Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 253: Q.5 - Chương 253: Âm Hồn Bất Tán.




Nguyên bản đệ tử của Quảng Thành cung rất đại chúng, khách nhân tới tham gia đại điển cũng nguyện ý đến nơi đây tìm mua một số bảo vật, vì vậy Đa Bảo Các trước mắt Ninh Tiểu Nhàn bên trong cơ hồ là người đông nghìn nghịt, chen chúc nhau. May mắn đa số tu sĩ đều không thích người khác đến gần mình, đều giúp nhau giữ một chút khoảng cách với xung quanh , nếu không thực sự giống như chợ bán thức ăn mà kiếp trước nàng chứng kiến.

Bên trong Đa Bảo Các có hai tầng. Lầu hai có các quầy trưng bày mở , nhà bán hàng có thể đem đồ đạc gửi ở chỗ này để Đa Bảo Các bán thay, nhưng phải trả khoảng hai thành tiền thuê. Trong tay Ninh Tiểu Nhàn tích góp từng tí một rất nhiều đan dược, dứt khoát ngay tại chỗ này uỷ thác toàn bộ cho quản lý Đa Bảo Các bán. Quầy bên trong còn có nhiều bảo bối khác, ví dụ như các loại pháp khí, bùa chú, nhưng giá cả làm cho người tặc lưỡi, mặc dù trong tay nàng có tiền nhưng cũng không muốn bị chém ác như vậy.

Lầu một là khu tự do mua bán, công pháp, đan dược, linh thảo, pháp khí, thậm chí linh sủng, đều có người bán ra. Tại đây dù sao cũng không phải chợ bán thức ăn, không cho phép cao giọng rao bán, cho nên tất cả nhà bán hàng đều chỉ có thể chờ đợi người mua đến hỏi thăm. Lúc hai bên bàn bạc mua bán âm thanh không được quá cao. Tóm lại mà nói, tầng này có thể nói bùn đất đều có, ngư long hỗn tạp, không biết hàng thì đá sỏi sẽ xem như vàng, bị lừa quần lót cũng mất, đây giống như so sánh năng lực phân biệt thật giả của từng người rồi, dù sao Đa Bảo Các đã chính thức nói trước: mua bán tự nguyện, xin thứ không chịu trách nhiệm. Mặc dù năng lực nhìn hàng của nàng không tốt, nhưng có hai cái yêu quái sống nhiều năm Trường Thiên và Cùng Kỳ, ngược lại muốn lừa gạt được nàng rất là khó khăn.

Đi dạo không bao lâu, nàng mua được một khối Phiên Thiên Ấn, một gốc cây Xa Mã chi, còn có sáu miếng Pháp Giới hộ thân. Phiên Thiên Ấn là một trong các pháp khí mà tất cả các để tử trong tiên phái thường sử dụng nhất, nhưng mà bất kể ở đâu trên cái thế giới này, nó chỉ là đồ vật thông thường, ưu điểm lớn nhất là dùng tốt mà lại bền —— tiêu hao ít linh lực, hiệu quả cũng không tệ. Nàng mua khối Phiên Thiên Ấn này có hoa văn đám mây, bề ngoài một đoàn đen sì, tuy bề ngoài không tốt. Nhưng lấy ra đánh lén tu sĩ Kim Đan kỳ lại rất thuận tiện. Lần trước nàng bị tổn thương trong tay tu sĩ của Thiên Lam biệt viện, sau đó rút ra được kinh nghiệm xương máu, sâu sắc cảm thấy pháp khí thuận tiện sử dụng quá ít, trong tay Trường Thiên mặc dù bảo bối có không ít, lấy thần lực dự trữ hiện tại của nàng cũng không đủ vận dụng, bởi vậy vẫn nên thành thành thật thật ở chỗ này mua chút ít pháp khí trung phẩm thực dụng cho thỏa đáng.

Cỏ linh chi có linh tính, mộc linh khí Thiên Địa, thụ tinh hoa Nhật Nguyệt. Nhưng không biết nguyên nhân vì sao lại không có bản thể yêu quái tu thành của linh chi, tinh hoa mà nó ngưng kết không tiêu tan sẽ hình thành lên Xa Mã chi. Ban đầu phần lớn Xa Mã chi mới hình thành có sáu phần hình thái, đa số là hình trâu bò. Phẩm chất cao có thể thành hình người, trên nhất phẩm sẽ có hình dáng xe ngựa. Gốc Xa Mã chi trong tay nàng đã có hình xe ngựa, đã tiêu hết của nàng một ngàn tám trăm linh thạch, cái gốc Xa Mã chi này thân có linh tính lại tinh thông độn thổ. Có thể trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm. Không dễ bắt, cho nên giá trị của nó rất đắt đỏ.

