Qua một hồi lâu, Ninh Tiểu Nhàn mới khẽ nói: “Đây cũng chỉ là tài liệu mà thôi, ngươi suy đoán gia tộc Hoàng Phủ. . .”
Nàng muốn hỏi Mịch La, suy đoán của bản thân hắn về bí mật của gia
tộc Hoàng Phủ là cái gì? Chỉ có điều nàng chỉ hỏi ra khỏi một nửa đã
ngừng lại. Bởi vì nàng phát hiện, Mịch La rất lâu không có động tĩnh.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại phát hiện vị phủ chủ mới nhận chức của Phủ
Phụng Thiên lại đang lấy tay chống má, tựa trên giường gỗ trong nhà ngủ
thiếp đi. Gió mát ngoài phòng lay động trường bào màu tím vàng của hắn,
khiến bóng dáng của hắn thoạt nhìn có mấy phần cô tịch và mỏi mệt. Nhìn
khuôn mặt không chút tỳ vết trước mặt, vẻ mặt bất cần đời đã thu hồi
ngược lại hiện ra nét trẻ con.
Có ý gì, chỗ của ta trưng bày bài trí rất giống khách sạn gia đình
sao? Trong lòng nàng nói thầm một câu nhưng cuối cùng vẫn không đành
lòng đánh thức hắn. Chỉ tìm trong túi đựng đồ lấy ra một quyển sách chăm chú đọc. Sau khi Trường Thiên bế quan, nàng lấy sách bình thường hắn
thích xem bỏ vào trong túi đựng đồ. Lúc nhàn hạ nàng thích lấy sách hắn
đã đọc qua ra xem, như vậy sẽ khiến nàng cảm thấy Trường Thiên ở trong
sách nhẹ giọng nói chuyện với cùng nàng.
Đám ẩn vệ tự có phương pháp giết thời gian. Mà chưa có nàng phân phó
thì thị nữ cũng không dám đi vào. Tòa nhà tinh tế nhất thời chìm vào an
tĩnh cực độ, chỉ có ngoài phòng thường xuyên truyền đến tiếng xào xạc
của gió mùa thu thổi nhẹ qua cây.
#####
Mịch La chậm rãi mở mắt ra, thấy cô nương đối diện cuộn mình trong
nệm êm trên ghế, hết sức chăm chú lật cuốn sách cũng không ngẩng đầu
lên.
Nàng một tay chống cằm, ống tay áo chảy xuống lộ ra một đoạn tay
trắng, dưới ánh đèn chiếu sáng càng lộ vẻ trắng như tuyết. Mấy tháng
không gặp, cằm của nàng nhọn hơn, khuôn mặt tựa hồ càng tinh xảo hơn
chút ít, giữa lông mày mang theo chút lười biếng nhàn nhạt. Đại khái do
nắm trong tay chút quyền lực của Ẩn Lưu, trên người nàng cũng mang theo
khí chất cao quý nhàn nhạt.
Nữ nhân này đã khác rất nhiều so với lúc ban đầu hắn gặp. Nàng ngồi ở đó giống như con mèo nhỏ lười nhác mà lại an tĩnh, một thân lạnh lùng
trong trẻo lại thần kỳ làm hắn muốn đưa tay vuốt ve.
Đèn đã rực rỡ, ngoài phòng sắc trời tối đen, không ngờ đã là ban đêm. Gió thổi lướt qua trêu chọc cây trâm lưu tô san hô hồng ngọc giữa mái
tóc nàng, nhẹ nhàng lắc lư theo vài sợi tóc đen đang rũ xuống.
Hắn nhìn chằm chằm hơi lâu. Ninh Tiểu Nhàn như có cảm giác, vừa nhấc mắt đã tiến vào sâu đôi mắt hồng ngọc của hắn.
“Ngươi đã tỉnh?” Người này tỉnh ngủ cũng không lên tiếng, cứ như vậy nhìn thẳng nàng sao?
Mịch La lười biếng nói: “Ta ngủ bao lâu?” Tiếng nói vốn trong trẻo
róc rách giờ mang theo mấy phần khàn khàn mới vừa thức tỉnh, thật là thứ hủ nữ thích nhất.
