Chỉ chậm trễ một chút, Ninh Tiểu Nhàn đã đến gần bên người một tu sĩ
Kim Đan kỳ, nàng vung chủy thủ chém về phía hắn. Tốc độ nàng cực nhanh,
một cái công kích này lại không chút tiếng động, vừa nhanh chóng vừa
chính xác nhằm vào thân thể của hắn, bên trên chủy thủ hiện lên một cái
bóng mờ mờ ảo ảo của cự thú Ba Xà , máu huyết và Răng Nanh, thì ra là
cùng một chỗ với chủy thủ dẫn đến, rõ ràng nếu người bị đánh trúng tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt lành.
Tu sĩ Kim Đan kỳ biến sắc, toàn thân hiện lên một vòng khí màu vàng
nhạt, hiển nhiên là pháp thuật bảo hộ thân thể đã phát động ra. Ninh
Tiểu Nhàn không quan tâm, dùng một chiêu thức liều mạng đánh về phía
hắn, đầu Răng Nanh đã đâm vào tầng bảo hộ ngoài cùng của hắn, chỉ nghe
“Bụp” một tiếng, giống như là chọc thủng bọt xà phòng, ngang nhiên đập
tan tầng phòng hộ của hắn.
Nhưng trong nháy mắt Răng Nanh đã bay vòng lại , tu sĩ Kim Đan kỳ bị trì hoãn quá lâu, hắn lấy ra pháp khí của mình, chuẩn bị đánh trả
rồi. Bên trên mái nhà, lão K cũng phục hồi lại tinh thần, hận chính
mình bị cái con nhóc này đùa giỡn một hồi, sắc mặt dữ tợn, muốn phát
động công kích.
Lúc trước bọn hắn kiêng kị nơi này là ở trong Đa Bảo Các, rất nhiều
pháp khí không dám dùng đến, nào biết được cô gái này so với bọn hắn còn liều lĩnh hơn, ra tay trước bằng hai quả Viêm đạo phù.
Quần chúng vây xem nhìn thấy bốn người cao lớn, trong đó còn có tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng tu sĩ Kim Đan kỳ, lại cùng ra tay đối phó với một
tiểu cô nương, trên mặt đều có vẻ khinh thường. Lần trước mấy người kia ở Thiên Lam biệt viện bị Thất Tử trêu đùa nhiều lần, về sau lại để Ninh
Tiểu Nhàn chạy mất, sớm đã tức giận đến muốn nhập ma chướng, đối phó
người xảo trá như vậy không thể để nàng chạy thoát, cho dù thể diện có
mất sạch cũng muốn đem nàng bắt lại.
Nhưng vào lúc này, trên tầng hai Đa Bảo Các truyền ra một tiếng thét
dài, một gã tu sĩ mặc áo dài xanh nhạt nhanh nhẹn bay xuống, đứng ở giữa mấy người, nghiêm nghị quát: “Bọn ngươi là người phương nào, lại dám ở
bên trong Đa Bảo Các giương oai? !” Người này vừa lộ mặt. Ninh Tiểu
Nhàn nhẹ nhàng thở ra. Nguyên Anh kỳ thêm Kim Đan kỳ hợp lại, không có
Bôi Tận ở bên cạnh, nàng và Thất Tử ứng phó có chút quá sức. Vừa rồi
nàng quyết định gây chú ý, chính là muốn kéo dài tới lúc Đa Bảo Các ra
mặt mới thôi.
Người nọ là tu vi Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa rõ ràng là người của Quảng
Thành cung rồi. Mặc dù tu vi lão K cao hơn người này, nhưng dù sao cũng đang đứng trên trên địa bàn người ta, lập tức đem khí tức thu lại, chắp tay nói: “Chúng ta chính là người của Thiên Lam biệt viện, phụng mệnh
sư môn truy bắt đạo tặc. Xin cho chúng ta trước bắt giữ nàng lại sau đó
sẽ đến cửa xin lỗi…”
Nào biết lời hắn nói chưa dứt, sắc mặt của tu sĩ Quảng Thành cung như phủ băng, lạnh lùng quát: “Bên trong Quảng Thành cung nghiêm cấm tất
cả hành vi gây chuyện đánh nhau. Các ngươi có ân oán, mời ra bên ngoài
môn phái tự mình giải quyết!”