Nhưng mà đã có vật này, hơn nữa trong tay Trường Thiên có đan phương, sẽ có thể luyện ra không ít loại linh đan mới.

Nhẫn hộ thân không dễ chế tác, sử dụng lại không cần phải hao phí linh lực của mình, chỉ cần ngay tại lúc nguy cơ đến bóp vỡ chiếc nhẫn trước, là quanh thân sẽ hình thành vòng phòng ngự vô hình, phòng ngự cường địch đánh đến. Ai cũng biết loại đồ vật bảo vệ tánh mạng này giá trị rất cao, tốn nhiều tiền để mua. Nhưng mà Pháp Giới hộ thân dễ dàng làm giả, ở bên trong tầng một của Đa Bảo Các mười cửa hàng thì có đến tám cửa hàng đều bán cái này. Chỉ là hiệu quả ra sao, thì … ha ha… rồi. Nàng cũng đã đi dạo sáu bảy cái cửa hàng ở sâu bên trong rồi, có thiên tài như Trường Thiên chỉ điểm mua mất mấy cái nhẫn này. Dù khả năng cò kè mặc cả của nàng đã sắp đăng phong tạo cực, thì vẫn tiêu hết hơn tám vạn linh thạch!

Nghĩ đến những bảo bối màu xanh lục đã mọc cánh bay ra từ ví tiền của nàng, là nàng lại đau lòng một trận. Nhưng nhớ lại nàng cũng thật may mắn, mỗi tháng bến đò Nhược Thủy thu vào cũng có hai ba vạn linh thạch, có thể an ủi tâm hồn đang bi thương của nàng một chút.

Tiếp theo nàng vừa ý một món đồ vật, là một ít Tàn Phiến (quạt rách) kim loại màu xanh da trời. Thứ này được ném bên trong một đống tạp hoá, sau khi nàng lấy mấy khối ngọc phù ra, có một khoảng trống, mới có thể đem cái Tàn Phiến này lấy ra: “Ta mua nhiều ngọc phù như vậy, món đồ này tặng thêm cho ta nhé?”

Chủ quán vừa trừng mắt vừa nói: “Không được! Vật này là ta bỏ ra hai trăm linh thạch mua về đấy, sao có thể tặng không?”

Ninh Tiểu Nhàn cả kinh nói: “Hai trăm linh thạch, cái miếng kim loại rách rưới này ngươi bỏ ra hai trăm linh thạch đi mua? Đáng đời bị nện trúng tay.” Nàng nhìn chủ quán bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ đần, nhìn thấy chủ quán thiếu chút nữa thẹn quá hoá giận mới chậc chậc hai tiếng, ngọc phù cũng không cần, xoay người rời đi.

Chủ quán thấy nàng thật không có ý định quay người trở về, nhịn không được nói: “Lại thêm một trăm linh thạch, thứ này thuộc về ngươi.”

Nàng hình như không nghe thấy, bước chân không ngừng.

Theo quy củ của nơi này, chủ quán đầu hàng không dám lớn tiếng kêu gọi, đành phải vội vàng nói: “Chín mươi linh thạch, lấy đi lấy đi!”

Thấy hắn nhả ra, Ninh Tiểu Nhàn thong thả bước trở về, nhặt lên cái tàn phiến màu xanh da trời kia quan sát một hồi lâu mới nói: “Hai mươi linh thạch.”

Chủ quán tức giận: “Cô nương, ngươi trả giá quá ác rồi. Nói thế nào đây cũng là pháp khí Tàn Phiến đẳng cấp cao.”

Nàng Xùy~~ cười cười: “Pháp khí tàn phiến? Ta đoán ngươi nhất định cầm nó đi nung qua ở bên trong chân hỏa, nhưng không có hiệu quả đúng hay không? Ta và ngươi cũng không biết đây là cái loại pháp khí Tàn Phiến gì từ trên trời rơi xuống, mặc kệ bản thân nó đã từng lợi hại bao nhiêu, hiện tại cũng chỉ là một khối tàn phiến! Ta chịu ra hai mươi linh thạch, đã rất rộng rãi rồi!”

