Editor: Hoa vô tử
Beta: Tiểu Tuyền
Ánh mắt nàng sắc bén như dao, ánh mắt đảo quá chỗ nào thì mọi người
chỗ đó nhao nhao lắc đầu, chỉ sợ tiểu sát tinh này làm mình xui xẻo.
“Không có người thừa nhận?” Khóe miệng nàng nhếch lên, nàng đưa tay
ra chỉ, “Không có sao, người này dám làm không dám chịu, chính là nội
gian cho sơn thần hành động, chính là…ngươi!”
Mọi người nhìn sang phương hướng tay nàng chỉ, phát hiện ra nàng đang chỉ vào một người ở chính giữa.
Người này chính là thôn trưởng tiểu sơn thôn.
Trên mặt lão đầu nhi một trận run rẩy, hai tay thở dài nói: “Tiên cô, không phải ta, không phải ta!”
Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ta biết không phải là ngươi. Ngươi tránh ra một chút.”
Thôn trưởng vội vàng đứng sang bên cạnh một bước, lộ ra thân thể một
người đang cúi đầu rụt lại phía sau. Dưới ánh lửa mọi người đều đã nhìn
thấy rõ ràng.
Người kia chính là chưởng quầy khách sạn.
Bị ánh mắt mọi người tập trung, trên trán chưởng quầy đã toát ra một
tầng mồ hôi lạnh, da mặt hắn run rẩy nói: “Không có quan hệ với ta ah,
tiên cô. Ta bất quá chỉ ở trong thôn làm một ít mua bán nhỏ thôi.”
“Thật sao?” Ninh Tiểu Nhàn cười tủm tỉm đi lên phía trước hai bước, “Vậy vì sao vừa rồi lúc ta đưa ra Duyên Thọ Đan, tất cả mọi người đều ngẩng
đầu lên xem, chỉ có ngươi là không ngừng co lại phía sau? Trước kia
ngươi ở chỗ sơn thần thấy được cái đan dược này, giờ phút này tất nhiên
là không lạ gì nó, đúng hay không?”
Đây là ngữ điệu đâm vào tim, giống như nói hắn là đồng lõa sơn thần.
Chưởng quầy lập tức trừng lớn mắt, đứng thẳng lưng, tranh luận: “Nào có
chuyện này?”
“Tu sĩ Hoàng Trung giả mạo sơn thần, hắn tế luyện con rối tuy sứclực
rất lớn, nhưng lại không có năng lực hành động tự chủ. Việc lựa chọn tế
phẩm, hạ dược, tất nhiên là có những người khác làm thay. Hoàng Trung là tu sĩ, sẽ không chịu cúi người đi làm việc này. Đồng lõa của hắn nhất
định là một phàm nhân.”
“Vậy cũng không phải là ta a, ở trong thôn này người phàm nhiều như
vậy…” Chưởng quầy liên tiếp cười khổ, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Lời này vừa
nói ra, người trong thôn cũng tức giận không thôi. Đây là muốn dẫn họa
sang người khác ah.
Ninh Tiểu Nhàn cũng mặc kệ hắn, êm tai mà nói: “Chúng ta chân trước
vừa rời khỏi khách sạn, chân sau con rối của Hoàng Trung lại đến. Không
phải ngươi cáo mật, vậy đám con rối kia như thế nào lại đột nhiên đến
mười mấy con? Dựa theo lữ nhân bị vây nói, một lần có tối đa ba, bốn con đi bắt người. Ừ, ngươi dùng biện pháp gì thông báo cho Hoàng Trung?”
“Tiên cô, nếu ta làm chuyện táng tận thiên lương bậc này thì sẽ bị
thiên lôi đánh xuống!” Chưởng quầy vội vàng khoát tay, “Lúc ba vị ra cửa có thể là bị những người thôn khác gặp được mới bị lộ tin tức.” hắn nói lời này đã rất rõ ràng rồi, gian tế không phải ta, là những người khác
trong thôn, ngài tra đi.
Nhóm “những người khác”không làm, nhao nhao chỉ vào chưởng quầy mắng. Tính tình tiên nhân hơn phân nửa đều không tốt, hắn chỉ điểm như vậy,
nói không chừng tiên cô nổi giận lên, không phân tốt xấu mà tổn hại
toàn bộ tính mạng người trong thôn, bản thân mình chẳng phải là ở đây bị lão cẩu hãm hại, oan uổng tiễn đưa một tánh mạng sao?
