Niếp Môn
Niếp Ngân nghe xong sửng sốt, "Bà nói cái gì?"
"Thực buồn cười đúng không ?" Isabella tự giễu cười cười, đi tới trước cửa
sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của bà ta, mặt bà ta, rõ ràng nổi lên
một tia chán chường lười biếng.
"Nhưng nó đúng là con tôi, là đứa nhỏ tôi mang trong bụng 9 tháng."
Niếp Ngân nghi ngờ rất nhiều: "Đến cuối cùng sao lại thế này?"
Isabella liếm liếm môi, xoay người nhìn về phía hắn: "Niếp Thâm là con tôi, mà
cha nó chính là —— Rawson."
Tin tức này giống như làm đất bằng nổi sóng, Niếp Ngân không phản ứng kịp,
suy nghĩ nửa ngày cũng không thể hiểu rõ được: "Đợi chút ——" hắn cố gắng
nghĩ đến quan hệ này, bỗng: "Niếp Thâm là con bà và Rawson? Đây... Quả
thực rất buồn cười ."
"Là rất buồn cười , khi tôi mang thai Niếp Thâm cũng biết là rất buồn cười."
Isabella nhẹ giọng nói, "Còn nhớ rõ JON không?"
"Là người luật sư kia?"
"Ừ, hắn cũng từng là vị hôn phu của tôi." Ánh mắt Isabella xa xưa, "Lúc ấy tôi
cùng anh ta đã nói chuyện kết hôn, thật không ngờ tới, ông trời lại chỉ chơi đùa
với tôi."
Isabella bắt đầu chậm rãi kể rõ từ đầu...
Thì ra, khi đó tâm tư Isabella đơn thuần, bà một lòng yêu vị hôn phu JON, hắn là
một luật sư vĩ đại, mỗi lần nhìn thấy hắn trên tháp đình, mỗi một động tác giơ tay
nhấc chân đều đầy mị hoặc làm bà mê mẩn. Có một đêm, bọn họ hẹn nhau ở
nhà ăn, ngày đó thời tiết lại âm trầm, trời thu nổi gió, dưới bầu trời nổi lên trận
mưa to.
Ban đầu Isabella có thể không cần đi ra khỏi cửa, cũng có thể gọi điện cho
JON, nhưng mà vừa nghĩ ngày đó là ngày sinh nhật JON liền quên đi, bà chuẩn
bị chọn quà tỉ mỉ muốn tự tay tặng cho hắn.
Nhưng Isabella không nghĩ tới, lâu nay, trong Niếp môn lại có người thầm
thương trậm nhớ mình, người đó chính là Rawson, tuy nói người đó to lớn, diện
mạo thô lỗ, nhưng hắn dành hết tâm tư để yêu Isabella, thích bà cười, nhất là
bộ dạng nhăn mày, ngày nào đó, khi hắn biết Isabella quyết định qua ngày sinh
nhật JON thì liền đáp ứng cử hành hôn lễ, tình cảm thầm thương kia áp chế
không được, thừa dịp kính rượu, cũng thừa dịp ngày đó thời tiết âm u, hắn lấy
dũng khí đi gặp Isabella.
Hắn thổ lộ làm Isabella hoảng sợ, lập tức cự tuyệt tâm ý của hắn, cũng tỏ vẻ bà
chỉ yêu một người là JON, bà cùng hắn không thể ở bên nhau.
Sau khi nói xong, Isabella xoay người muốn chạy ra cửa.
Nhưng mà, bà quên, người đàn ông càng không chiếm được thì tâm tư lại
càng bất bình, Rawson chính là một ví dụ điển hình. Trường kỳ áp chế ái mộ ở
trong lòng hắn sớm đã bị bà đập nát, hơn nữa ái mộ thành phẫn nộ, nên hắn
không từ thủ đoạn kéo bà tới hoa viên.
Isabella không phải đối thủ của Rawson, đối với Rawson mà nói, thân thể bà
nhỏ bé giống như là một con gà con, mưa to hắt lên quần áo của bà, hiện lên
đường cong xinh đẹp.
Thời tiết như vậy, cô gái như vậy, trong nháy mắt nó kích phát dục vọng trong
cơ thể Rawson, hắn đè thấp hơi thở, bàn tay to hung hăng xé rách quần áo của
Isabella.
Isabella khóc rống , kêu sợ hãi , đánh, nhưng không thể giãy ra khỏi sự thô lỗ
của Rawson, một trận đắng lòng đau đớn, bà biết mình đã mất đi cái gì, ngất đi.