Chủ quán cũng biết nàng nói đúng sự thật. Thứ này là trong lúc vô tình lấy được sau đó đao gọt búa chém nước dung hỏa luyện, hết thảy cứng mềm không ăn, đến nay không rõ thân phận, chắc lại là loại đồ vật quái dị không thể sử dụng nào đó? Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn động tâm, cười nói: “Như vậy đi, viêm bạo phù thượng phẩm ta mua nhiều hơn mười cái, thuận tiện thêm bốn mươi linh thạch lấy đi cái tàn phiến này.”

Chủ quán hậm hực đồng ý, cho nên sau khi giao xong ngân lượng, cái Tàn Phiến này đã ở trong tay nàng. Kỳ thật vô luận là nàng hay là người trong Thần Ma ngục, đều không biết cái Tàn Phiến này là pháp khí gì từ trên trời rơi xuống, nhưng không sao, nàng tự có chỗ dùng đến.

Nàng đang vui mừng gì được lợi, bỗng có người ngăn cản đường đi của nàng. Những người cản đường xem ra đặc biệt sợ nàng chạy trốn, chung quanh đều có người bao vây, đem nàng bọc đánh ở bên trong.

Đi đầu là một người có làn da ngăm đen, cằm vuông bốn góc, đó không phải là lão K ở Thiên Lam biệt viện sao? Những người này đúng là Âm Hồn Bất Tán, rõ ràng là theo đuổi nàng tới tận đây! sắc mặt Ninh Tiểu Nhàn trầm xuống, trước đó vài ngày đối phương mới đánh nàng thành trọng thương, đau đớn cùng khuất nhục như vậy sao nàng có thể quên? Nàng sớm đã phát ra lời thề, sớm muộn có một ngày thù này tất báo, nào biết nàng còn chưa đi tìm người ta, ngược lại đối phương trước tìm tới tận cửa rồi.

Nàng liếc xéo lão K nói: “Như thế nào, hôm nay không muốn dùng sáu đánh một rồi hả?” Hôm nay lão K không mang theo người, ở bên trong cả hắn cũng chỉ có bốn người, so với lần trước thiếu đi hai người.

Sắc mặt lão K giống như bảy tám chục năm không được ngủ qua, mí mắt phía dưới đều là đen một mảnh, trong mắt đều hiện lên đầy tơ máu, khó coi vô cùng. Ninh Tiểu Nhàn hai mắt nhìn hắn, đều âm thầm run sợ, không biết cái người này chịu đựng qua cái đả kích gì.

Lão trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi đến cùng có âm mưu gì?” Thanh âm cũng giống như bị dục khoét qua.

“Âm mưu?” Nàng không hiểu nói, “Ngươi đả thương ta, còn chạy tới hỏi ta có âm mưu gì? Ngươi đoạt lời kịch của ta đi à nha?”

Lão ca trầm mặt nói: “Đừng cố làm ra vẻ. Sau khi ngươi sai sử cái tiểu bạch điểu này cướp Chiếu ảnh ngọc bích, hôm qua ta nhận được tin tức từ sư môn truyền đến, đại trận bị phá Bảo vật thủ hộ bên trong bị lấy đi!” Đồng thời không ít đệ tử bị chết và bị thương, trong đó một gã chết tại chỗ đấy, trên danh nghĩa là hắntừng là cháu trai, kỳ thật hắn lại là cốt nhục thân sinh của lão. Lão mấy trăm năm chưa từng có con trai nối dõi, thật vất vả mới được một người còn xui xẻo bị giết, về sau nhận được tin tức thì hận như điên, thề muốn để tên tặc tử phải đền tội.

Cái này là định đổ tội cho nàng, làm cho nàng không thể không nhận. Ninh Tiểu Nhàn cũng xụ mặt xuống nói: “Lão già kia, sau khi bị thương, ta cùng tiểu bạch điểu nhanh chóng một đường bay thẳng hướng tây , trong thời gian đó cũng không rảnh trở về đi lấy bảo vật của sư môn ngươi! Đầu của ngươi bị cửa kẹp hay bị lừa đá qua, đến cái này cũng đoán không được?” Đối phương hiển nhiên không có ý bỏ qua cho nàng rồi, nàng cũng không cần phải cùng đám ngu ngốc này khách khí qua.

