Sau khi hắn học xong đan phương, cũng không để trong lòng, bởi vì
bất luận người nào dùng Duyên Thọ đan, thì cả đời cũng chỉ có thể có
hiệu lực một lần. Chính hắn dù sao cũng là tu sĩ, tuổi thọ tu sĩ Kim Đan kỳ cũng đã có gần mấy trăm năm.
Bởi vì hắn luyện được một tay đan tốt, đã có người tìm tới hắn, nói
nguyện ý dùng giá cả linh thạch phù hợp cứ ba năm thu mua Duyên Thọ đan
của hắn một lần. Hoàng Trung chỉ là một tán tu, lại bởi vì trước kia
tranh đấu nên cảnh giới tu vi bị tụt xuống, con đường tu luyện đã rất
gian nan, có chuyện tốt như vậy tất nhiên là mừng rỡ. Vì vậy hắn tìm một nơi vắng vẻ ở núi Khốn Long Tuyết,cứ đến thời điểm băng tuyết thường
bắt ít người đến luyện Duyên Thọ đan.
Ở tại nơi núi tuyết trắng xóa này, vô luận phàm nhân như thế nào lạc
đường đều không gây chú ý với tiên phái. Hắn ở chỗ này vài chục năm,
cũng là trôi qua tiêu diêu tự tại, tích góp từng tí một không ít tiền
tài.
“Ngươi biết Duyên Thọ đan được luyện ra cuối cùng bị ai mua đi không hả?”
Hoàng Trung lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, ta chỉ biết là cứ ba năm đều có người liên lạc cùng ta, cầm linh thạch để đổi đan dược.” Hắn ngừng
một chút nói. “Nhưng mà ta cũng bí mật tra xét, Duyên Thọ đan hình như
là được Thiên Thượng cư bán ra.”
Thiên Thượng cư! Nàng bỗng nhiên cả kinh. Đây chính là một nơi phát
mại số một ở Nam Chiêm Bộ Châu, ngay cả nàng cũng nghe như sấm bên tai.
Kế tiếp nàng lại tùy ý hỏi mấy vấn đề, Hoàng Trung đều vẻ mặt chân
thành mà trả lời, hơn nữa còn thề thốt tự xưng tất cả đều là nói thật.
“Có phải là lời nói thật hay không, không phải ngươi nói là được.”
Nàng nháy mắt ra dấu với Đồ Tẫn, hắn hiểu ý, từ đầu ngón tay bay ra một
làn khói đen bay vào trong tai Hoàng Trung. Tu sĩ này lập tức cảm thấy
cả người giống như bị tưới trên dưới một trăm cân rượu đế, không chỉ
ngực buồn bực muốn ói, trong đầu cũng kịch liệt đau nhức vô cùng, mạch
máu gần huyệt thái dương thình thịch nhảy không ngừng, dường như chỉ sau một giây sẽ nổ tung vậy…
Người miệng lưỡi hai mặt, sao nói có lý được, chỉ có trí nhớ hồn phách mới không nói dối được đấy.
Qua một thời gian, Đồ Tẫn mới thu hồi hồn phách phân thân của mình,
xem ra là “lời thật lòng đại mạo hiểm” chơi xong rồi, mới nói với Ninh
Tiểu Nhàn: “Hắn không nói sai.”
Có người là công cụ phát hiện nói dối thật là tốt ah.
Ninh Tiểu Nhàn thỏa mãn gật đầu: “Coi như ngươi thức thời. Ngươi đem bí pháp đạt được trong động tiên nhân giao ra đây a.”
Hoàng Trung nào dám cãi lời, từ trong túi trữ vật lấy sách nhỏ giao
lên, lòng đầy chờ mong nói: “Cô nương, ta đã nói thật, hứa hẹn ngài vừa
mới ưng thuận?”
Ninh Tiểu Nhàn nhún vai: “Ta nói được thì làm được. Ngươi đã nói
thật, ta tất nhiên sẽ không lấy tính mệnh của ngươi rồi.” Nàng bước một
bước sang bên cạnh.