Lúc này lão K bị hắn trách móc dạy bảo, sắc mặt rất khó coi, nhẫn
nhịn nói: “Không biết đạo hữu tên gọi là gì? Đây là trọng phạm mà sư môn ta nhất định phải bắt lấy. Xin đạo hữu tạo điều kiện cho. Ngày sau
Thiên Lam biệt viện tất có hậu tạ!” Bỏ qua cơ hội ngày hôm nay, thì
chẳng biết lúc nào mới có thể bắt được nàng.
Vị tu sĩ này điềm nhiên nói: “Ngươi lấy Thiên Lam biệt viện ra dọa
ta? Chuyện cười, người của Quảng Thành cung ta trong thiên hạ này đã sợ
qua ai? Các ngươi đối với quy định của Đa Bảo Các biết rõ mà còn cố tình phạm phải, nơi đây không chào đón các ngươi, mời các vị rời đi cho!”
Lão K giận dữ: “Ngươi là người phương nào, dám đối đãi với khách mời như thế? Ta muốn Quảng Thành cung giải thích chuyện này!”
Vị tu sĩ này lạnh lùng nói: “Ta chính là phó chủ sự của Đa Bảo Các Lý Kiến Minh. Ngươi muốn có lời giải thích. Ta ở chỗ này chờ ngươi. Mời,
đi nhanh cho!”
Nơi này không cho bọn hắn mặt mũi. Lão K mặt tức giận hừ một tiếng.
Lại gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn, quay nhìn mấy người của Thiên Lam biệt viện rồi đè xuống âm thanh: “Đi!” Phất tay áo một cái, quay
người ngẩng đầu, đi nhanh ra ngoài Đa Bảo Các.
Bên trong Đa Bảo Các, hai bên gây chuyện đều không có kết quả tốt,
Ninh Tiểu Nhàn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lý Kiến Minh vừa quay đầu. Hắn
sẽ đối phó với mình như thế nào? Dù sao đi nữa, Quảng Thành cung cũng
coi như giúp mình giải vây, bị nói hai câu cũng không sao cả.
Nào biết Lý Kiến Minh thấy nàng, khuôn mặt nộ sát khí đột nhiên biến
thành gió xuân ấm áp, mỉm cười nói: “Ninh cô nương? Vừa rồi ta ở phía
trên đã nhìn thấy rõ ràng, là mấy người của Thiên Lam biệt viện kiếm cớ
gây chuyện, ngươi là người bị hại, không cần lo lắng, Đa Bảo Các sẽ
không đối phó với ngươi.” Sau đó mặt quay về phía những người đứng xem, “Nơi đây không có chuyện gì rồi, mời mọi người tiếp tục mua bán bình
thường.”
Mọi người thấy Ninh Tiểu Nhàn bị bốn người tu sĩ vây đánh, bản thân
đã cảm thấy nàng là người bị hại, đương nhiên cũng không có dị nghị gì
cả. Lòng hiếu kỳ của Tu sĩ vốn yếu hơn người phàm, nên đám người vây xem nhanh chóng tản đi rồi.
Ơ? Vừa rồi nàng hình như ném đi hai quả Viêm Bạo Phù ở trong đám
người ah, khí lãng còn đem hai ngọn đèn bạch ngọc gần đây đánh nát, đặt ở Hoa Hạ, sẽ phạm tội phóng hỏa lung tung nơi công cộng, tội danh đích
thực không nhẹ, như vậy cũng không có vấn đề gì sao?
Nàng giật mình, không tin cái người này lại hiểu biết như thế. Lý
Kiến Minh nhìn thấy vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc, thì nở nụ cười, sau đó
đột nhiên hướng nàng chớp chớp mắt trái.
Tiếp theo trong nháy mắt, bên tai Ninh Tiểu Nhàn vang lên tiếng hắn
truyền âm: “Ninh cô nương thật sự là quý nhân hay quên, ta bị nhốt bên
trong Luân Hồi chi địa hơn ba mươi năm, được ngươi cứu ra từ trong tuyệt địa, mới có thể trở lại Quảng Thành cung phục chức, phần ân tình này,
Lý mỗ nhớ kỹ trong lòng! Hôm nay có thể ra tay tương trợ, thực sự cảm
thấy vinh hạnh.”
