“Thế nào?” Mịch La thấy nàng chỉ trừng lớn mắt nhìn ra bên ngoài nhã
gian thủy tinh, không khỏi mỉm cười hỏi. Căn phòng xa hoa như vậy, đa số nữ hài tử đều sẽ thích, trên đường hắn mang nàng chạy tới, lại giống
như mối tình đầu thời niên thiếu, đồng dạng có vài phần chờ mong, hi
vọng nàng nhìn thấy cảnh đẹp nơi đây liền có thể liên tục kinh hỉ.
Tên hồ ly này lấy đâu ra nhiều chiêu số nịnh nọt nữ tử như vậy? Bên trong
Thần Ma Ngục Trường Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, Cùng Kỳ lập tức nịnh
bợ nói: “Đầu sông nhỏ nhạt nhẽo này có cái gì đẹp mắt? Thủy phủ của
Trường Thiên đại nhân mới xinh đẹp!”
Ninh Tiểu Nhàn vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong nước, qua thật lâu mới nói: “Thật là tựa như ảo
mộng, cực kỳ đẹp mắt. Chỉ là quá mức tinh xảo rồi… Nếu ở bên ngoài có
cá lớn hung mãnh bơi qua bơi lại thì tốt rồi, thân hình chừng mười mét, đó mới gọi là đồ sộ a.” Nàng nhớ tới Thủy Tộc quán của Trung Hoa. Bức
tranh thuỷ vực này tuy cũng đẹp, nhưng không biết làm sao đã từng xem
qua bức họa đáy biển phong quang trên tivi nhiều không đếm xuể, tầm mắt
của nàng cũng không thấp.
Mịch La buồn bực cười ra tiếng. Ngay cả Đồ Tẫn đang đứng như cọc gỗ ở một bên, khóe miệng cũng nhịn không được
nữa khẽ co rút một cái. Thủy Trạch Uyển bỏ ra công phu lớn như thế mới
bố trí đáy sông thành như vậy, nếu mang loài cá khổng lồ đến, chỉ sợ
không tới hai ngày sẽ đem cảnh trí nơi đây quấy thành vũng bùn. Thẩm mỹ
của nàng quả nhiên khác hẳn nữ tử bình thường.
Thị nữ tiến lên
châm linh tửu, thấp giọng hỏi: “Công tử, hôm nay có cần gọi Như Cơ đến tiếp khách không?” giọng nói của nàng ta mặc dù nhỏ, nhưng không qua
nổi thính lực tốt của Ninh Tiểu Nhàn, lập tức ánh mắt sáng quắc đảo tới. Cho nên, rốt cục nàng có thể biết một chút về nữ tử bồi rượu ở thời đại này rồi sao?
Mịch La nguyên bản là một nhân vật phong lưu, không biết làm sao bị nàng nhìn như vậy liền bỗng nhiên có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: “Không cần.”
“Cần đấy.” Nàng cười
tủm tỉm nói, “Ta cho tới bây giờ còn…Cho tới bây giờ chưa từng tới nơi
này, rất là hiếu kỳ. Khụ, ngươi tính tiền là tốt rồi.” Nàng nói với thị
nữ “Mời Như Cơ vào đi, ta rất chờ mong.”
Thị nữ nhìn về phía Mịch La, hắn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Vì vậy nàng rất nhanh liền nhìn thấy một nữ tữ tay ôm nhạc khí. Ninh Tiểu
Nhàn nhìn thoáng qua, trong nội tâm thầm khen. Không hổ là hoa bài Mịch
La thường điểm tới, quả nhiên mắt hạnh mũi ngọc, giữa lông mày điểm một
nốt chu sa diêm dúa, da thịt lại hiện lên màu mật ong nhàn nhạt, trên đó giống như một đồ án hình xăm. Kỳ dị mà lại làm cho người cảm thấy rất
đẹp. Cô gái này dáng người yểu điệu thon gầy, hai vai nhỏ hẹp, lúc đến
lại để cho thị nữ dìu vào, hành bộ uốn lượn uyển chuyển, có một cỗ phong tình yểu điệu khác.
Đây nhất định không phải là nhân loại. Nàng truyền âm hỏi Trường Thiên: “Đây là yêu quái gì?”
