía sau như là một bức tường rất ấm áp, cô không dám xoay người, cũng
không dám quay đầu nhìn vào hai mắt người đàn ông, trong lòng sớm đã ảo
não không thôi , làm sao cô có thể đối mặt với hắn đây?
Thân thể người đàn ông cao to dựa vào đầu giường, ở đằng sau ôm cái lưng
của Lãnh Tang Thanh, thân thể kiên cố miêu tả đường cong mềm mại của cô,
biết cô đã tỉnh, bạc môi hơi hơi nhếch lên, nâng tay, kéo trán cô lại, động tác
nhẹ nhàng, như người yêu.
Lãnh Tang Thanh lại đem khuôn mặt trực tiếp vùi vào gối, rầu rĩ nói câu, "Anh
giấu vẻ đẹp kiên cường sắc bén kia đi."
Người đàn ông sửng sốt.
Bàn tay to dừng ở bên cạnh cô.
"Anh đi đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, một chút cũng không muốn!"
Toàn thân Lãnh Tang Thanh nhẹ nhàng run lên, lời nói lần này so với câu lần
trước lớn hơn rất nhiều.
Người đàn vừa định mở miệng nói gì đó thì điện thoại bên cạnh vang lên, âm
thanh ảnh hưởng tới hắn. Hắn giật mình, trong lúc nhất thời hắn không biết nên
xoay Lãnh Tang Thanh lại hay nhận điện thoại.
Thật lâu sau đó hắn mới quyết định bắt điện thoại, bởi vì hắn cho rằng, muốn
giải thích rõ mọi chuyện với Lãnh Tang Thanh cần có nhiều thời gian.
Không biết người bên kia nói gì, người người đàn ông nghe xong thì sắc mặt
đại biến, khi đối phương nói xong, đè thấp tiếng nói một câu: "Tôi đã biết."
Buông di động, ánh mắt hắn phức tạp liếc mắt nhìn Lãnh Tang Thanh một chút.
Ánh mắt vẫn âm trầm như trước , chỉ có ánh sáng mỏng manh trên cái lưng cô,
trắng nõn đầy dấu hôn, làm lòng người đàn ông sinh ra ý thương tiếc.
Nghĩ nghĩ, hắn cúi người xuống, ở bên tai cô nói một câu: "Chờ anh." Rồi sau
đó, ở trên cái lưng tuyết trắng của cô hạ xuống một nụ hôn, xuống giường,
khom người nhặt quần áo phân tán trên đất, quần dài...
Lãnh Tang Thanh nghe thấy tiếng mặc quần áo, cô không nhịn được mà lặng lẽ
ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông, ngực
bỗng dưng buồn đi, nước mắt không nhịn được bốc lên, thật giống bóng dáng
Niếp Ngân đến cỡ nào, có bao nhiêu lần, cô thật sự muốn đem Niếp Tích trở
thành Niếp Ngân...
Nhưng tối hôm qua, cô thật sự đã biến Niếp Tích trở thành Niếp Ngân!
Thật ti bỉ!
Cô mắng chính mình.
Lúc người đàn ông đang định rời đi, cô lại vội vàng đem mặt vùi vào gối, theo
trực giác, cô biết hắn đang nhìn cô, lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau đó, cô cảm
thấy bàn tay to của người đàn ông dừng ở trên lưng mình, tựa hồ còn mang
theo hơi ấm quyến luyến, nhưng có thể cảm giác được lành lạnh trên quần áo
hắn.
Người đàn ông lại cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng
đáy mắt nổi lên một chút tự hỏi, nghĩ nghĩ nhịn xuống .
Lòng Lãnh Tang Thanh vẫn gắt gao buộc chặt, cho tới khi âm thanh cửa hoàn
toàn đóng lại cô mới buông lỏng.
Đem khuôn mặt nhỏ chuyển sang một bên, nước mắt lại nhịn không được mà
chảy xuống...
——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ————
Tu viện Meteora.
Ở khu Terry Karla Hy Lạp, sắc hơi nhạt, lại ở trên đỉnh núi, đá núi từ mặt đất
mọc lên, hình dạng khác nhau, sắc thái không đồng nhất. Nhiều người từng ở
núi Olympus này cũng rất an bình và nổi tiểng ở đời sau .
Trung ngữ Meteora ở Hy Lạp là "Treo ở không trung", ý là mấy trăm vạn năm
trước, nơi này là một đại dương mênh mông, sau đó vỏ quả đất vận chuyển
cùng nước biển đánh sâu vào thành một thạch lâm làm lên sử chi.
