Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 536: Q.6 - Chương 536: Cái Gọi Là Thiên Tài




“Lúc nàng còn là người phàm thú vị hơn chút. . .” Mịch La lắc đầu, nghiêng người tránh một kích kia. Thầm nghĩ lúc cô nương này vẫn người phàm, vẻ mặt đầy mặt muốn phản kháng rồi lại không thể mới thực sự thú vị. Bây giờ người có thần thông rồi, động một chút là một dao găm bay tới.

Nàng muốn cười lạnh nhưng có một bóng người đã đến gần cửa. Hắn vóc người thấp bé, răng nanh vốn chạy thẳng tới ngực Mịch La sau khi bị hắn ta né tránh thế đi không giảm, vừa lúc đâm thẳng đến khuôn mặt người kia.

Ánh đèn trong phòng vừa mới đập vào mi mắt, ngay sau đó một thanh chủy thủ đã bay tới trước mặt. Người đó lập tức bị dọa sợ nhảy dựng lên, cuối cùng hắn phản ứng mau lẹ, rút binh khí bên hông ngăn cản.

Trong dự liệu, tiếng vang khi lưỡi dao sắc bén va chạm cũng không phát sinh, thời điểm răng nanh sắp đánh trúng vũ khí đối phương đã được Ninh Tiểu Nhàn thu trở lại.

Người kia bất mãn nghiêm mặt, xông lên tức giận nói nàng: “Hơn nửa năm không thấy, đây lễ ra mắt tỷ đưa ta sao?”

Ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt hắn, môi hồng răng trắng, một đôi mắt to đen lúng liếng trong sáng tràn đầy thần khí, trên khuôn mặt có hai phần trẻ nít mập nổi giận đùng đùng, chính là Hoàng Phủ Minh đã xa cách hơn nửa năm sao?

“Á, xin lỗi. Vốn không phải tấn công ngươi.” Ninh Tiểu Nhàn tự biết đuối lý, rất dứt khoát nói xin lỗi.

“Không phải tấn công ta?” Hắn đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn, mới quan sát Mịch La đang đứng chắp tay, thấy trong đôi mắt đỏ như máu thần quang chớp động: “Ngươi là ai?” Trước khi hắn đến nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Mịch La đang đánh giá Hoàng Phủ Minh như có điều suy nghĩ. Không đợi hắn mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn đã đáp nói: “Ngươi không nhận biết? Đây là tỷ phu của ngươi.”

Hoàng Phủ Minh mắt to trợn tròn, xem một chút Ninh Tiểu Nhàn, lại xem Mịch La một chút, khó có thể tin nói: “Cái gì? Này, đây là nam nhân của tỷ?” Không nên ah!

Mịch La môi đỏ mọng cong lên, không nhịn được cười ra tiếng, bỗng nhiên tâm tình thật tốt.

Ninh Tiểu Nhàn cực kì tức giận, vỗ vào đầu Hoàng Phủ Minh một cái: “Nói hưu nói vượn! Trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế? Hắn là vị hôn phu của Kim Mãn Ý, tỷ phu của Kim Mãn Nghiên – lão bà tương lai của ngươi đấy!”

“Aiz, đau a!” Hoàng Phủ Minh ôm lấy đầu, bất mãn nói: “Ta chưa từng thừa nhận ta có quan hệ gì với Kim mãn Nghiên. Tỷ vừa nói như thế, ta chỉ coi tỷ, coi tỷ. . . làm ta sợ muốn chết.” Thấy mắt nàng lộ vẻ hung ác, lập tức ngậm miệng không nói, trên mặt nở nụ cười hì hì.

Ánh mắt Mịch La nhìn Hoàng Phủ Minh chớp động, đột nhiên chen lời nói: “Nếu chủ nhân nơi đây đã đến thăm, Mịch La trước hết cáo từ. Ninh cô nương, đề nghị lúc trước của ta luôn luôn có hiệu lực, nàng không ngại hãy suy nghĩ thêm.” Thật sâu nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn một cái rồi gật đầu nói với Hoàng Phủ Minh: “Hoàng Phủ công tử, gặp sau.” Rồi xoay người đi ra ngoài.