Bên tai Ninh Tiểu Nhàn, quả nhiên truyền đến giọng nói nhàn nhạt của
Trường Thiên: “Rất không thú vị, nàng đã không phải người thế tục, không cần phải làm chuyện của phủ nha, trực tiếp đánh giết hắn là được.” Dừng một chút, lại thúc giục nói, “Nhanh chút chấm dứt đi, khóa học muộn
nàng còn chưa có làm đây này.”
“Biết rồi.” Nàng lầu bầu một tiếng, phóng đại âm lượng, “Vừa rồi gió
tuyết mấy ngày liền, cảnh vật bên ngoài vài chục bước đều không thấy rõ, ngươi ở khách sạn này lại thấy được người ngoài cạnh thôn, phòng ốc
cách đây gần nhất cũng có hơn hai mươi trượng, người khác có thể nào
thấy rõ hướng chúng ta đi?”
Chưởng quầy nói quanh co cả buổi, cuối cùng không có lý do thoái thác rồi.
“Còn muốn nói xạo sao? Ngươi thấy cái khách sạn này buôn bán xưa nay
không tốt, đại khái định tìm một nguồn tài lộ thu vào khác đúng không?”
Nàng mặt hướng chúng lữ nhân, “Hắn là của các người rồi.”
Nhóm lữ nhân ở một bên nghe hai người đối thoại, đầu tiên trong mắt
là ngẩn ra, sau đó lại lộ ra ánh mắt cừu hận, nếu không có tiểu nhân này quấy phá, bọn hắn làm sao bị giam giữ, thân nhân của bọn hắn làm sao bị hành hạ chết thảm? Giờ phút này nghe Ninh Tiểu Nhàn vừa nói, lập tức
xông lên vây quanh chưởng quầy này. Sau đó, âm thanh quyền thịt tấn công truyền đến.
Chưởng quầy bị vây ở giữa bị mọi người công kích trong miệng lớn
tiếng cầu cứu người trong thôn: “Ta cũng là vì suy nghĩ cho thôn, sơn
thần đã từng nói qua, ta giúp hắn tìm vật thay thế, thì hắn không giết
người trong thôn chúng ta! Ôi, ôi, đừng đánh nữa, cứu mạng ah!”
Nhưng mà ánh mắt người trong thôn lập lòe, trộm nghiêm mắt nhìn hai
người Ninh Tiểu Nhàn, nào dám tiến lên nghĩ cách cứu viện. Trên thế giới này, tu sĩ chỉ cần cho rằng phàm nhân có sai có tội, thì đánh giết
không cần chứng cớ, không cần thông qua phủ nha? Bọn hắn tùy tiện tiến
lên, chỉ sợ còn phải dâng một tánh mạng của mình.
Chỉ một lúc sau, âm thanh chưởng quầy khóc thét dần dần nhỏ xuống.
Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Ta còn có thể ở trong thôn ba tháng.
Khách sạn kia, ta tạm thời trưng dụng, lữ nhân không có chỗ để đi, có
thể tới đó ăn ở.” Dứt lời, quay người chậm rãi đi trở về khách sạn.
Nàng đem chén Nguyệt Quang để ở trên nóc nhà, để cho Đồ Tẫn coi chừng, chính mình tiến vào Thần Ma ngục.
Trường Thiên dù hai mắt khẽ nhắm, khuôn mặt hơi ngẩn lên, cũng có vẻ
cao ngạo. Có Quy Châu cùng Chén Nguyệt Quang tương trợ, lại có Đế Lưu
Tương bổ dưỡng, khí sắc hắn càng ngày càng tốt. Nguyên bản môi và sắc
mặt hắn vô cùng tái nhợt, tuy vẫn tuấn mỹ không gì sánh được, nhìn lâu
vẫn có cảm giác ốm yếu.
Nhưng mà Trường Thiên lúc này, làn da như ngọc, sắc môi dần dần đỏ,
một đầu tóc đen chỉnh tề buộc ở sau ót, nhìn qua như trích tiên. Theo
thần lực tràn đầy, trong mắt của hắn thần quang ngược lại biến mất rồi, Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, cảm thấy như thấy được sóng xanh nhấp nhô
trong đại dương vô tận, lại ẩn chứa uy thế vô thượng dưới vẻ bình tĩnh
kia.