Nàng nhìn đồng hồ cát ở góc phòng: “Không lâu, ước chừng hai canh giờ. Ngươi còn muốn ngủ tiếp một lát nữa không?”
“Không cần. Hai canh giờ đã đủ.” Hắn ngồi thẳng duỗi lưng một cái,
toàn thân phát ra tiếng bụp bụp rất nhỏ, lúc này mới thoải mái thở dài:
“Thật sự rất lâu rồi chưa từng ngủ ngon như vậy.”
“Lần trước ngươi ngủ, là lúc nào?”
“Ta suy nghĩ.” Hắn nhe răng cười một tiếng: “Đại khái là hơn nửa năm trước ah?”
Nàng không nhịn được liếc nhìn dò xét hắn một cái. Đại yêu và tu sĩ
tu luyện thành công, chỉ có thời điểm mỏi mệt đến cực điểm mới có thể
lâm vào ngủ say, đây là cơ chế phòng vệ thân thể tự khởi động. Thế nhân
đều chỉ thấy ánh sáng vinh quang đẹp đẽ khi Mịch La là người thắng kế
thừa vị trí phủ chủ, nhưng lại không biết từ đó trở đi, hắn cơ hồ mỗi
ngày đều không chợp mắt. Hắn có công vụ chồng chất như núi, cục diện và
biến hoá kỳ lạ hay thay đổi phải xử lý.
Đột nhiên nàng cảm thấy hồ ly lẳng lơ này rất đáng thương.
Mịch La thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, như muốn nhìn sâu vào đáy mắt
nàng: “Ngươi lại đang đồng tình ta?” Hắn ở nhà đẹp giường thơm của mình
cũng không thể an tâm ngủ. Vì sao chỉ ngồi chỗ này cho dù tinh thần mệt
mỏi nhưng lại vẫn cảm thấy ngọt ngào vẫy gọi hắn? Việc này không liên
quan đến sự ấm áp trong phòng, cũng không liên quan tới huân hương ở góc phòng. Chẳng qua người kia lặng yên ngồi trên ghế, không hiểu sao lại
khiến hắn cảm thấy an tâm.
“Ta ăn no rỗi việc à. Đồng tình ngươi? Bây giờ ngươi là đại hồng nhân chạm tay có thể bỏng, tân phủ chủ nắm đại quyền Phủ Phụng Thiên. Mọi
thứ có được tất có mất.” Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, cười đến ranh mãnh:
“Muốn ngủ thì ngủ tiếp không cần gắng gượng. Năm xưa lúc ngươi bị Khánh
Kị đuổi giết, ở trước mặt ta cũng không ít lần nằm sấp.”
Năm xưa hắn thân chịu trọng thương trốn tới thành Ô Đà là Ninh Tiểu
Nhàn cứu được hắn. Lúc ấy Mịch La dưỡng thương ở trên giường êm nhà Tề
Bàn Tử. Ngày ngày hôn mê, quả thật ở trước mặt nàng không ít lần ngủ
thiếp đi. Có lẽ do hắn đoán trước, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay hại
hắn nên mới có thể ngủ say như vậy? Chỉ có điều khi đó hắn là thân thể
hồ ly. Mà bây giờ lại dùng hình người xuất hiện, không hiểu sao hắn
không muốn hiện ra vẻ yếu ớt trước mắt nàng.
“Thật sự không cần.” Hắn đứng lên. Cảm giác mỏi mệt nặng nề thâm trầm quả nhiên không thấy. Dù sao cũng là đại yêu quái tu vi thâm hậu, chỉ
cần giấc ngủ rất ngắn là có thể hoàn toàn hết mệt nhọc. Nàng ngồi như
vậy nhìn hắn, mới phát hiện dáng người Mịch La cũng rất cao, nhiều nhất
chỉ thấp hơn Trường Thiên chút xíu thôi.
Ánh đèn kéo dài bóng dáng của hắn. Mịch La nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên đi về phía nàng.
Một bước, hai bước.
Sau đó hắn thả chậm bước chân, ngừng lại ở chỗ cách nàng ba thước.
Phía trước là một đạo thần lực bố trí thành bức tường khí nhu hòa nhưng
kiên quyết chắn hắn ở phía ngoài.
