Edit: Thanh Thùy
Beta: Tiểu Tuyền
Đó là cái ghế Ninh Tiểu Nhàn vừa mới ngồi qua, trên cạnh bàn còn đặt nửa chung trà.
Bởi vì Khánh Kị tới đột nhiên, Ninh Tiểu Nhàn lại đi vội vàng nên thị nữ
còn chưa kịp đem nó thu hồi đi. Việc này lúc bình thường chính là một
hành động cực kỳ thất lễ, thủ hạ Mịch La chính là người làm việc rất
ít khi sơ sẩy như vậy. Bất quá “bách mật tổng hữu nhất sơ” *, hay là ma
xui quỷ khiến, chung trà này vậy mà vẫn còn đặt ngay tại chỗ.
*Bách mật tổng hữu nhất sơ: cẩn thận mấy cũng có sơ sót
Ninh Tiểu Nhàn tới nơi này đã ngồi một hồi lâu, linh trà đã sớm lạnh, lại
cộng thêm việc Khánh Kị chưa bao giờ uống qua linh trà, đối với hương vị của nó cũng không biết, ngược lại Mịch La không ngờ hắn lại phát hiện
bí mật của linh trà. Có thể là cả hai người họ đều thấy được dọc theo
chiếc chén sứ nhỏ có lưu một vết màu đỏ tinh tế.
Một vòng đỏ
tươi mờ nhạt, chính là hợp với một vòng lớn nhỏ cái miệng nhỏ nhắn của
nữ tử. Mịch La đương nhiên biết rõ son đỏ này là ai đã lưu lại, nhớ tới
cái miệng nhỏ nhắn của nàng vừa rồi mới uống trà, dáng vẻ với đôi mắt
xinh đẹp lưu chuyển, trong nội tâm không khỏi có chút rung động, tựa hồ
cũng có thể ngửi thấy được bên trên chén trà nhỏ lưu lại mùi hương
nhàn nhạt, hắn không biết son Ninh Tiểu Nhàn sử dụng là tự chế, so với
các cửa hàng bán son phấn bình thường trên thị trường thì nhạt hơn một
chút, lại dùng nước hoa cỏ thay thế chu sa, vì vậy càng lộ ra vẻ trơn
bóng hơn.
Nhãn lực của Khánh Kị không thể kém hơn hắn, tất nhiên
cũng nhìn thấy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên cười nói: “Nơi này mới có nữ khách đến thăm sao? Như vậy quả thật ly kỳ rồi, viện này của
tiểu tử đệ không phải là chưa bao giờ tiếp nữ khách sao?”
Lông
mày Mịch La nhướng lên, hào hứng bừng bừng: “Kỳ lạ, đại ca từ nơi nào
nghe nói tới chuyện này? Nữ nhân đến chỗ này của ta chưa bao giờ ít.”
Trong lòng Khánh Kị nghẹn một hơi, biết tiểu tử này sẽ không nói lời thật với mình, đành phải làm bộ như không thèm để ý, giễu cợt hai tiếng liền cáo từ rời đi. Mịch La chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, một mực đưa hắn đến bên
ngoài đại môn, lúc này mới quay người trở về.
Nghe đại môn bịch
một tiếng đóng lại, Khánh Kị lại đi lên phía trước một đoạn đường ngắn,
bộ dáng tươi cười trên mặt mới hoàn toàn thu lại, đưa tay làm cái thủ
thế. Trong bóng râm ven đường liền nhảy ra một người thon gầy, cúi đầu
đứng thẳng bên cạnh.
Khánh Kị nói: “Nhị đệ tốt của ta rõ ràng mời nữ nhân uống trà ở trong nội viện. Đi, thăm dò rõ ràng tình huống của
nữ nhân này. Ta muốn biết kế tiếp nàng sẽ ở nơi nào.” Sau lưng không có
động tĩnh. Người trong bóng râm đã không thấy đâu rồi.
Bị hắn
làm chậm trễ, lúc đám người Mịch La cùng Ninh Tiểu Nhàn đi ra ngoài thì
mặt trăng cũng đã mọc lên từ phía đông. Thành Trì Minh cấm bay trên
không, tuy nhiên cái thành thị này là sở hữu của Mịch La. Hắn thực sự
muốn tuân thủ quy củ trong thành cho nên thủ hạ dắt tới đây là ba đầu
quái thú tướng mạo kỳ dị, nó lớn lên rất giống nhục thân Kỳ Lân của Đồ
Tẫn, đầu sư tử, vẩy cá, đuôi trâu, sừng hươu, toàn thân đỏ thẫm, thoạt
nhìn uy phong lẫm lẫm.
