Trên mặt cẩm y nam tử cũng nổi lên một tầng sương giá, hắn thấy sắc
mặt mọi người nhìn vào hắn rất khó coi, cho nên cố hết sức cúi đầu xuống đất. Muốn thực hiện động tác này không dễ dàng vì xương cổ cũng bị đông cứng . Hắn phát hiện trên người bị cắn thủng lỗ chỗ, xem ra một hộ thân pháp khí cuối cùng cũng bị ăn mòn sạch sẻ, động tác của Bách Tùng Hàn
vẫn không đủ kịp thời.
Chẳng qua là thân thể của hắn hiện tại bị đông cứng rồi, cho nên
nhất thời còn cảm giác, mà bởi vì vết thương bị đông lại, Ôn độc nhất
thời chưa theo máu lan tràn đến toàn thân.
Bụng của hắn, cánh tay, bộ ngực, cũng bị đám ôn chủng cắn bị thương.
Có nhiều chỗ không thể chém bỏ, lão đại áo bào trắng vung đao chém tới,
kiếm ra như bay, đem thịt trên vết thương khoét xuống, cẩm y nam tử mặc
dù bị đông cứng được cơ hồ mất đi tri giác, cũng đau đến kêu rên rỉ.
Song máu chảy ra là màu xanh biếc .
Trong mắt hắn vẻ dữ tợn chợt lóe lên, hét lên với Bách Tùng Hàn: “Phù chú chết thay, mau!”
Bách Tùng Hàn ngạc nhiên nói: “Công tử?”
“Mau!”
Bách Tùng cười khổ một tiếng, trong tay trống rỗng xuất hiện một lá
bùa đen, một lá bùa trắng. Lá bùa này được lấy ra, tất cả mọi người liền cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, trên lá bùa màu đen như có hắc khí sôi
trào, nhìn kỹ lại, là đám hồn phách có bộ dáng đưa tay há mồm khóc
thét. Không ai hoài nghi những thứ hồn phách này nếu có thể với tới vật
còn sống, sẽ không chút do dự đem người xé xác.
“Người này trên người phù chú thật nhiều, một tờ lại một tờ . Đây là
phù chú gì vậy?” Nàng nhận ra. Quả nhiên không thể xem thường anh hùng
trong thiên hạ, một phù sư hèn mọn như vậy, thế nhưng đốt rụi hơn phân
nửa ôn chủng mà Ôn Yêu thả ra.
“Không biết.” Trường Thiên thành thực nói, “Nhưng mà nghe nói đây là
bùa chết thay, phía trên hiện lên hồn phách kêu khóc như vậy chẳng lẽ
không phải phải . . . . . Quỷ chết oan? Chỉ có quỷ chết oan, mới có thể
thích tìm người chết thay.”
Truyền thuyết về quỷ chết oan, nàng nghe qua không ít. Ở Đông Nam
duyên hải của Hoa Hạ có tập tục lễ quỷ vào tháng bảy, bọn nhỏ từ nhỏ đã
bị ân cần dặn dò, hơn nữa mười năm tháng bảy “Tết Trung Nguyên” đều
phải khắp nơi cẩn thận, để tránh quỷ chết oan chộp tới làm thế thân, đến lúc đó quỷ chết oan vui vui mừng mừng đầu thai chuyển thế. Người bị bắt biến thành người chết thay.
Nàng cười ha ha, trong lòng cảm thấy có chút lạnh lẻo. Nàng không sợ yêu quái, nhưng có chút sợ quỷ. . . . . .
Khi nàng cùng Trường Thiên nói chuyện, Bách Tùng Hàn đã đem hai lá
bùa này đưa cho lão Đại áo trắng. Lão đầu này đem lá bùa màu trắng dán
trên người cẩm y nam tử. Một lá bùa khác cầm ở trong tay, nhìn về phía
hai người đứng bên ngoài Bách Tùng Hàn.