Nàng giật mình. Đúng rồi, nàng nói như thế nào có cảm giác, cảm thấy
tên này nhìn có chút quen mắt, thì ra là người mà nàng đánh vỡ đài luân
hồi cứu ra từ bên trong, không ngờ hắn là đệ tử của Quảng Thành cung,
lại là phó chủ sự của Đa Bảo Các này. Lúc ấy nàng đã cứu ra hơn hai
mươi người của các tông phái, hôm nay quả nhiên là có phúc báo. Cái này
có tính là quăng lưới rộng nhất định sẽ bắt được cá, trồng nhiều cây
nhất định sẽ kết quả không?
Nàng cũng truyền âm lại, chân thành nói: “Khách khí. Lý chủ sự trượng nghĩa ngay thẳng, giúp ta giải nguy, Ninh Tiểu Nhàn vô cùng cảm kích.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Kiến Minh càng hòa hoãn, thân thiện
nói: ” Hôm nay Ninh cô nương gửi bán đồ đạc bên trong Đa Bảo Các, vừa
rồi ta thẩm tra một phen, giá thuê có phần hơi cao.Ta liền tự chủ
trương, thu ngươi một phần tiền thuê là được rồi.” Hắn thân là phó chủ
sự của Đa Bảo Các, vẫn có quyền lực này đấy.
Cái tên họ Lý này thực là có đạo đức nha. Hai phần tiền thuê biến
thành một phần, nàng có thể có thêm vài vạn linh thạch lợi nhuận. Ninh Tiểu Nhàn nở hoa trong bụng, mặt ngoài còn rụt rè nói: “Lý chủ sự quá
khách khí, ta làm sao lại không biết xấu hổ thế chứ?”
Kết quả hai canh giờ sau, nàng rất “Không biết xấu hổ” mà nhận được
khoản tiền gửi bán ở tầng hai, tổng cộng một trăm bảy mươi chín vạn linh thạch. Khấu trừ đi một phần tiền thuê, nàng còn có thể nuốt sạch được một trăm sáu mươi mốt vạn linh thạch! Lý Kiến Minh giảm cho nàng một
phần tiền thuê, tất nhiên để nàng buôn bán lời thêm hơn 17 vạn linh
thạch.
Khoản này là khoản tiền lớn, nếu Lý Kiến Minh tự mình nhìn thấy, nhất định sẽ nhảy dựng kêu to một tiếng. Trước khi hắn xuống giúp đỡ, chỉ
biết cô nương này có gửi bán đan dược rất đáng tiền, nhưng lại không
biết là loại trân quý như thế. Trong đó Kết Kim Đan cùng Nguyên Anh đan
là bán được giá tốt nhất, đây là linh đan thiết yếu mà các tu sĩ xông
phá Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ thường dùng, bình thường dược hiệu để
xông phá có xác suất thành công là 10% và 5%, nhưng Cùng Kỳ luyện ra hai loại đan này , lại có thế đem xác suất thành công nâng lên 15% và 9%!
Chúng tu sĩ đến cảnh giới này, mỗi lần đề cao 1% xác xuất thành công
phá cảnh đều là ngàn vạn khó khăn, mà Ninh Tiểu Nhàn bán ra đan dược có
hiệu quả bực này, giá bán mỗi một quả cũng đều chỉ có mười vạn linh
thạch, thật sự là có lương tâm, già trẻ đều không gạt. Không…lương tâm
chính là, nếu tu sĩ thật sự muốn xông phá cảnh giới tiếp theo, chẳng lẽ chỉ muốn mua một quả sao? Ai có thể đảm bảo mua một quả nhất định đột
phá thành công?
Hai loại đan dược tiếp theo được bán hết, theo thứ tự là Hoàn Hồn
Dẫn, dùng một quả có tác dụng trong một ngày luyện thành Giáp Tử Tán.
Hoàn Hồn Dẫn là dược hiệu rất hiếm thấy, có thể làm cho cả người mất
nhiều máu sắp chết sống lại được, nhưng khi dược hiệu hết tác dụng người đó sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, cũng giảm mất mười lăm năm dương thọ. Các tu sĩ tiến vào cảnh giới Kim Đan kỳ, thọ nguyên đã có thể tăng đến
400 tuổi, mà tuổi thọ tu sĩ Nguyên Anh kỳ, theo quy tắc thì có thể kéo dài đến bảy trăm tuổi! Nếu như đúng thật bị thương nặng đến một bước
kia, so với sắp chết thì mười lăm năm dương thọ cũng không phải là một
cái giá lớn trả không nổi.