Trên người quái thú đều đặt một bộ yên
ngựa. Nghe Mịch La giới thiệu xong, Ninh Tiểu Nhàn cả kinh trừng lớn
mắt: “Đây là Bích Thủy Kim Tinh thú?”
Mịch La cải chính: “Không
phải Bích Thủy Kim Tinh thú, là Bích Thủy Kim Tinh tỳ thú. Chênh lệch
chỉ chút xíu thôi mà đi được một ngàn dặm. Tỳ thú không thể phi hành,
nghe không hiểu tiếng người, tuy nhiên lớn lên rất giống với Bích Thủy
Kim Tinh thú chân chính, nhưng xa xa không có thần thông của nó, chẳng
qua là chỉ dùng để thay cho đi bộ, ngược lại so với ngựa thì nhanh hơn
nhiều lắm.”
Cái này cũng quá thần kỳ rồi. Không nghĩ tới ở chỗ
này có thể chứng kiến tọa kỵ Ngưu Ma Vương này. Nàng cười hì hì vỗ nhẹ bả vai cường tráng của tỳ thú một phát, rõ ràng nghe được một tiếng đáp lại không phải ngựa mà cũng chẳng phải trâu. Tỳ thú tuy không thể bay
nhưng chạy thì nhanh hơn ngựa nhiều lắm, nàng chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vù vù, cảnh vật luân phiên lùi về sau. Hơn nữa chớ thấy thân hình
nó khổng lồ, nhưng chạy lại rất nhẹ nhàng, bởi vì bàn chân của nó hiện
lên hình hổ trảo. Bên trong là nệm thịt êm, chạy vô thanh vô tức, không
giống với vó ngựa gây nên tiếng động lộc cộc.
Trước mắt, bọn họ
đang theo đường phố rộng rãi hướng Thành Tây mà đi. Trong thành này nhóm Thần Tiên và quan gia quá nhiều, bọn họ lại muốn tuân thủ thành lệnh là không được phi hành, cho nên thường thường quất ngựa chạy nhanh. Vì
thế, Mịch La hạ lệnh. Không cho phép phàm nhân đi giữa đường, miễn cho
đụng tới quý nhân. Quy định này mới nghe thì tràn đầy mùi vị kỳ thị
nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại biết đây là vì tốt cho mọi người, dù sao tọa kỵ của tiên nhân và yêu quái chạy nhanh hơn lương mã không biết bao nhiêu
lần, lại không thể né tránh phàm nhân đi ở chính giữa đường. Nếu va chạm thì hậu quả có thể nghĩ tới.
Thành Trì Minh, một mảnh đèn rực rỡ mới lên. Thành trì này vào lúc ban đêm tràn đầy mị lực kỳ dị.
Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được nói: “Thành Trì Minh có ít nhất bao nhiêu nhân khẩu?”
“Nơi này thường ở một trăm ba mươi bảy vạn người, nếu như tính luôn khách
thương mỗi ngày lưu động đi buôn bán, thì ước chừng là một trăm năm mươi lăm vạn người.” Mịch La quả nhiên đối với thành thị của mình cai trị rõ như lòng bàn tay. “Ngươi không thấy kỳ quái là tòa thành này ở tại biên thuỳ Tây Bộ, vì sao lại thịnh vượng như thế?”
Nàng cũng không
che dấu chính mình rất hiếu kỳ: “Không sai. Ta một đường đi tới, phát
hiện Tây Bộ gió dữ dội mà lại khô ráo, đến mức có thể đem vùng đất màu
mỡ biến thành cát vàng. Rất khó tưởng tượng nơi này vì sao lại phú trạch một mảnh. Nghe qua mấy phiên bản truyền thuyết đều cảm thấy không đáng
tin cậy.” Hai người nói chuyện đều vận dụng thần thông, bên tai gió lớn
quất qua cũng không thể ngăn chặn đối thoại của họ.
“Ngươi nói
không sai. Hơn một vạn năm trước, phủ Phụng Thiên vừa mới hạ xuống Thành Trì Minh trong thung lũng Cáp Sát Nhĩ, tại đây xác thực cát vàng đầy
trời, sinh linh rất hiếm. Chớ nói chi đến nhân loại, ngay cả yêu quái
đều không muốn ở chỗ này. Phủ Phụng Thiên vận dụng Bàn Sơn chi lực (lực dời núi), đem hai sơn mạch khổng lồ mọc song song ở trong thung lũng đổi hướng,
liền lại với nhau, hình thành một thể sơn mạch khổng lồ mới, vắt ngang
tại toàn bộ phía bắc của thung lũng Cáp Sát Nhĩ.”