Hoàng Trung vừa mới thở phào một cái, cảm thấy may mắn mình tìm được
đường sống trong chỗ chết, thì đã thấy sau lưng Ninh Tiểu Nhàn đứng ra
một thiếu niên sắc mặt đỏ bừng, tuổi không lớn, nhưng ánh mắt lại giống
như ác lang, hung hăng nhìn thẳng mình, như là hận không thể xẻo mấy
khối thịt từ trên người mình xuống vậy.
Trên tay của hắn cầm thật chặc một con dao găm kỳ dị.
Dù là Hoàng Trung xem thường phàm nhân, nhưng lại chưa từng thấy một
ánh mắt ác độc như vậy, lập tức cất giọng nói: “Cô nương, cái này… là ý
gì?”
Đã thấy cô nương này duỗi ra năm ngón tay hết sức nhỏ nhắn, nhìn đầu
ngón tay trắng muốt được chăm sóc chỉnh tề, ngân nga nói: “Ta là nói. Ta sẽ không lấy tính mệnh của ngươi, nhưng còn hắn? Ta cũng không dám cam
đoan. Ai bảo ngươi giết phụ thân hắn chứ?”
Những năm gần đây trên tay chính mình dính rất nhiều máu tươi phàm
nhân, tên oắt con này cùng mình có cừu oán! Sắc mặt Hoàng Trung lập tức
trở nên xanh trắng, vội vàng mở miệng đang muốn xin khoan dung, đã thấy thiếu niên trước mắt này vô thanh vô tức tiến lên, một dao đâm trên vai trái mình, sau đó lại trở tay rút ra một dòng máu tươi chảy ra!
Hắn đau đến kêu thảm một tiếng, thế nhưng thần thông bị chế, hắn lại không thể động đậy.
Thiếu niên họ Phù trên mặt lộ ra thần sắc khoái ý, tốc độ cùng trầm
ổn so với tuổi của hắn không tương xứng, lại chém ra một dao. Một dao
kia, chém thẳng vào trên gân chân phải Hoàng Trung.
Nghe cừu nhân kêu thảm thiết một tiếng, ánh mắt của hắn đỏ thẫm, gân
xanh trên trán nổi lên, lại liên tiếp đâm hai đao trên người Hoàng
Trung.
“Ác tặc, lúc hại cha ta, có nghĩ đến ngươi cũng có ngày hôm nay không?”
Hắn thở hồng hộc mà giơ lên dao găm, muốn xuống đao lần nữa, bất ngờ thủ đoạn bị một bàn tay mảnh khảnh bắt được.
Bàn tay này mềm mại không xương, mười ngón trơn mềm, giống như là ai
cũng có thể dễ dàng bẻ gãy, nhưng mà trải qua một hồi giằng co, tay
thiếu niên họ Phù rốt cuộc không thể động đậy, hắn dùng lực giãy hai
cái, vẫn là phí công, vì vậy quay đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay này.
“Đã đủ rồi.” Ninh Tiểu Nhàn ấm giọng nói ra. Nàng muốn cho đứa nhỏ
này báo thù, lại không có ý định để cho hắn rơi nhập ma chướng.
Mắt nàng đen nhánh như điểm nước sơn, tĩnh lặng như hồ sâu. Thiếu
niên họ Phù nhìn qua trong chốc lát, tai nghe thấy âm thanh Hoàng Trung
đã biến thành rên rỉ, lửa giận trong lòng như nham thạch nóng chảy ở
tỏng đầm nước chậm rãi lạnh xuống.
Ninh Tiểu Nhàn cảm nhận được khí lực trên tay hắn dần dần yếu ớt,
thỏa mãn mà nhẹ vuốt tóc của hắn: “Hảo hài tử, đi cho hắn một cái kết
thúc a.”
Ở góc độ phàm nhân mà nói, hai tay Hoàng Trung dính đầy máu tươi, tội ác tày trời không thể không chết.
Thiếu niên họ Phù nhẹ gật đầu, mới không hạ thủ tra tấn nữa, mà trở
tay đưa ra, đâm thật sâu vào trái tim cừu nhân. Sau đó hắn rút dao găm
ra, quỳ xuống, đem nó giơ cao lên đỉnh đầu: “Tỷ tỷ, đại ân làm sao báo?”