Từ ngày đó, Rawson luôn luôn lén tìm bà, lần lượt giữa lấy bà, Isabella không
biết nên làm gì, mà Rawson lại dùng chuyện cường bạo này bắt bà chia tay với
JON, rơi vào đường cùng, bà đành phải nghe theo
JON thủy chung yêu Isabella , nghe lời chia tay tất nhiên sẽ có ý kiến, đau khổ
truy vấn, Isabella đành phải nói ra thực thế, JON nổi giận đùng đùng đi tìm
Rawson lý luận, kết quả lại bị Rawson đánh cho chết khiếp, cả đời JON kiêu
ngạo, lại phải chịu đựng như vậy, liền đem tất cả tức giận phát tiết lên Isabella,
đau đớn mắng bà không biết xấu hổ, chủ động quyến rũ hạ nhân, là một phụ nữ
hạ lưu!
Isabella không nghĩ tới người đàn ông mà mình yêu thương lại biến thành như
vậy, sau khi Rawson biết chuyện này, giận dữ lại đi đánh JON, cũng tuyên bố,
ai dám khó dễ phụ nữ của hắn, hắn sẽ lấy mạng người đó!
Từ ngày đó khởi, JON không bao giờ xuất hiện trước mặt Isabella, cũng từ
ngày đó, Rawson bắt đầu chăm sóc Isabella.
Isabella thống hận Rawson, bởi vì hắn cường bạo lấy mất trong sạch của bà,
nhưng đồng thời đối với tâm tình của hắn cũng phức tạp, chính là vì có chuyện
này, bà mới hoàn toàn thấy rõ ràng sắc mặt của JON.
Ngày lo lắng đề phòng qua đi, cho tới lúc Isabella phát hiện mình có bầu!
Ở Niếp môn là tối kỵ!
Mỗi người trong Niếp môn cũng không phải đều bảo thủ cố chấp, nhưng mỗi
người đều vì ích lợi mà không từ thủ đoạn! Đối với người Niếp môn mà nói,
nhiều đời sau thì có nghĩa nhiều người cạnh tranh, huống chi bà lại mang thai
ngoài ý muốn, một khi bị người trong Niếp môn biết, thì đứa nhỏ sẽ không
được an toàn.
Không có biện pháp, bà đành phải kiên trì đi tìm Rawson, mà Rawson cũng chỉ
là một quản gia, nào có bản lĩnh lớn, hơn nữa chức trách Isabella ở Niếp môn
hết sức quan trọng, càng không thể nói rời đi liền rời đi, đành phải từ từ nghĩ
biện pháp.
Ông trời vẫn giúp bà, vì lúc đó vừa vặn vợ Niếp Nhân Thịnh cũng có thai, cũng
cùng lúc mang thai với bà. Rawson nghĩ ra một biện pháp vừa tuyệt diệu vừa
ngoan độc, biện pháp đó là, con báo đổi thái tử, hắn sẽ đợi cho tới khi vợ con
Niếp Nhân Thịnh sinh xong thì giết đứa bé!
Nói đến đây, Isabella hít sâu một hơi, ngực trướng đau.
"Nói như vậy, vợ Niếp Nhân Thịnh vừa sinh con ra liền bị các người giết chết
?" Niếp Ngân nghe hơi hơi nheo lại cặp mắt chim ưng, loại chuyện này không
thể tưởng tượng nổi, không phải hăn không biết ở trong Niếp môn có bao
nhiêu đáng sợ, nhưng cho dù là vậy, cũng không dùng hạ độc thủ như thế.
"Không, chúng tôi không có giết đứa nhỏ đó!" Isabella lại thề thốt phủ nhận ,
khuôn mặt lại rất chân thật: "Hay tin tôi, tôi không bao giờ đồng ý làm như vậy,
nhưng mà, đứa nhỏ vừa ra sinh ra đã chết, tắc thở mà chết, đây là sự thật."
Niếp Ngân nhìn bà ta, từ trong ánh mắt ngưng trọng có thể nhìn ra sự chân thật,
giờ khắc này hắn lựa chọn tin tưởng bà ta."Cho nên, Niếp Nhân Thịnh vẫn
không biết, Niếp Thâm là con của hai người?"
Isabella gật đầu, vẻ mặt uể oải, "Nhưng mà, Niếp Thâm lại vô tình biết được
thân thế của mình, cho nên mới càng thêm thống hận người Niếp môn..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.