Nàng nhất thời
ngừng hô hấp. Bàn Sơn chi lực! Cái này phải là lực thần thông cỡ nào
mới có thể ra lệnh cho sơn mạch lệch vị trí, địa xác (vỏ quả đất) chấn động? Ngu Công dời núi đều muốn đời đời con cháu mấy trăm đời mới có
thể dời xong, cái này điều kiện tiên quyết là nhân khẩu đời sau của Ngu Công phải thịnh vượng, nhưng vẫn làm công việc khổ ải như vậy, sao có
khả năng gia tộc cường thịnh được? Khụ, đi xa rồi, mà phủ Phụng Thiên
bất quá là hạ xuống mấy đạo thần thông liền đã hoàn thành hành động vĩ
đại như vậy.
Nàng đối với năng lực này của Yêu Tông lại có thêm
nhận thức hoàn toàn mới. Cho dù trời sinh tính Mịch La không bị trói
buộc, lúc nói lên chuyện cũ trước đây cũng khó có được lúc nghiêm chỉnh
lại, nghiêm mặt nói: “Bàn Sơn cũng không có dễ dàng làm như vậy, có rất
nhiều Yêu tộc trời sinh liền có khả năng Ngự Thổ, phủ Phụng Thiên triệu
tập mấy trăm vị đại năng mới có cử động một lần thành tựu kinh người
này, từ nay về sau núi sông lui tránh. Sơn mạch mới được xưng là ‘Hồi
Long lĩnh” chỗ cao nhất là 2100 trượng, đủ để ngăn trở gió và tuyết
trắng lạnh thấu xương của Tây Bắc. Vì vậy tuyết trên ngọn núi cao mới
tan ra nước chảy xuống thành con sông mới tại thung lũng, hoàn toàn cải biến hình dạng mặt đất nơi đây.”
“Oa.” Nàng tặc lưỡi nói, “Thật
lợi hại, xem như là thung lũng mọc lên một ngọn núi mới, lại đưa tới
nguồn nước, đem sa mạc biến thành rừng rậm cùng với đất đai màu mỡ cũng
không dễ dàng a?”
Mịch La cười nói: “Cái này ngược lại là đơn
giản hơn nhiều. Phủ Phụng Thiên cùng Hám Thiên Thần Quân là bạn cố tri.
Ba vạn năm trước, trước khi Thần Quân vô cớ mất tích từng đem vài bản
nguyên thần lực cho phủ Phụng Thiên. Sau khi Ba Xà thay thế Thanh Long,
bản nguyên thần lực của hắn cũng tự sinh trưởng, dùng để trồng cây tạo
ruộng đều là đại tài tiểu dụng. Trong vòng ba năm một vạn khoảnh rừng
rậm mọc lên, ba mươi năm sau cát vàng đều thành đất màu mỡ. Ngay ở chỗ
này Phủ Phụng Thiên dựng lên Thành Trì Minh.”
Tốt nha, nói tới
nói lui lại quấn trở lại trên người Trường Thiên nhà nàng. Nàng lườm
Mịch La, thấy một đôi mắt hồ ly của hắn lộ ra vui vẻ, biết hắn lại đang
thăm dò rồi. Cái người này đối với tung tích của Trường Thiên một mực
vẫn không bỏ cuộc.
Nàng không nói tiếp lời, chỉ hỏi tiếp: “Nam
Chiêm bộ châu lớn như vậy, nơi nào mà không thể xây thành trì, vì sao
phải phí sức lực dời núi lấp biển tới cải tạo nới này… thung lũng Cáp
Sát Nhĩ?”
“Lúc ấy trong phủ có cao nhân tính ra trong khắp Tây Bộ chỉ có địa mạch nơi này cận mặt đất nhất, hết lần này tới lần khác lại
bị vạn dặm cát vàng che dấu, người không thể tới gần. Duy chỉ có đổi
hướng núi sông, lướt tận cát vàng mới có thể khiến địa khí nơi này thành sở dụng của chúng ta.”
Địa khí? Nàng vẫn còn đang mê hoặc thì
Trường Thiên đã giải đáp cho nàng: “Địa khí cũng là linh khí, mạch
khoáng linh thạch là từ địa khí mà sinh ra, nên phải biết thứ này đối
với tu luyện của người Tu tiên quan trọng đến mức độ nào. Như nơi này
địa khí dày đặc, ở chỗ này thiết lập thành trì định cư ngụ ngược lại là
chuyện tốt, so với Động Thiên Phúc Địa cũng không kém đâu.”