Người nam nhân này, thật sự là nhìn thế nào cũng không chán. Nàng gần đây thời gian vụng trộm nhìn hắn phát ngốc càng ngày càng lâu rồi.
“Trên mặt ta nở hoa a?” Nhả ra mấy chữ này, ánh mắt hắn cũng chầm
chậm mở ra, kim quang nhàn nhạt lộ ra. Ninh Tiểu Nhàn đỏ mặt, không dám
cùng đối mặt với đồng tử màu vàng kia, vội vàng dời ánh mắt. Ánh mắt của hắn, gần đây càng ngày càng nhìn không thấu.
“Tới đây, ta ôm một cái.” Hai tay của hắn khẽ mở, tiếng nói vẫn bình
thản lạnh nhạt. Thiên hạ này, đại khái cũng chỉ có hắn mới có thể đem
chuyện tình nam nữ nói ra thiên kinh địa nghĩa như vậy.
Nàng cũng không có tâm tình như hắn. Ninh Tiểu Nhàn cắn môi dưới, cởi giầy trên chân, lộ ra một đôi chân thiên túc (chân phụ nữ không bó) cân đối trắng muốt.
Nàng hít sâu một hơi, nhấc chân cất bước, nhẹ nhàng tiến vào trong
Hóa Yêu Tuyền! Một luồng thần lực băng hàn cuồng bạo từ trong suối phân
ra, lập tức xuyên thấu qua da thịt của nàng, xâm nhập vào trong mạch lạc quanh thân nàng.
‘Độ ấm’ này, so với vách đá trong “Độ 0 tuyện đối” (Nhiệt độ không tuyệt đối, độ không tuyệt đối, không độ tuyệt đối hay đơn giản là 0 tuyệt đối, là trạng thái nhiệt động học lý tưởng của vật chất, trong đó mọi chuyển động nhiệt đều ngừng. Trạng thái này, theo các kết quả tính toán lý thuyết, đạt được đối với mọi hệ vật chất ở nhiệt độ khoảng -273,15°C hay bằng -459,67°F.)còn thấp hơn! Nàng cắn răng, vận khởi khẩu quyết Ba Xà thiên phú, yêu lực
một lần lại một lần trong người lưu chuyển không thôi, đem thần lực vô
chủ vừa mới xâm nhập dụ dỗ lừa gạt lại lôi cuốn chậm rãi đi đến đan
điền.
Một bước, hai bước, ba bước. Nàng vững vàng mà bước ba bước lớn đứng ở trước mặt Trường Thiên. Sau đó nhắm mắt lại, yên lặng hấp thụ thần lực
trong Hóa Yêu Tuyền xâm nhập.
So với dòng khí lạnh như băng thấu tim nơi này, thì sức gió dưới núi
Khốn Long Tuyết chỉ có thể coi là gió nhẹ của mùa xuân tháng ba ấm áp.
Cảnh giới của nàng dù sao vẫn quá thấp, mỗi lần đứng trong Hóa Yêu
Tuyền một thời gian sẽ như rơi vào đáy hầm băng, cảm giác toàn thân máu
thịt cơ bắp chậm rãi bị ngưng kết, mùi vị như vậy thật không dễ chịu.
Chính lúc này, đôi môi đỏ mọng của nàng đã đông lạnh phát tím, hàm răng
trên dưới run lập cập không ngừng, trên khuông mặt đều nổi lên một tầng băng mỏng.
“Kiên trì hơn hai hơi thở nữa thì tốt rồi.” Trường Thiên thấp giọng khích lệ nói.
Nàng đã có thể kiên trì ở trong Hóa Yêu Tuyền một phút đồng hồ rồi. Ở bên trong cực hạn rét lạnh căm căm này, Ninh Tiểu Nhàn đem hết toàn lực vận khởi pháp quyết, cố gắng luyện hóa thần lực trong suối. Những thần
lực này tựa như cự xà lao nhanh trong kinh mạch nàng, nàng muốn đem toàn bộ chúng thuần hóa thành con giun dịu dàng ngoan ngoãn mới được. Độ khó ở trong đó, đau đớn ở trong đó so với lúc trước rèn luyện tôi thể càng
sâu hơn gấp trăm lần! Ở nơi lạnh vô cùng này vượt qua mỗi một giây đều
giống như đã qua cả đời vậy!