“Đây đại khái là… Điệp Yêu?” Trong giọng của hắn vang lên hơi có chút không
xác định, “Thời kỳ Thượng Cổ so với hiện tại thay đổi gấp trăm lần, lúc
ấy rất ít nhìn thấy Phụ tộc như vậy.” Cái gọi là Phụ tộc, chính là Yêu
Tộc phụ thuộc vào chủng tộc lực lượng cường đại mà sinh tồn. Chẳng hạn
như Bức Yêu đã từng làm hại huyện Tứ Bình, thì đã từng là Phụ Tộc phụ
thuộc vào thành Minh Tiêu mà sinh hoạt. Thời kỳ thượng cổ Man tộc và Đại Yêu hoành hành, Phụ tộc liền bắt đầu ẩn cư, không dám lộ diện.
Diễm mà không tục. Kiều mỵ mà không ngốc nghếch, hóa ra Mịch La ưa thích chính là như vậy, nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Nhạc khí trong tay Như Cơ có chút giống đàn đầu ngựa trên đại thảo nguyên
của Trung Hoa, sau khi nàng ta đi vào liền hướng hai người khẽ chào,
thấp giọng nói: “Mịch La công tử đến rồi.” Tiếng nói trầm thấp mềm
mại. Rất có phong phạm của tiểu thư khuê các. Ninh Tiểu Nhàn thầm khen
Thủy Trạch Uyển này dạy dỗ giai nhân quả nhiên có phong độ, có hàm
dưỡng, so với tiểu gia bích ngọc đương thời càng thêm đoan trang. Nơi
này không phải phường ong bướm, có thể đến đây dùng cơm thì ít nhất
cũng là Yêu Tôn một phương hoặc là Nhân Vương, nhất định sẽ không thích
dung chi tục phấn vừa thấy mặt đã nhào lên quấn thân.
Đáng nhắc
tới chính là, yêu quái không giống với tu sĩ nhân loại không nhiễm khói
lửa nhân gian. Cái gọi là truy cầu bản tâm của Yêu Tộc, cũng kể cả tình
dục chi tâm. Rất nhiều Yêu Tông chưa bao giờ cấm chuyện nam nữ, cũng vì
nguyên nhân này.
Mịch La thấy Như Cơ thì khẽ mỉm cười, hướng Ninh Tiểu Nhàn giới thiệu: “Như Cơ là một trong những hoa bài của Thủy Trạch Uyển. Nơi này có tổng cộng sáu đại hoa bài, đều có kỹ năng thành danh
của riêng mình. Ừ, Như Cơ. Vị này chính là Ninh Tiểu Nhàn cô nương, nàng rất ngạc nhiên với tài đánh đàn của ngươi, Như Cơ đêm nay cần phải biểu hiện thật tốt mới được.”
Ninh Tiểu Nhàn lần đầu tới nơi này,
nhưng cũng biết các cô nương đứng đầu tại đây đều là bán nghệ không bán
thân đấy, chẳng qua cái gọi là hoa bài…. Đại khái ý tứ là tên đứng đầu
bảng?
Như Cơ yêu kiều mà nhìn qua hắn, trong mắt hiện lên vô hạn
tình ý, trầm thấp mà đáp “Vâng”, phía sau thị nữ lấy ra một cái băng
ghế gấm, lại để cho nàng ta khảy đàn trong ngực, nhẹ nhàng bắn ra.
Tiếng đàn thập phần du dương, tại trong gian phòng thủy tinh nho nhỏ quanh
quẩn chuyển động. Tài đánh đàn của Điệp Yêu này xem như không tệ, chỉ là trong làn điệu vui vẻ không biết tại sao lại thêm vài phần buồn bã uyển chuyển cực nhạt. Ninh Tiểu Nhàn nghe trong chốc lát, suy nghĩ liền bay
đến một đoạn ngắn sinh hoạt của nàng tại Trung Hoa rồi. Khi đó thiếu
niên phiền não, thiếu nữ sầu bi, tâm cảnh nàng hiện tại muốn trở về, quả thực chính là non nớt lại buồn cười. Chẳng qua là ngây thơ rực rỡ như
vậy, vừa chát vừa ngọt như quả táo xanh thời gian, cuối cùng trở về
không được.
Nghĩ như vậy, khóe môi nàng liền hơi cong lên, ngưng
tụ lại thành một nụ cười. Mịch La lại thủy chung mặt không biểu tình mà
nghe cầm, ngón tay thon dài ngẫu nhiên mà khẽ nhịp trên bàn. Đây là
thói quen lúc suy tư của hắn, Như Cơ một mực nhìn trộm hắn, đáy mắt
mang theo hâm mộ.