Thân hình của hắn tiêu sái phiêu hốt, chỉ mấy hơi thở là đã biến mất ở trong bóng đêm. Bên tai Ninh Tiểu Nhàn vẫn vang lên hồi âm của hắn: “Mới vừa rồi ta đã mở ra kết giới.”

Nàng nhất thời sửng sốt. Đúng ah, ở Kính Hải vương phủ đàm luận gia tộc Hoàng Phủ, lấy sự cẩn thận của Mịch La Chi tất nhiên phải mở kết giới để phòng ngừa nghe trộm. Nhưng tiểu tử này lại có thể im hơi lặng tiếng tiến vào, hơn nữa lấy khả năng của Mịch La mà lại không phát hiện trong kết giới của mình có người lẻn vào?

“Này!” Hoàng Phủ Minh cực kỳ bất mãn khi thấy nàng kinh ngạc sững sờ nhìn hướng Mịch La biến mất. Người nọ lớn lên quả thực rất tuấn tú, hắn hiện tại so với tên đó còn kém, trách không được nàng nhìn người ta không chớp mắt, thật háo sắc! Hắn nói: “Lâu như vậy không thấy, tỷ có phát hiện ta có gì thay đổi kho6ng?”

“Thay đổi?” Nàng thu hồi tầm mắt đánh giá hắn, đưa tay so vai với hắn, lại so với bộ ngực mình, mới khì khì một tiếng bật cười:

“Nào có thay đổi gì. Ngươi vẫn thấp như vậy. Ta nghe nói thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi vóc dáng cao nhanh nhất, thức ăn ngươi ăn đều lãng phí đi nơi nào?”

Đều nói thời gian là một loại ma pháp. Trên người thiếu niên thời kỳ trưởng thành nổi bậc rất rõ ràng. Hơn nửa năm trôi qua, Hoàng Phủ Minh cũng sắp mười bốn tuổi. Nhưng hiện mạo vẫn giống như khi nàng nhìn thấy nửa năm trước trong rừng Ba Xà, trẻ con như ngọc đồng tử, đừng nói trưởng thành dáng người cao hơn, hắn thoạt nhìn vẫn giống như đứa bé mười tuổi! Ngay cả chiều cao cũng không có chút biến hóa, vẫn chỉ tới bả vai nàng, các bé trai khác, nửa năm ít nhất có thể cao hơn mười centimét?

Lời của nàng chọt trúng chỗ đau của Hoàng Phủ Minh. Hắn lập tức đỏ bừng cả mặt, tức giận nói: “Ai cần tỷ lo, ta ăn gạo của nhà tỷ à!” Nữ nhân này thật đáng ghét, lại tự vạch áo cho người xem lưng! Thật nghĩ hắn muốn có bộ dạng như vậy sao? Nửa năm không cao lớn, tinh thần hắn cũng rất chán nản ah?

Thấy hắn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, Ninh Tiểu Nhàn mới biết đứa nhỏ này thật sự nổi giận, vội vàng vuốt vuốt đầu hắn nói: “Được rồi, ta sai rồi, ngươi thực sự có thay đổi lớn.” Chủ yếu là gương mặt này của hắn lớn lên quá trẻ con và đáng yêu giống như đứa bé phấn điêu ngọc mài, nàng không nhịn được muốn trêu chọc một phen.

Nàng vừa mở thần niệm cẩn thận xem xét mới phát hiện tu vi Hoàng Phủ Minh lại tấn cấp đến Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ kém mấy bước là tới đại viên mãn, hơn nữa trụ cột cô đọng, không có chút cảm giác phù phiếm vội vả. Tốc độ như vậy nàng cũng không theo kịp, nhưng nàng có Trường Thiên chỉ đạo, có thể hấp thu thần lực Hóa Yêu Tuyền, Hoàng Phủ Minh có cái gì?

Hoàng Phủ Minh chỉ nhân cơ hội phát giận, sao chịu đi thật? Thấy nàng chớp mắt nhìn thẳng mình, hắn hơi nguôi giận, bĩu môi nói: “Tỷ nhìn cái gì?”