Không biết sau bao lâu, trong tai nàng loáng thoáng nghe được Trường
Thiên thấp giọng gọi nàng: “Đã đến giờ.” Nhưng nàng không có bất kỳ động tác, vẫn cắn răng kiên trì.
Trường Thiên nhíu mày, quát khẽ: “Ninh Tiểu Nhàn, đây đã là cực hạn
của nàng, chớ có cậy mạnh.” Nhưng nha đầu này lại không có để ý tới.
Trên trán và tóc nàng cũng dần dần hiện lên sương hoa.
“Liều lĩnh.” Hắn đột nhiên vươn tay, chặn ngang ôm lấy nàng, đặt ở
trong ngực mình, làm thân thể nàng hoàn toàn thoát khỏi nước suối.
Theo Ninh Tiểu Nhàn mãnh liệt đề nghị, hắn đã sớm mệnh lệnh cho Thần
Ma ngục tạo cho hắn một ghế dựa bằng đá đen, dù sao chỉ cần hai chân đạp ở trong Hóa Yêu Tuyền, cái nước suối này cũng không sinh sự. Khi đó
nàng mới hiểu được, tên này vốn là lười lại tự làm khổ mình, mua cho hắn cái ghế gỗ hoàng hoa lê quả thực là lãng phí tiền bạc. Giờ phút này,
hắn ôm nàng ngồi trên mặt ghế, lại để cho nàng dựa vào ngực mình, nhìn
nàng từ từ nhắm hai mắt, còn đang cố gắng tiêu hóa thần lực mới.
Qua một hồi lâu, nàng mới thở phào một hơi hoàn thành.
Ở dưới nội thị của nàng, màu sắc nội đan sau khi theo Đế Lưu Tương đã từ màu tím nhạt trong suốt biến thành đậm được rồi hóa thành tím đậm.
Hôm nay sau khi ngắt lấy thần lực chảy vào nội đan, viên cầu nhỏ này mặt ngoài hiện lên màu sắc, càng sáng ngời thêm một phần.
Quá tuyệt vời, có lẽ rất nhanh nàng sẽ đột phá Hóa Hình kỳ tiến vào Đại Thành kỳ rồi.
Lúc nàng trầm tĩnh lại mới cảm thấy toàn thân đều lạnh, nhịn không
được thoáng run rẩy một phát. Trường Thiên ôm nàng trong ngực chặc hơn
chút nữa, nhiệt độ ấm áp cơ thể nam tử rơi vào trên người nàng, làm cho
nàng thích ý mà thở dài một hơi: “Thật là thoải mái.”
Trên mặt nàng sương mỏng đã biến mất, một lần nữa lộ ra khuôn mặt
khả ái ngọt ngào. Trường Thiên thấy mắt hạnh của nàng đối với mắt hắn
thì sẽ nhanh như chớp chuyển đi, nhịn không được hôn một cái ở trên
trán nàng : “Vì sao gần đây dốc sức liều mạng như vậy?” Hắn nhận ra
Ninh Tiểu Nhàn là một nha đầu bại hoại, nếu có thể bớt ra một phần lực
thì tuyệt sẽ không sử dụng nhiều một điểm nhiệt tình. Nhưng mà gần đây
nàng đột nhiên bắt đầu chăm chỉ, mỗi ngày đều yêu cầu mình ở trong Hóa
Yêu Tuyền kiên trì thêm từng chút một thời gian.
Nội đan nàng vốn là do thần lực của hắn ngưng tụ mà thành, tính tương đồng với thần lực trong Hóa Yêu Tuyền, bởi vậy mới có thể tùy ý hấp thu mà không có gì đáng ngại. Có thể chính bản thân hắn suốt ngày ở trong
suối nước này, biết rõ Hóa Yêu Tuyền tạo thành đau đớn cho nàng lớn đến
bao nhiêu. Nàng không phải chịu không nổi, chỉ là hắn không đành lòng
mà thôi.
Nàng nheo mắt lại hưởng thụ ôn nhu của hắn: “Chỉ là muốn nhanh chóng
trở nên mạnh hơn.” Nếu như nàng trở nên mạnh hơn một chút, lần này có
thể không cần chậm trễ thời gian, trực tiếp lướt qua núi Khốn Long
Tuyết.