“Làm gì xa lạ với ta như vậy?”
Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn nhếch lên: “Có lời gì chỉ nói là được, ta nghe thấy nhìn thấy.”
Hắn khẽ cong môi, cười đến tà khí: “Khoảng cách này quá xa, nói chuyện không tiện.” Hắn tiếp tục tiến về phía trước một bước.
Ninh Tiểu Nhàn lập tức cảm thấy áp lực tăng mạnh. Nàng dùng thần lực
ngưng tụ thành bức tường khí, dưới sự ép sát lay động của Mịch La, nó
giống như tùy lúc có thể bị đâm rách nát như bọt xà phòng.
Xem ra, quả nhiên Mịch La kế thừa một số lớn di sản từ lão phủ chủ
tiền nhiệm, hơn nữa thích ứng rất tốt. Tu vi trước kia của hắn tuyệt đối không tinh thâm như vậy.
Hắn lại đi một bước tới trước mặt nàng rồi. Ninh Tiểu Nhàn đành phải
đứng lên, cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi làm cái gì?” Hắn tới gần như vậy đã xâm lấn khoảng cách an toàn, làm nàng không được tự nhiên.
“Ninh Tiểu Nhàn .” Mịch La khẽ cúi đầu mắt nhìn nàng, đôi mắt sắc bén như đá quý nhất màu đỏ tươi chiếu sáng rực rỡ: “Đến bên cạnh ta đi.”
Nàng lấy làm kinh hãi, không vui cau mày: “Ta đã nói rồi, ta có. . .”
“Vô luận hắn có cái gì, ta cũng có thể cho nàng tốt hơn.” Mịch La cắt đứt lời nàng. “Ta không biết nàng và Ba Xà Thần Quân định qua khế ước
gì? Chỉ có điều bất luận các ngươi toan tính gì chắc chắn đều sẽ thất
bại. Nàng không nên bị khế ước kia trói buộc.” Giọng nói của hắn trầm
thấp, từ tính, hơn nữa rất tự tin: “Nàng nên tự do. Đến bên cạnh ta đi,
ta không tin nàng chưa từng động tâm với ta.”
Không khí bên người nàng tựa hồ cũng nóng rực rồi. Thành thật mà nói, bị Mịch La nhìn thẳng như vậy, cô gái nào cũng sẽ có cảm giác núi lớn
đè nặng.
Thấy môi đỏ mọng nàng khẽ nhếch, ẩn bên trong từng chút xíu ẩm ướt dụ dỗ tim hắn ngứa ngáy khó chịu. Nhớ tới cảm giác mềm mại lần trước hôn
nàng thì trong lòng hắn rung động mà không nhịn được cúi đầu hôn.
Động tác này chỉ làm một nửa đã dừng lại, bởi vì trong tay áo Ninh
Tiểu Nhàn đã trượt ra chủy thủ răng nanh đặt ở vị trí ngực hắn. Áo
choàng tím vàng cũng không dày, hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo từ
trên lưỡi dao truyền đến.
“Mắt nhìn tay chớ động, Mịch La đại nhân!” Trong mắt nàng đã mang theo tức giận.
Trên khuôn mặt đẹp của nàng hiện lên sự phẫn nộ và không chấp nhận.
Mịch La khẽ mỉm cười rồi mặc kệ bất kể chủy thủ đang chống đỡ mình ngực, như cũ cúi người muốn che đôi môi nàng. Động tác này chính là đưa lưỡi
đao răng nanh nhập vào trái tim mình. Lấy sự sắc bén vũ khí của nàng,
cường độ thân thể Mịch La cũng không chống chịu được, chắc chắn sẽ bị
đâm xuyên tim.
Ninh Tiểu Nhàn cả kinh, theo bản năng thu hồi răng nanh. Mịch La vốn đưa tay bắt nàng cánh tay, ngón tay mới đụng tới áo nàng thì Ninh Tiểu
Nhàn đã nhanh hơn một bước so với hắn, thân hình chớp độn, đã đẩy ra
ngoài ba thước. Hắn lần này hôn vô ích nhưng vẫn duy trì tư thế cúi
người.