Tài đánh đàn của Điệp Yêu này dù có khá hơn
nữa, cuối cùng so ra vẫn kém Nhạc Âm cung. Ninh Tiểu Nhàn tại Quảng
Thành cung đã nghe qua âm thanh thiên nhiên của Phong Minh Cầm, nên nghe thấy tiếng đàn của nàng ta liền cảm thấy hơi thiếu một ít hỏa hầu.
Nàng đã có cảm giác này thì chắc hẳn Mịch La cũng không ngoại lệ, cho
nên sau khi một khúc này kết thúc, căn phòng cũng nhất thời lâm vào yên
tĩnh.
Đúng lúc này chóp mũi nàng ngửi thấy một luồng hương khí
thanh nhã. Trong phòng có đốt long hương, mùi hương so với hương khí
thanh nhã này nồng đậm hơn rất nhiều, đơn giản liền che được mùi hương
kia. Mùi hương kia rất nhạt, nếu không phải nàng suốt ngày chìm đắm
trong đan đạo thì rất khó phát giác. Nàng bất động thanh sắc ngẩng đầu
lên quan sát cửa ra vào, phát hiện thị nữ mở cửa phòng ra bê thức ăn đem vào, lúc này mang theo một trận gió nhẹ.
Mà Như Cơ an vị tại vị trí
cách cửa ra vào không xa, hiển nhiên mùi hương thoang thoảng này là bị
gió từ trên người nàng ta thổi tới.
Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày. Mùi vị kia mới đầu ngửi thấy quả thực làm cho người ta rất thoải mái,
thậm chí có thể xem như là vui vẻ thoải mái, làm cho người ta muốn nhẹ
nhàng nhảy múa, nhưng mà nàng lập tức cảm giác được không đúng. Nàng tu
luyện “Chân Nhất bí quyết” cùng với người “Thấy Mầm Biết Cây” *, đạo tâm so với tu sĩ bình thường phải chắc chắn hơn, thế nhưng sau khi ngửi
thấy cỗ mùi thơm lạ lùng này đều có xúc động mãnh liệt như vậy.
(*) Thấy mầm biết cây: nhìn sự vật khi nó mới hình thành có thể đoán được tương lai của nó.
Như Cơ sau khi phủ hết cầm liền nhìn Mịch La, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn. Nhưng mà đối phương thoạt nhìn không có phản ứng chút nào, tựa hồ
trong nội tâm đang suy nghĩ rất nhiều, vì vậy trong đôi mắt đẹp không
khỏi có chút thất vọng.
Ninh Tiểu Nhàn đọc hiểu loại cảm xúc này. Một hoa bài, tại sao lại toát ra ánh mắt thất vọng với khách nhân như
này? Nàng ho nhẹ một tiếng phá vỡ trầm mặc: “Như Cơ cô nương, tài đánh
đàn thật tốt. Xin hỏi, ngươi dùng nhãn hiệu gì, à không, ngươi dùng đơn
thuốc gì để phối chế huân hương thế? Hương vị rất thanh nhã.”
Ai
ngờ lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, sắc mặt Như Cơ đột nhiên biến
đổi, Mịch La vẫn một mực lâm vào bộ dáng trầm tư bỗng nhiên ngẩng đầu
lên, trong mắt tinh quang chợt lóe, gằn từng chữ: “Huân hương gì?”
Như Cơ tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, nói khẽ: “Như Cơ trước khi đến
vừa gội đầu huân hương Điền Long, hương vị thanh đạm, Ninh cô nương
thật sự là cao nhân phẩm hương, thoáng một chút là có thể ngửi ra được.”
“A?” Mịch La nhìn chằm chằm nàng ta, “Vì sao ta không ngửi thấy?”
Như Cơ nhỏ giọng giải thích: “Gần đây ta đều dùng loại hương liệu này, công tử ngửi thấy đã quen, có lẽ là chưa từng chú ý.” Nói xong có vài phần
ủy khuất.
Mịch La chậm rãi nói: “Ngươi muốn nói, ta vào phòng Chi Lan lâu như vậy mà chưa phát giác ra mùi hương này?”
Như Cơ khẩn trương nói: “Có lẽ… đúng.”