Nàng không có che dấu vẻ sợ hãi thán phục của mình: “Tu vi của ngươi lại tăng lên nhanh như vậy.”

Hoàng Phủ Minh lập tức rất đắc ý: “Đó là tất nhiên! Ngay cả sư phụ đều nói ta thiên tư thông minh, thiên chất trác tuyệt, cái gọi là thiên tài cũng chỉ như thế!” Dưới cái nhìn soi mói của nàng, cố ý không đề cập tới trong vòng nửa năm mình đã cố gắng nghiên cứu học tập thần thông cỡ nào.

Khu vực Nam Chiêm Bộ Châu khổng lồ bực nào, xuất hiện một hai thiên tài thiên tư trác tuyệt cũng không coi là chuyện hiếm có. Hơn nữa bản thân nàng thiên phú rất bình thường, tại sao phải đi so đo với người khác? Có lẽ có người được ông trời ưu ái nên tu luyện nhanh như thế sao? Nàng suy nghĩ một chút nhưng ngay sau đó ném nghi vấn kia ra sau ót, đã nghe thấy Hoàng Phủ Minh theo sát hỏi: “Người vừa rồi tìm tỷ có chuyện gì? Hắn đề nghị tỷ cái gì, lại muốn tỷ suy nghĩ thêm?”

“Không có gì, đó là công tử Mịch La phủ chủ mới nhận chức của Phủ Phụng Thiên, tìm ta ôn chuyện thôi.” Ninh Tiểu Nhàn sắc mặt ửng đỏ, nói sang chuyện khác: “Đã trễ thế này, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

“Hắn có thể tới tìm tỷ, sao ta không thể?” Hoàng Phủ Minh vốn hơi bực mình nhưng thấy trong mắt nàng lóe sáng ẩn chứa nụ cười, tức giận cũng dần dần biến mất: “Tỷ là khách quý ta mời tới, tất nhiên không thể nhét tỷ vào rồi chẳng quan tâm. Ta xế chiều về nhà, mới vừa theo thái quân ăn dạ tiệc, hiện tại mới rảnh đến tìm tỷ. Thu dọn một chút đi, ta dẫn tỷ đi chơi.”

Nàng do dự nói: “Hiện tại?” Hiện tại đã qua giờ dậu (hơn buổi giờ tối 7), Thành Đô Linh trời tối đen, bây giờ bên ngoài một vùng màu đen, trong vương phủ đốt đèn rực rỡ nên cũng không tối lắm. Rốt cuộc tính cách nàng vẫn ham chơi thích náo nhiệt, chẳng qua mới tới Thành Đô Linh chưa quen cuộc sống nơi đây, hôm nay có này tiểu đầu xà địa phương dẫn đường, tâm tư bắt đầu lung lay.

“Đi nha. Ban đêm chơi vui hơn ban ngày nhiều.” Hoàng Phủ Minh vừa thấy nàng do dự, cũng biết nàng hơi động tâm rồi, vội vàng rèn sắt khi còn nóng.

Nàng suy nghĩ một chút, đàng nói: “Được rồi, chỉ có điều phải được người lớn trong nhà ngươi đồng ý, nếu không ta chính là lừa bán trẻ con đó.”

Hoàng Phủ Minh thoáng xụ mặt: “Ai là trẻ con rồi? Ta chơi đùa ở địa bàn của mình còn cần người khác đồng ý sao?” Tiếc rằng lần này Ninh Tiểu Nhàn mười phần kiên trì, hắn cố chấp mấy lần vẫn không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải hầm hừ mang nàng đi tìm người.

Nói giỡn sao, vì đại thọ thái quân mà người tu tiên tới Thành Đô Linh càng ngày càng nhiều. Nhiều người, thị phi nhiều hơn. Đại thiếu gia Hoàng Phủ ngàn vạn sủng ái nếu lúc ra ngoài cùng nàng có gì sơ xuất, trách nhiệm đó nàng gánh chịu nổi sao?