Con đường tu tiên vượt mọi chông gai, đa số mọi người cả đời đều là
đấu tranh cùng với trời, đấu tranh với đất, đấu tranh với người, đấu
tranh với yêu, như vậy linh đan diệu dược tuy là có tác dụng phụ, nhưng
nhất định không thể thiếu được, bởi vậy dù là mỗi một quả, giá cần mười
tám vạn linh thạch, cũng có nhiều người muốn.
Ninh Tiểu Nhàn gửi bán một vị kỳ dược khác, là Giáp Tử Tán. Quả hạt
giống này, nàng đã sớm có được, nhưng mãi đến trước đó không lâu mới
tích lũy đủ các loại dược liệu để phối chung với nó. Trong đó một loại dược liệu rất quan trọng là Hỏa Vân sừng tê giác, tê giác cũng không
biết là tuyệt chủng hay chưa, mà nàng đi rất nhiều địa phương đều không
thể mua được, cuối cùng vẫn lấy đi miếng mai rùa mà Trường Thiên lưu giữ mới miễn cưỡng luyện chế ra mười quả, lần này xuất ra bán bốn quả. Nó
có thể làm cho cảnh giới của tu sĩ sử dụng nó trong mười hai canh giờ
tăng lên 120 năm. Thời gian qua đi chỉ làm cho thần hồn mệt mỏi, chỉ
cần tĩnh dưỡng sau nửa năm, lại không có tác dụng phụ khác. Nàng định
giá mười lăm vạn linh thạch. Khỏi cần nói, thứ này lúc một mình ở bên
ngoài, là thuốc giữ mạng, không có khả năng không bán chạy.
Kỳ thật nàng dùng lò đan Cùng Kỳ luyện chế, những tác dụng các các
đan được đều tăng cao, cùng với giải độc, giải ôn, giải chướng bán rất
chạy giống nhau.
Sau đó các loại kỳ dược nàng mang ra ngoài đều được bán hết sạch, vẫn còn các tu sĩ vẻ mặt thèm muốn liên tục đến hỏi thăm không dứt, khiến
Đa Bảo Các áp lực vô cùng. Sau khi Lý Kiến Minh xem hết bảng báo cáo
chỉ cười khổ, ban đầu còn muốn cho Ninh Tiểu Nhàn một nhân tình, nào
biết được ngược lại bây giờ còn phải hỏi nàng có thể lại luyện chế thêm
chút ít đan dược để bán tiếp hay không? Hắn cũng biết, phẩm cấp đan dược càng cao, càng hao phí linh lực, mà đan dược mỗi lần luyện thành số
lượng cũng càng ít. Tu vi của Ninh Tiểu Nhàn không cao, mỗi ngày có
thể luyện ra mấy viên đan dược cũng không tệ rồi.
Nàng chỉ có thể biểu hiện là sẽ cố gắng hết sức. Lý Kiến Minh mời
nàng lên phòng thượng đẳng trên lầu, tiện tay bố trí xuống kết giớ cách
âm i, mới len lén nói: “Ninh cô nương, ngươi bán mấy loại đan dược này
cũng quá kinh hãi thế tục rồi, Đa Bảo Các mong muốn được mua bán lâu
dài. Theo như giá cả hiện tại bán là được, hoặc là chúng ta sẽ cung cấp
toàn bộ dược liệu, Đa Bảo Các đồng ý chịu phí mở lò.” Cái gọi là mở lò,
tức là do Đa Bảo Các cung cấp dược liệu, nàng thay Đa Bảo Các luyện chế
đan dược. Nói cho cùng, Đa Bảo Các vẫn lo nghĩ cho đệ tử Quảng Thành
cung cả, mấy loại đan dược này đặt ở trong bất kỳ môn phái nào mà không
phải là loại dược liệu đứng đầu? Hắn tuy là tu sĩ, nhưng đã kinh doanh
Đa Bảo Các rất nhiều năm, tự biết mấu chốt trong buôn bán này không thể
bỏ qua.
Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút nói: “Giá tiền này ta có thể đồng ý. Chỉ là hành tung của ta không xác định, hôm nay còn không biết gây ra
chuyện gì, lại không thể ở lại đây quá lâu, cho nên việc vận chuyển mua
bán đan dược, sợ là làm khó ngài.” Nàng một đường hướng phía tây mà đi,
mấy ngày là có thể bỏ xa Quảng Thành cung, đối phương lại muốn hợp tác
lâu dài, nhưng mà tìm nàng không dễ nha..