Khuôn mặt nàng phủ sương lạnh, lạnh lùng nói: “Sắc trời không còn sớm, phủ chủ ngươi cần phải trở về.”
Mịch La nhìn nàng chăm chú, chậm rãi đứng thẳng thân thể, đột nhiên
cười nói: “Ninh Tiểu Nhàn, ta thật không thể khiến nàng động tâm sao?”
Nàng tức giận nói: “Ta có người trong lòng. Dù ngươi có tốt hơn nữa
cũng không phải là của ta. Hơn nữa, loại người đàn ông có vợ như ngươi
có tư cách gì nói lời như thế?”
Đôi mắt hồng ngọc của Mịch La nheo lại: “Ta? Đàn ông có vợ?”
“Ngươi không phải đã đính hôn chung thân với Kim Mãn Ý sao?”
“Đính hôn mà thôi. Ta và Tế Thế Lâu có rất nhiều chuyện cần bàn.”
Mịch La thản nhiên nói. “Ta đính hôn cùng với Kim Mãn Ý, chỉ bởi vì cùng Tế Thế Lâu có ứng có cầu lẫn nhau thôi. Nàng hiểu, ta cũng hiểu.”
“Cho nên, ngươi nghĩ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?” Nàng ngoài
cười nhưng trong không cười: “Xin miễn thứ cho kẻ bất tài, ngươi tìm
người khác đi.”
Hắn mấp máy môi, trong mắt càng thêm hứng thú : “Cho nên, nàng đang
tức giận ta đính hôn cùng với Kim Mãn Ý mà vẫn còn muốn tìm nàng làm bạn lữ?”
Nàng giận tái mặt, gọn gàng dứt khoát nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, ta có người yêu rồi. Cuộc đời này trừ hắn ra, ta không muốn ai hết”
Mịch La lại không tức giận, chỉ nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi lắc
đầu nói: “Tuổi của nàng không lớn lắm, không hiểu đối với cuộc đời tuổi
thọ dài kéo mà nói, tình yêu như thời gian qua nhanh, thoáng qua rồi
biến mất. Cách nghĩ bây giờ của nàng, qua một trăm năm, một ngàn năm nữa đã sớm không còn tồn tại; người quan trọng với nàng qua thời gian lâu
như vậy cũng chưa chắc sẽ thích nàng.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe thấy trong lòng không khỏi đau nhói nhưng lạnh
lùng nói: “Vậy trước tiên vượt qua một trăm năm, một ngàn năm rồi hãy
nói.”
Mịch La thấy sâu trong mắt nàng ngưng tụ lạnh lùng, biết lời này đại
khái đã chọt trúng chỗ đau của nàng nên hơi không đành lòng, cũng không
muốn tiếp tục nói lời đả thương nàng nữa, chỉ cười cười nói sang chuyện
khác: “Nghe nói hôm qua nàng và Kim Mãn Ý tranh cãi ầm ĩ, lại còn khinh
bạc nàng ta?”
Khinh bạc nàng ta? Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ, quả nhiên dời đi lực chú
ý, sắc mặt hơi đỏ lên: “Chỉ sờ soạng mặt của nàng ta thôi, ta và nàng ta đều là con gái, sao có thể nói khinh bạc?” Nói cho cùng, Kim Mãn Ý là
vị hôn thê người trước mặt, chuyện nàng niết mặt người ta bị chính chủ
biết rồi vẫn có ba phần thẹn thùng. Chỉ có điều, ngay cả chuyện đó hồ ly chết tiệt này cũng biết, tai mắt của hắn thật sự giỏi.
Mịch La nghiêm mặt nói: “Ta vừa đính hôn với cô ta, sao có thể ngồi
nhìn chuyện như vậy xảy ra? Lần sau nàng còn muốn khinh bạc cô ta, chỉ
cần khinh bạc ta là được.”
Quả nhiên trong mồm chó không nhả ra ngà voi. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên thản nhiên cười với hắn.
Nàng nghiêm mặt lâu như vậy, đột nhiên phá băng mặt giãn ra, Mịch La
hơi kinh ngạc, nào biết khi nàng cười đến nhất vui mừng trong tay áo khẽ động, răng nanh trong chớp mắt đã xuất ra đánh thẳng đến bộ ngực hắn.