Đường đi trong Kính Hải vương phủ chín quẹo mười tám rẻ, to như mê cung. Nàng bị hắn lôi kéo đi hơn nửa canh giờ mới dừng trước một đại điện. Tòa nhà có hơn phân nửa chìm trong bóng đêm, trong khí thế còn mang theo ba phần biến hoá kỳ lạ. Đừng xem lúc trước đi trên đường Hoàng Phủ Minh hùng hổ xông tới, người người đều muốn né tránh hắn, đến nơi này cũng sửa lại sắc mặt, đợi chờ thị nữ thông truyền.

Chỉ một lúc sau, trong điện đi ra một bóng người thấp bé. Hoàng Phủ Minh thân mật kêu: “Điển bá bá.”

Người này mặt trắng không râu, vóc người lại thấp, chính là Điển Thanh Nhạc. Ninh Tiểu Nhàn nhận ra biết đây là một trong những hơi thở xế chiều núp phía sau phòng Hồng Nhạn. Lúc ấy chỉ cho rằng đó là một người phàm bưng trà đưa nước nên không thèm để ý, không nghĩ tới lạilà trợ thủ đắc lực của Kính Hải vương – Điển Thanh Nhạc. Truyền thuyết hai người Kính Hải vương và Đại Ty Thừa hết sức hỗ trợ lẫn nhau, người sau được coi như tâm phúc. Lúc này nàng nhìn nhiều hai mắt lập tức cảm thấy trên người Điển Thanh Nhạc quả nhiên cũng có một tia sát khí nhàn nhạt, so với Kính Hải vương Hoàng Phủ Tung Vân thì không rõ ràng.

Rốt cuộc tại sao gia tộc Hoàng Phủ này khắp nơi tràn đầy quỷ dị. Trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng mỉm cười hành lễ nói: “Ty Thừa đại nhân, trễ như thế đến đây quấy rầy, thật xấu hổ.”

Ánh mắt Điển Thanh Nhạc sáng như tuyết, nhìn thấy thiếu gia nhà mình trên mặt tràn đầy chờ mong, trong lòng tấm tắc kêu kì lạ, cho nên cười hoàn lễ: “Ninh trưởng lão, Điển mỗ có thể dốc sức phục vụ gì?”

Không đợi nàng mở miệng, Hoàng Phủ Minh đã ngắt lời nói: “Điển bá bá, ta muốn mang Ninh tỷ tỷ đi ra ngoài, nàng không yên lòng ta một mình, còn muốn ngươi cho phép trước mới được.”

Tiểu thiếu gia nhà hắn ra cửa, khi nào còn phải trưng cầu người khác đồng ý? Yêu cầu của cô gái này, với tính khí của Hoàng Phủ Minh mà lại chịu làm theo? Điển Thanh Nhạc ngẩn ra, mỉm cười nói: “Ta cho là có chuyện lớn gì, Ninh trưởng lão chỉ cần để ý theo thiếu gia ra ngoài. Thành Đô Linh luôn luôn rất bình an, ban đêm cũng không sao.” Hắn nói ra câu đó, ngữ khí tự nhiên có vẻ như lẽ ra nên như vậy, ngược lại lộ ra vẻ hết sức kiêu ngạo.

Hoàn toàn không giống thái độ người phàm đối mặt với người tu tiên. Trong nội tâm nàng còn tưởng rằng Điển Thanh Nhạc sẽ phái một đống thị vệ đi theo hai người. Hắn yên tâm về nàng như vậy? Lập tức nhàn nhạt đáp: “Được rồi, ta đây yên tâm. Ta sẽ mau chóng đưa hắn về.” Ninh Tiểu Nhàn nói cáo từ xong liền xoay người rời đi. Hoàng Phủ Minh cười một tiếng với Điển Thanh Nhạc, cũng vội vàng đi theo nàng.

Điển Thanh Nhạc nhìn hai bóng dáng một cao một thấp trước mắt đã đi xa, trong lòng có chút buồn cười: ” Ninh Tiểu Nhàn cẩn thận như vậy, rõ ràng coi thiếu gia thành đứa bé nhỏ tuổi mà đối đãi. Không biết thiếu gia đối với nàng, có phải cũng coi nàng như trưởng tỷ hay không?” Nghe đồn nàng có bản lãnh không nhỏ, thiếu gia đi theo bên người nàng, không lo an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.