Cho nên, khi trực thăng của Niếp Ngân bắt đầu hạ cánh, nhìn nham thạch liên
miên cách đó không xa, trong lòng có bao nhiêu điều cảm thán.
Nếu chuyện này không phải có liên quan đến Niếp Tích, hắn tuyệt đối sẽ không
tới chỗ này, càng không bỏ Lãnh Tang Thanh lại liền bay nhanh tới đây.
Gọi điện thoại cho hắn , là một người biến mất thật lâu ——Isabella.
Một năm huyết chiến kia, đã đủ để làm rất nhiều tình cảm vỡ nát, có lẽ hiện tại
cho dù gặp mặt với Isabella, hắn cũng vẫn không thể quên được cái chết của
cha năm xưa.
Isabella tự mình đi ra nghênh đón Niếp Ngân, mắt nhìn thấy Isabella đầu tiên,
Niếp Ngân thực hơi hơi giật mình sửng sốt chút, bà ta mặc một thân nữ tu sĩ,
so sánh với một năm kia, sắc mặt của bà ta bình tĩnh không ít, thấy hắn đến, chỉ
nhẹ nhàng cười, "Vào đi."
Tu viện thực im lặng, ngẫu nhiên có tốp năm tốp ba nữ tu sĩ đi qua, từ các cô
gái có khuôn mặt thong dong bình tĩnh, Niếp Ngân cảm nhận sức quyến rũ tôn giáo
cùng cảm giác an toàn rất nhiều.
Tiếp đãi khách có phòng nghỉ đặc biệt, bất đồng với chỗ khác, từ cửa sổ
phòng nghỉ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, mây mù lượn lờ như đang ở
thiên đường.
"Cám ơn cậu đã tới gặp tôi." Khuôn mặt Isabella lộ vẻ thỏa mãn, rót một chén
nước cho hắn rồi ngồi đối diện.
Niếp Ngân thản nhiên nói một câu: "Ở trong điện thoại, bà nhắc tới Tích."
Isabella miễn cưỡng cười cười, đáy mắt xẹt qua một chút mệt mỏi, "Đúng vậy,
cho nên lúc tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi cảm thấy cậu hẳn là có thể đến."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Niếp Ngân hỏi.
Isabella thở dài, "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cậu mới ngăn cản được hôn lễ của
Niếp Tích."
Niếp Ngân sửng sốt, lại bình tĩnh hỏi: "Làm sao bà biết chuyện này?"
"Bởi vì, chuyện này Niếp Thâm nói." Isabella sâu kín nói.
Niếp Ngân nghe có chút khó hiểu, mày kiếm hơi hơi nhíu rồi nói: "Chuyện này
có liên quan tới Niếp Thâm?"
"Bởi vì khi hôn lễ của Niếp Tích cử hành, cũng đồng thời có nghĩa Niếp môn bắt
đầu có nạn." Isabella khe khẽ thở dài, mặt lộ vẻ u buồn, "Niếp môn nợ máu đã
rất nhiều, tôi không muốn nhìn nó xuống dốc không phanh nữa, bởi vì cừu hận
mà không ngừng đi xuống."
"Ý của bà là —— trong cuộc hôn lễ này, người được lợi thật sự là Niếp
Thâm?" Niếp Ngân lại nhớ tới hành động của Niếp Thâm, người đàn ông che
dấu tuyệt vời, ở trong mắt hắn người đàn ông kia vẫn là một người không đàng
hoàng, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhìn thấy bản chất thật sự.
Isabella gật đầu, "Tôi không có tín nhiệm người, cũng không có thể tín nhiệm
người của tôi, cho nên chỉ có thể tìm cậu, hy vọng cậu có thể kéo Niếp Thâm
ra, đừng để cừu hận che mắt. Hôn lễ này tổ chức xong thì Niếp môn sẽ gặp đại
họa, có thể nghĩ được về sau chỉ cần nhìn vào tính cách Niêp Thâm, điều gì cậu
ta cũng dám làm."
Niếp Ngân hồ nghi nhìn bà ta, thật lâu sau mới mở miệng, "Tôi không rõ,
chuyện Niếp Thâm sao bà lại để bụng như vậy, hình như bà hiểu rõ cậu ta hơn
bất cứ người nào, còn nữa, Niếp Thâm vì cái gì mà cừu hận muốn hủy diệt
Niếp môn?"
Đáy mắt Isabella hiện lên một tia bi thương, cũng chỉ là thản nhiên đảo mày
qua, bà ta trầm mặc trong chốc lát rồi lại nhìn về phía Niếp Ngân, nhẹ giọng nói:
"Tôi đương nhiên rất hiểu rõ nó, bởi vì, mọi người không thể biết được, nó, là
con tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.