.. Sách vở Kỳ cũng soạn theo cảm tính không nhìn thời khóa biểu, lật đật chạy xách cặp với áo khoác tuôn chạy xuống nhà, mang bừa đôi giày búp bê, vừa mang giày vừa ngó ra cổng chờ đợi thứ gì đó, âyyy tóc tai rũ rượi không gỡ nữa chứ. Từ lúc thức dậy trong suy nghĩ Kỳ luôn nhắc rằng “6h“. Vội vàng chạy ra cổng, thấy Nam đang đợi ở cổng, nhìn thấy bộ dạng của Kỳ, Nam bật cười trong lòng. Kỳ vừa qua đường vội hỏi:
“Đợi lâu không?”
“7 phút 35 giây” - Nam lạnh lùng đáp trong khi Kỳ đang to tròn mắt nhìn Nam. Đưa nón cho Kỳ, Nam gằng giọng: “Lên xe”
Kỳ im lặng bước lên xe ngồi. Vẫn cảm giác đấy, tim Kỳ đập thình thịch.
“Sao lại đón tôi?” - Kỳ phá tan không khí yên lặng của hai người
“... Nhi nhờ” - Nam lạnh lùng đáp
“Nhờ bao giờ sao tôi không nghe nó nói?”
“Hôm qua”
Kỳ im lặng không nói nữa xíu vào hỏi thì hơn
Đến lớp, Kỳ chạy ngay lại hỏi Nhi
“Bà nhờ Nam đón tôi hả”
“Ơ hả, là N...” - chưa nói hết Nam từ sau Kỳ đi tới chen ngang
“Ninh Kỳ, giải giúp tôi bài toán đi” - Nam nắm cổ tay Kỳ kéo nàng lại chỗ ngồi
Nhi trơ mắt nhìn hai người.
Đến trưa Nam chở Kỳ về, nhịp tim vẫn loạn, không gian vẫn yên ắng. Tan học, Nam nhanh chóng nói
“Chiều 6h45” - rồi vụt đi không cho Kỳ cơ hộ trả lời
Hôm nay Kỳ soạn sớm hơn,
*6h30*
Đã chuẩn bị xong và bước ra cổng chờ Nam.
*Ạch*
“Nam..m” - Kỳ trơ mắt nhìn Nam
“Lên xe” - vẫn là đóng tuyết đấy = =
“Sao đến sớm vậy?”
“...” - vẫn im lặng
Hằng ngày lặp đi lặp lại không thay đổi, cũng như nhịp tim của Kỳ vẫn trật lung tung. Thời gian trôi qua nhanh chóng, bốn người họ đã thi xong HKI, và đang chuẩn bị cho chuyến cắm trại tháng 12.
“Kỳ ơi, chiều nay đi shopping nha” - Nhi hớn hở chạy lại Kỳ
“Ừa được á, bà qua đón tôi nha”
“Không, tôi với Quân có người rước rồi” - nói rồi Nhi vọt chạy đi chỗ khác
Đến ra về Nam nhanh chóng nói với Kỳ
“6h30” - Lại một lần nữa không cho Kỳ trả lời
*6h30*
Kỳ đã soạn xong. Và chậm rãi đi ra đầu hẻm . Vừa ra đến cổng đã thấy một chiếc ôtô mui trần đậu sát mép đường, một chàng trai lịch lãm bước ra từ trong xe và đang đi đến chỗ Kỳ
“Đứng đó làm gì mau lên xe”
“Hả, ừm” - Kỳ bẽn lẽn bước theo sau, à thì ra là Trần Hoàng Nam.
Kỳ với Nam ngồi phía trước, Nhi và Quân ngồi phía sau. Suốt đoạn đường đến trung tâm mua sắm chỉ mỗi Nhi với Quân là nói chuyện đấy thôi = =
“Tôi ước gì tương lai sẽ lấy được người chồng giàu ahihi”
“Chỉ có yêu tinh mới dám lấy cô thoi Tiểu Nhi à”
“Này, muốn tôi chôn sống lắm phải không”
Hai người họ nói nhiều thật đấy
Gần đến khu mua sắm thì Nhi nói:
“Mình đến Beatifull nha”
“Ừa cũng được” - Kỳ và Quân đồng thanh trả lời
“...” - Nam im lặng
Đến cửa Beatifull, đây là nơi thườg danh cho giới thượng lưu, một khi đã đặt chân đến đây thì món rẻ nhất cũng trên 10 tệ. Họ đẩy cửa và đi vào. Dạo được một lúc Nhi quay sang Kỳ và nói
“Tôi với Quân sang bên kia nha, bà ở đây với Nam nhá” - nói rồi Nhi đẩy Quân đi không chờ Kỳ trả lời. Kỳ chỉ thuộc dạng khá giả nên vào đây chỉ biết sờ và lướt qua thôi. Đến khu đầm váy, Kỳ bị hút hồn bởi chiếc đầm màu hồng nhạt phủ đầy ren, Kỳ tiến đến sờ chiếc đầm đó và định ướm lên người nhưng nhìn bảng giá tận 40 tệ Kỳ liền bỏ tay ra, gương mặt hiện rõ sự tiếc núi
“Cô thích nó à?” - Nam đột nhiên hỏi khiến Kỳ giật mình. Nam không lên tiếng chắc hẳn Kỳ quên tuốt Nam đi phía sau!!
“Ờ ừm..” Kỳ quay sang nói tiếp “Qua bên khu giày đi, ở đây chắc hồi tôi xỉu ý” - Kỳ cười tươi
“...” - Nam im lặng gật đầu
Hai người đi sang bên khu giày, không phải khu giày only đâu mà vô ngay khu giày couple ý ^^
“Đẹp quá” - mắt Kỳ sáng rực bước nhanh đến từng đôi giày mà không nghĩ rằng đang ở khu giày couple cùng Nam
Nam nhìn Kỳ như ba đang nhìn con ý =))
“Đôi này đẹp nè :D” - Kỳ suýt xoa đôi giày trắng đen rồi nói tiếp “Chắc tôi phải nhịn ăn để mua nó, đắt quá -.-”
“Thích thật à?” - Nam hỏi với dáng vẻ khoan thai
“Ò” - Kỳ gật gật đầu
“Đây là giày couple đấy”
“Ơ couple thì sao? Bộ một mình không mang được à?”
Bỏ đôi giày xuống Kỳ đi sang khu kế bên, 15 phút sau Nhi chạy đến
“Hai ông bà xong chưa đi ăn đi tôi đói quá”
Kỳ gật đầu
“Ừm cũng được vậy đi ăn”