Lão K cả giận nói: “Yêu nữ, trước đó ngươi hẳn là thông đồng với tên đồng lõa đến trộm bảo vật, mau đem bảo vật sư môn ta giao ra đây, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!” Trong bụng lại quyết định chủ ý, vô luận nàng giao hay không giao, cuối cùng hắn không thể không giết một người một chim này.

Ninh Tiểu Nhàn hừ nhẹ một tiếng, không có ý định cùng hắn tranh luận. Cái người này đã nhập ma chướng rồi, mãi vẫn không chịu tin có người khác ra tay với sư môn hắn, nhiều lời cùng hắn cực kỳ lãng phí miệng lưỡi. Nhưng thời điểm khi nàng cất bước đi lên phía trước, mấy người kia ngược lại vây quanh càng chặt hơn rồi.

Các tu sĩ lui tới bên cạnh cũng nhìn ra ở đây muốn sinh sự, đều tản ra, cho bọn hắn một khoảng đất trống.

Ninh Tiểu Nhàn lại không sợ hãi.”Nơi này là Quảng Thành cung, các ngươi ở chỗ này kiếm chuyện, không sợ bị chủ nhân ném ra bên ngoài sao?”

Lão K mặt mũi băng lãnh, lạnh lùng nói: “Thà rằng đắc tội Quảng Thành cung, cũng phải đem yêu nghiệt như ngươi bắt trước, sau đó lại đi hướng chủ nhà bồi tội cũng không muộn!” Hắn phẫn nộ gấp gáp nói mà quên không lựa lời, hiên tại trong Đa Bảo Các có rất nhiều yêu quái ở đây, nghe xong hai chữ “Yêu nghiệt” này, sắc mặt đều rất khó coi.

Trong tay Ninh Tiểu Nhàn cầm bốn tầm Viêm bạo phù mới mua chuẩn bị ném ra , lại hướng Thất Tử âm thầm phát một ngón tay lệnh, trong miệng lại cười khanh khách nói: “Lão thất phu, ngược lại ta muốn nhìn xem hôm nay ngươi còn phải phun ra bao nhiêu ngụm máu !” ngày đó Lão K nhổ máu huyết khởi động pháp khí, mới vừa tới Đại Thành kỳ khó khăn lắm mới đả thương được nàng, đã vô cùng mất thể diện rồi, bây giờ nghe trong lời nói của nàng có ý nói móc và giễu cợt, tự biết rõ mình không thể đánh thắng nàng, cũng không muốn nhiều lời, liền ra lệnh cho bọn thủ hạ: “Động thủ!”

Hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ba người tu sĩ còn lại theo thứ tự một người là Kim Đan kỳ cùng hai người Trúc Cơ kỳ, nghe hắn phát ra chỉ lệnh đang định ra tay, cô nương đối diện đã ra tay trước một bước cố hết sức ném ra hai tấm Viêm bạo phù. Hai tấm Viêm bạo phù cũng không phải là hàng nhái, mỗi một tấm đều giá trị ba trăm linh thạch, giờ phút này nó nổ tung lên, khí nóng lập tức bao trùm lên tất cả cái khoảng trống nhỏ này, ba người đang định né tránh, Ninh Tiểu Nhàn phất tay ném một cái, Răng Nanh hóa thành một đạo ánh sáng trắng đánh thẳng mặt lão K.

Pháp khí Xưng Đà của hắn bị con dao găm kỳ quái này tổn hại, đến bây giờ còn chưa phục hồi được, đã thấy cái con dao găm này phóng tới ngay trước mặt, không khỏi ngừng lại một chút, mới duỗi kiếm ra đón đỡ, cái này vốn định dùng đánh trả lại trên người Ninh Tiểu Nhàn nhưng còn chưa kịp đánh ra. Nào biết con dao găm này bị hắn vừa đỡ liền biến mất, hắn giương mắt nhìn, đã nhìn thấy trên tay Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt dao găm, lần thứ hai lại vung tay quăng ra, không khỏi muốn giơ kiếm lên ngăn cản, sau đó mới phát hiện nàng chỉ là làm bộ mà thôi, trong tay rỗng tuếch, cái gì cũng không có ném tới.

Cô nương này, lại lừa hắn một chiêu như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.