Động
Thiên Phúc Địa, nơi cư ngụ của Tiên Nhân, hơn phân nửa là bên trong Linh sơn Đại xuyên. Không nghĩ tới một khối thung lũng lớn tại đây cũng có
thể được xưng là Động Thiên Phúc Địa. Chỉ riêng nhìn từ mặt đất, lúc
nàng bay trên trời liền nhìn ra tại đây, hoàn toàn có thể gọi là sinh cơ dạt dào.
Đang lúc nói chuyện thì bọn họ cũng đã chạy như bay qua hơn nửa cái Thành Trì Minh. Tốc độ này của tỳ thú thế nào cũng đạt tới
khoảng 120 km mỗi giờ. Dù là Thành Trì Minh chiếm diện tích phạm vi rất
lớn cũng không chịu nổi nó chạy như điên vậy, không đến nửa canh giờ
liền đã tới mục đích —— xuyên qua gần nửa cái Thành Trì Minh tới bờ sông Minh hà.
Thần thông của tiên nhân phủ Phụng Thiên mặc dù lợi
hại, nhưng gọi là bản lãnh thật sự lại không ra hồn gì. Trong thành này
có hai con sông lớn nhất liền phân biệt là “Trì hà” và “Minh hà”. Bờ
sông Minh hà gieo dương liễu đón gió, một tòa cung điện hoa mỹ liền tọa
lạc ngay tại trong sông, toàn thân tản ra ánh hào quang trân châu chói
mắt. Một đầu cây cầu liên kết cung điện với bờ sông, ba người dạo chơi
ngang qua, liền thấy bên trên cửa cung điện có treo một bảng hiệu khối
thiếp vàng, bên trên ghi “Thủy Trạch Uyển” ba chữ to đùng. Đại khái dùng thần thông gì đó kiên cố, thoạt nhìn ba chữ kia như sóng lóng lánh, có
chút linh động.
“Đây là quán rượu nổi danh nhất trong Thành Trì Minh, không phải do phàm nhân mở ra, mỗi đêm chỉ tiếp 50 bàn”
Đã có tùy tùng tiến tới đây, đem ba người đón vào nhã gian, sau đó đưa lên hương thang cấp cho khách nhân rửa tay rửa mặt. Mịch La là địa đầu xà
của Thành Trì Minh, Thủy Trạch Uyển tất nhiên đem nhã gian tốt nhất cho
hắn, nhưng lại là dưới mặt sông, vị trí ở tâm dòng sông. Ninh Tiểu Nhàn
vừa đi vào liền hiểu chủ quán vì cái gì mà an bài bọn họ tại đây:
Gian phòng này đúng là dùng toàn bộ tinh thạch khổng lồ trong suốt đánh
bóng chế tạo ra, thật sâu chìm dưới đáy sông, bên trên bốn vách tường
đều có đèn cung đình hình bát giác chiếu sáng, ngoài cửa sổ thì nước
sông nhấp nhô, mà làm cho người ta xưng tuyệt chính là trần nhà, sàn nhà cùng vách tường —— cái này sáu mặt đều là trong suốt, đứng ở chỗ này
tựa như là đứng tại trung tâm Minh hà, nhìn bất luận chỗ nào đều có thể
trực tiếp trông thấy cẩm ngư bơi lội trong nước, thủy tảo sung túc, ốc
nước ngọt, bò sát, và tôm cua dạo chơi. Thủy cảnh ở phía dưới được bố
trí tại nhã gian này tất nhiên là đã trải qua thiết kế đặc biệt, có thể
đem vẻ đẹp sinh linh của tự nhiên tạo hóa đều hiện ra trước mặt khách
quý.
Hiện tại màn đêm đã dần dần buông xuống, trong nước tất
nhiên là thiết lập bảo châu chiếu sáng, ánh sáng của châu quang chiếu
lên khiến cho cảnh trong sông giống như Thủy Tinh cung.
Nơi đây
bố trí cũng thập phần lịch sự tao nhã, lư hương hình cầu ở góc phòng còn đốt Long hương, mỗi nhã gian đều sắp đặt kết giới cách âm. Tuy nhiên
nhã gian như vậy thì ở toàn bộ Thủy Trạch Uyển cũng chỉ có hai gian mà
thôi.