Ninh Tiểu Nhàn tiếp nhận răng nanh, lại lắc đầu: “Dưới đầu gối đàn
ông là vàng, đừng động một chút lại quỳ người ta.” Không hề đề cập tới
chuyện để cho hắn báo ân. Nàng thay hắn báo thù bất quá chỉ là thuận
tiện. Lại nói trọng trách trên người nàng thật sự quá nặng, tuy đứa nhỏ này thoạt nhìn kiên nghị, nhưng cũng chỉ là một người phàm tục, sao có thể giúp nàng?
Đồ Tẫn một lần nữa hóa thành kỳ thú, chở Ninh Tiểu Nhàn, thiếu niên
họ Phù cùng bốn gã phàm nhân bị bắt lên, hướng thôn trang nhỏ dưới núi.
Hắn đối với phàm nhân cũng không có kiên nhẫn giống như Ninh Tiểu Nhàn
vậy, ở đây trong gió tuyết gào thét mà đi, đợi thời điểm đến trên mặt
tuyết ngoài thôn nhỏ, trên mặt bốn gã phàm nhân đều bị lực gió thổi như
đao cắt ra mấy vệt máu.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài, đem trói buộc trên người bọn họ gỡ đi, để bọn hắn đi phía sau mình chậm rãi đi vào trong thôn trang.
Tuyết đã ngừng, nhưng tuyết dạ ở trong tiểu sơn thôn, tối nay khó được náo nhiệt.
Trong thôn đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ già trẻ trong thôn cơ hồ đều
tụ lại trước cửa nhà hai hộ nông dân, nhưng bầu không khí lại không hữu
hảo lắm. Hai người Ninh Tiểu Nhàn thấy từ trong hầm ngầm là nhóm lữ
nhân, nam tử đều đứng trước , che chở phụ nữ vào trẻ em, người già, cùng thanh niên cường tráng trong thôn giằng co. Trong tay song phương đều
cầm theo cuốc, xiên cỏ khô, một câu không hợp là sẽ đánh đập tàn nhẫn.
Thôn trưởng hai bên tóc mai đã thấy hoa râm ho một tiếng nói: “Nơi
này của chúng ta là miếu nhỏ không chứa được chư vị, thỉnh qua đêm chỗ
khác a.”
Lão nhân tới nơi này tìm thân thích nương tựa kia liền đứng dậy, ôm
quyền nói: “Thôn trưởng, ở trong đêm tuyết lớn như vậy, chúng ta quả
thực không có chỗ để đi, trong đội ngũ còn có người già và trẻ nhỏ. Xin
cho chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lập tức ra đi, tuyệt
không quấy rầy các vị nhiều hơn một ngày.” Hắn nói có tình có lý, còn
nói đến “trong đội ngũ có người già trẻ nhỏ”, nữ tử sau lưng bọn họ
không nhịn được nức nở nghẹn ngào lên tiếng, tăng thêm vài phần đáng
thương.
Thấy hắn nói chân thành, người trong thôn nhất thời trầm mặc, hiển
nhiên có chút dao động. Lúc này sau lưng thôn trưởng lại truyền đến một
giọng nói: “Để cho bọn hắn ở lại? Nếu như sơn thần trách tội xuống thì
làm thế nào? Người cả thôn này chết sạch đều không lấp được lửa giận của sơn thần.” Người nói lời này chính là lão bản khách sạn.
Đúng vậy a, trong thôn có hộ họ Ngu, chỉ chứa chấp một người bị sơn
thần điểm danh, thì rơi vào kết cục cả nhà bị tàn sát. Hiện tại phạm
nhân trốn sơn thần tới đây rõ ràng nhiều như vậy, nếu như sơn thần trách tội xuống, toàn bộ thôn chẳng lẽ không phải đều bị tàn sát đến chó gà
cũng không tha?
Nghĩ tới đây, nam tử cường tráng trong thôn ánh mắt lại lần nữa trở
nên hung ác: “Tử đạo hữu, chớ chết bần đạo.” Loại ý nghĩ này không chỉ
có dừng lại là tu sĩ.