Mịch La liếc xéo nàng ta một cái, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nhếch lên, lộ ra
một nụ cười so với nữ tử còn quyến rũ hơn. Ninh Tiểu Nhàn ở một bên
nhìn, không biết tại sao đột nhiên sau lưng phát lạnh. Chỉ nghe hắn
thong thả nói: “Ta nghe nói, trong Điệp Yêu có một kỹ năng đặc thù rất
bí ẩn, sở trường của bọn họ thiên về thu thập bách hoa, do đó làm cho
trên người tóat ra hương thơm điệp phấn thanh nhã. Thế nhưng loại mùi
hương này lại có thể vô hình trung dần dần làm cho đối tượng đặc biệt
sinh ra lòng hảo cảm, ở chung lâu ngày liền có thể ảnh hưởng đến tâm chí của người đó. Càng quan trọng hơn là, bản thân người bị tuyển định sẽ
không ngửi thấy loại mùi hương lạ lùng này.”
“Bịch” một tiếng,
Như Cơ từ trên ghế trượt xuống, quỳ trên mặt đất lếch hai bước đến trước mặt Mịch La, vội vàng nói: “Như Cơ quả thật chưa từng ám hại đại nhân, cái này thật sự chỉ là Long Điền hương mà thôi!”
“Như Cơ.” Thấy
sắc mặt Như Cơ đột nhiên trở nên tái nhợt, hắn tự tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, ôn nhu nói, “Ta mỗi lần tới Thủy Trạch
Uyển cơ hồ đều điểm ngươi, hôm nay đây là lần thứ mười đúng không? Ngươi là từ lần thứ mấy bắt đầu thả điệp phấn với ta? Biện pháp này quả nhiên rất kín đáo, trong khoảng thời gian ngắn ta đều không nghĩ ra ai có thể tìm đến Điệp tộc trân quý để ám hại ta. Ngươi, có thể giải thích nghi
hoặc này cho ta hay không?”
Ngữ khí hắn khinh mạn, thân thể Như
Cơ liền run rẩy càng lợi hại hơn. Theo góc độ Ninh Tiểu Nhàn nhìn lại,
nước mắt trong mắt nàng ta nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống, thần sắc buồn
bã động lòng người, quả nhiên làm cho người ta thấy thương tiếc.
Nước mắt cũng chảy đến tay Mịch La. Như Cơ vùi đầu lên đầu gối hắn, buồn bã
nói: “Là Như Cơ… Như Cơ ngưỡng mộ đại nhân, không biết tự lượng sức
mình, cho rằng có thể làm đại nhân đến thăm Như Cơ nhiều thêm vài lần…
Đại nhân dáng vẻ như trăng sáng, Như Cơ hoài tư tâm, muốn … thân cận hơn nữa.” Ngày xưa nàng đều tựa trên đầu gối hắn như vậy, khi đó đáy mắt
Mịch La đại nhân cười chân thành mà ấm áp, nàng hi vọng dựa vào ân tình
ngày xưa, hôm nay hắn có thể mềm lòng.
Nàng dường như là đột
nhiên nghĩ tới nam tử như ngọc trước mặt này cũng là chủ nhân của Thành
Trì Minh, Nhị công tử phủ Phụng Thiên, chủ nhân sát nhân bị nhân gian
đàm tiếu.
Có tiểu mỹ nhân mềm giọng cầu khẩn như vậy, Ninh Tiểu
Nhàn còn cảm giác chính mình mềm lòng, Mịch La lại khe khẽ thở dài nói:
“Ta đã cho ngươi cơ hội, chớ trách ta lòng dạ ác độc.” Âm thanh khẽ đề
cao, “Người đâu.”
Liền có một người từ ngoài gian phòng thủy tinh đi đến, cúi đầu nói: “Công tử?”
Mịch La vuốt vuốt mi tâm nói: “Dẫn đi, trong vòng một canh giờ ta muốn biết chủ tử phía sau màn.”
“Công tử!” Như Cơ đang co quắp trên mặt đất nức nở lắc đầu, đang định tái mở
miệng khẩn cầu, người ở phía sau chỉ một ngón tay liền che đi tiếng nói
của nàng ta, không để ý nàng ta giãy dụa, cứ thế mà đem tiểu mỹ nhân
hoạt sắc sinh hương này lôi ra ngoài.
Trong nhã gian lại khôi
phục bình tĩnh, Ninh Tiểu Nhàn cười khổ nói: “Ta chỉ nói một câu liền
hại một tánh mạng? Còn là một nữ tử mỹ mạo nữa.” ánh mắt nữ tử này nhìn
về phía Mịch La không giả, quả nhiên là có tình ý.