“Cái gì???” - Câu nói của Nhi khiến Kỳ phải há hốc
Nam im lặng không trả lời
”Vậy nhá Kỳ, tôi với Quân về trước đây” - Nhi lướt ngang qua Kỳ nhẹ nói
”Ơ này, này..” - Kỳ gọi với tới nhưng Nhi vẫn bước đi bình thản với Quân
Tim Kỳ dường đang đập rất nhanh. Cô đành ôm nghẹn đấy lắp bắp hỏi Nam
”Vậy cậu có...đón... tôi không?”
“...” - Nam im lặng soạn cặp
”Này có nghe tôi nói gì không đấy?” - Kỳ nhăn mặt nhìn Nam
Kỳ nghĩ bụng số phận chắc sẽ không có xe, vả lại người như cậu ta thì tốt bụng với ai = = Kỳ dậm chân quay qua nhìn tới nhìn lui để hỏi mượn xe của bạn cùng lớp
”6h45” - Nam lướt qua Kỳ nói trong tích tắc.
Kỳ đứng bất động nhìn theo bóng Nam, lí nhí nói “Người gì mà như đóng băng” và cũng tự hỏi Nam biết nhà mình không?
*6h15 ở nhà Kỳ*
”Còn sớm, khoan hãy thay đồ”
*6h30*
”Chắc chưa đến đâu, 5 phút nữa hãy soạn”
*6h40*
”Đi thôi”
Kỳ lẩm bẩm trong miệng
Vừa bước ra cổng, ôi giời, chiếc moto sang trọng đang đậu trước cổng, hơn thế nữa, ngồi trên xe là 1 chàng trai mặc sơmi trắng, là sơmi trắng đấy -.- quần jean đen, giày Converse.Kỳ tròn mắt. Người đấy không ai khác
”Trần ... Trần Hoàng Nam!” - Kỳ lắp bắp
Thấy Kỳ đứng bất động, Nam hất cằm về yên xe phía sau. Tay thì đưa nón cho Kỳ. Kỳ chậm rãi bước lên xe. Ôi đúng là moto, người ngồi sau cứ bị chòm người về phía trước. Ngồi sau Nam, tim Kỳ cứ đập liên tục, thiếu điều là Nam chưa cảm nhận được thôi đấy. Kỳ cố gắng ngã người ra phía sau, ầyyy sao được chứ, yên xe phản cô >.ờ mà cũng đúng, xe của Nam mà :3 không gian của hai người yên ắng nếu không nói chỉ có tiếng xe ồ ạt chạy bên đường. Kỳ nèm phá tan không gian ấy
”Sao biết nhà tôi mà đến sớm vậy?”
“..... tìm” - Nam trả lời lạnh ngắt
”Sao tìm được? Nhà tôi trong hẻm, khó tìm lắm?”
“... không cần biết!” - lại quăng đóng tuyết vào Kỳ -.-
Kỳ im lặng, không dám nói một lời nào. ... . Như thế, im lặng cho đến khi dừng ở trước nhà Khả Nhi. Nhi vội chạy ra mở cổng
”Wow, sanh chảnh thế :))) đúng giờ đấy, hai người vào trong đi” - Nhi hớn hở
Bốn người hì hụt làm bài tập, chỉ có Nhi với Quân là lắm mồn thôi còn hai người kia thì thôi, đừng nói tới, im như hến -.-. Khoảng 1 tiếng sau, 4 người buông viết nghĩ giải lao, Kỳ bước ra sân đi dạo vài vòng thư giản và dừng lại ở hồ bơi, đúng lúc ấy Nam cũng đi ra. Thời tiết đang chuyển vào mùa lạnh, Kỳ bước nhẹ sang băng ghế ngồi cách hồ bơi chừng vài met chủ ý không muốn mình “bị đóng băng”
”Này” - Nam đi lại
”Hả” - Kỳ ngước lên
Nam vừa ngồi xuống băng ghế đối diện vừa hỏi Kỳ
”Sáng đến trường bằng gì?”
”Nhi rước”
“...” - Nam im lặng hồi lâu ngó lơ xung quanh
Kỳ hỏi ngược lại Nam :
“Mà có chi không?”
“...”
Lại một lần nữa “tặng” cho Kỳ một “tản băng”, Nam im lặng, đứng lên, quay bước vào trong. Kỳ ngơ ngác nhìn theo. 5 phút sau Kỳ vào nhà để tiếp tục làm bài tập.
*21h*
Làm xong bài thứ n, Nhi buông viết nói
”Thôi mai làm tiếp, cũng tối rồi, mấy cậu về đi”
”Ờ vậy tôi về nha” - Kỳ nhanh nhẹn xếp tập sách và đứng dậy
”Tạm biệt” - Quân nói theo
”Ừm” - Nam thì chỉ ậm ừ gật đầu rồi xếp tập sách
*15' sau*
”Cảm ơn nha” - Kỳ cười mỉm
”Sáng mai 6h” - Nam đáp nhanh lẹ rồi quay đầu xe chạy vụt đi, không cho Kỳ từ chối. Kỳ ngơ ngác nhìn theo bóng xe đang khuất dần trong đêm.
Tối đó, Kỳ cứ lẩn quẩn trong phòng nhìn cuốn tiểu thuyết. Cứ nhớ đến cảm giác ngồi sau Nam, tim Kỳ chợt đập loạn nhịp. “Ôi hời ơi Kỳ ơi là Kỳ, mày bị gì thế này” Kỳ nhăn mặt vỗ lên trán. Bung hết sách vở của ngày mai Kỳ lên giường nằm phịch xuống, tay với cái chăn trùm cả thân lẫn mặt, rồi lim dim chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc lim dim, Kỳ mơ màng thấy bóng dáng của một người con trai cao to đang quay lưng bước đi, không thấy được mặt mũi như thế nào chỉ thấy được tấm lưng rộng được khoác chiếc sơmi trắng, hai tay để trong túi quần chậm rãi bước đi. Vô thức khóe môi Kỳ cong lên tạo thành một vòng cung rất đẹp. *Rengggg...rengggg* Kỳ bị phá giấc bởi chiếc đồng hồ chết tiệt = =. Kỳ xoay người nhìn đồng hồ *5h45'*. Đột nhiên Kỳ ngồi choàng dậy, vội vàng chạy vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt, với tay lấy chiếc áo dài mặc vào nhanh gọn lẹ...