Thôn trưởng cũng đã mở miệng, giọng nói khô cứng: “Kính xin các vị
rời đi, đừng làm khó chúng ta.” Lời hắn vừa mới nói ra, chúng lữ nhân
thấy trước mắt tối sầm. Ở bên trong băng thiên tuyết địa như vậy, ngủ
ngoài trời dã ngoại cùng chịu chết có gì khác biệt? Bọn hắn vừa mới tìm
được đường sống trong chỗ chết,cảm thấy tính mạng vô cùng đáng quý, vô
cùng tốt đẹp, đâu chịu được cứ như vậy nhẹ nhàng mất đi? Các nam nhân vì vậy nắm chặc nông cụ trong tay, ý định thề sống thề chết bảo vệ quyền
lợi ngủ lại của mình.
Lập tức hai bên bắt đầu chuẩn bị đánh thì một trận thì tiếng nói thanh thúy vang lên: “Khoan đã.”
Tiếng nói này ở trong thời khắc cảm xúc quần chúng xúc động phẫn nộ
vốn là mai một trong tiếng chửi bậy của song phương, kết quả lại rõ ràng không sai truyền vào trong tai mỗi người.
Một cô nương thanh tú động lòng người đi vào trong sân.
Quả là thần thông dùng tốt ah. Ninh Tiểu Nhàn thở dài: “ Sơn thần đã
đền tội, tranh chấp này dừng ở đây.” Nàng vốn không muốn xen vào việc
của người khác, nhưng mà khoản sổ sách sơn thần bắt người này còn chưa
có thanh toán sạch sẽ đây này.
Trong thôn lập tức một mảnh yên tĩnh. Qua một thời gian, mới có người dẫn đầu nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang
dội, trong bầu trời đêm yên tĩnh truyền đi rất xa. Sơn thần uy năng to
lớn bậc nào, tiểu cô nương này rõ ràng dám nói nàng giết sơn thần, thật
sự là con cóc đánh ngáp a- khẩu khí thật lớn.
Ninh Tiểu Nhàn lẳng lặng yên đợi đến lúc tiếng cười bùng nổ nhất, mới không nhanh không chậm nói: “Đồ Tẫn!” Nam tử mặt lạnh bên cạnh nhanh
chóng biến hóa, hóa thành hình dạng Long Thủ Mã, thân người thánh thú
năm màu cực lớn.
Dưới ánh trăng sáng, cự thú khổng lồ này bỗng nhiên hiện thân, thật sự là có lực chấn nhiếp vô cùng a.
Tất cả mọi người há to miệng, ngay ngắn nhanh chóng thối lui ra mấy
bước, người khiếp đảm trực tiếp bị dọa mặt trắng như giấy. Phụ nữ trong
thôn hét rầm lên, trung khí mười phần, âm thanh xé rách bầu trời.
Kết quả kỳ thú chỉ là thị uy mà gầm nhẹ một tiếng, lại làm tất cả người trong thôn trang đều ngậm miệng.
“Ở đây không có sơn thần gì cả, chỉ có một người tu sĩ làm tổn thương tánh mạng phàm nhân để luyện đan dược kiếm tiền.” Ninh Tiểu Nhàn chỉ
chỉ bốn người được giải cứu từ trong động ra: “Đây là người ta cứu từ
trong động sơn thần ra, bọn hắn mắt thấy toàn bộ quá trình. Nếu các
ngươi không tin ta, đại khái có thể đến hỏi bọn hắn.” Đây cũng là nhân
chứng rồi, tuy nhiều người trong thôn không tin, nhưng hơn phân nửa
người trong mắt cũng lộ ra nghi ngờ.
Sau đó, nàng lại từ trong lòng móc ra một cái hộp ngọc, giơ lên mở
ra, lộ ra viên đan dược màu vàng bên trong. Nàng hướng đám người xung
quanh phô bày một lần, mới cất cao giọng nói: “Đây là Duyên Thọ Đan do
sơn thần bắt phàm nhân đi luyện thành, trong các ngươi ai đã nhìn thấy
rồi hả?”