Tên như ý nghĩa, bùa chết thay chính là đem lá bùa trắng trên thân
người bệnh, đau, đả thương, chuyển dời đến trên thân người dán là bùa
đen. Thuật dùng lần này chỉ có Bách Tùng Hàn biết, tất nhiên không thể
áp vào trên người hắn, cho nên chỉ còn có hai lựa chọn
Hai người kia cũng không ngu, thấy ánh mắt của lão Đại áo trắng nhìn
tới đây, nhất thời cả người nguội lạnh. Thật vất vả chống đỡ được tới
hiện tại, nhưng muốn bọn hắn chết thay cẩm bào nam tử thì quá oan ức.
Nhưng nếu bây giờ xoay người chạy trốn. Sau này cũng không có đường
sống.
Tỷ lệ sống sót còn đang ở 50/50.
“Chính là ngươi.” lão nhân áo bào trắng tùy ý nhìn thoáng qua, chỉ
hướng về một người trong đó, sau đó nhấc chân đi tới. Người bị hắn nhìn
là một nam tử mập lùn, hắn không dám tin nhìn ngón tay đưa về phía mình. Hơi kinh ngạc sau đó mới phát ra một tiếng gào to, theo bản năng xoay
người bỏ chạy!
Mặc dù trên người thủ hạ mà cẩm bào nam tử mang theo đều thiết kế cấm chế, nếu như hắn chết rồi, thủ hạ cũng sống không được bao lâu. Nhưng
như vậy còn có một đoạn thời gian được sống, nếu như bị dán lá bùa đen
lên, sẽ phải bị mất mạng ngay lúc này. Ai mà không tiếc mạng sống a, chỉ sợ có thể sống lâu một khắc đồng hồ cũng tốt!
Người bên cạnh hắn cũng không đần. Biết nếu không đưa bắt tên này trở lại, lá bùa đó sẽ dán lên người mình, nhất thời dưới chân cũng giống
như có bánh xe lập tức đuổi theo đồng bọn chạy phía trước.
Quy định của phủ Phụng Thiên sâm nghiêm, giữa đường lùi bước giống
như nam tử mập lùn sẽ bị lăng trì. Mà người nhà cũng bị dính líu. Nhưng
người này vốn một thân một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, nào có người nhà để cẩm bào nam tử kiềm chế chứ? Cho nên lúc này cũng
không quản cái gì chủ tử, cái gì chết thay, chỉ lo bỏ mạng chạy nhanh.
Trong mắt Lão Đại áo bào trắng lửa giận ngút trời. Em ruột của hắn bị chính hắn đích thân chém lìa một chân, bây giờ còn đau đến không muốn
sống, kết quả kẻ chết thay trước mặt lại không hợp tác! May là đồng bọn
đuổi theo bắt lại được nam tử mập lùn kia, trong tay không biết đánh ra
thứ gì, đem nam tử mập lùn đánh cho lảo đảo, bị lão nhân áo bào trắng
đuổi sát phía sau túm lấy cổ.
Nam tử mập lùn còn muốn giãy dụa, bị lão Đại áo bào trắng chụp trên người vài đạo cấm chế, lập tức không thể động đậy.
Lão Đại áo trắng đưa hắn ra giữa, sau đó đem bùa đen dán vào trên
người hắn, quay đầu đối với Bách Tùng Hàn quát lên: “Thi thuật, mau!”
Nam tử mập lùn cũng biết đại nạn của mình đã đến, trong mắt không
nhịn được lộ ra vẻ bi thương. Chân mày của Bách Tùng Hàn buông lỏng, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn như an ủi, lúc này mới bắt đầu niệm chú thi
thuật.
Quỷ dị chính là, hai lá bùa một đen một trắng không lửa mà từ từ
cháy, từ đầu đến đuôi chậm chạp cháy sạch sẽ. Cùng lúc đó, vết thương
trên cẩm bào nam tử thu nhỏ lại từng chút một, diện tích vết thương dần
dần nhỏ lại, khi lá bùa trắng bị đốt sạch, vết thương trên người hắn
toàn bộ khép lại, đến sẹo cũng không có.
Xem xét nam tử mập lùn bị dán lá bùa đen nguyền rủa, trên người hắn
bắt đầu xuất hiện vết thương do ôn chủng cắn, cánh tay, bụng, bộ ngực,
vị trí vết thương cùng cẩm bào nam tử hoàn toàn giống nhau, chẳng qua
không có hàn băng chế ngự, vết thương có Ôn độc phát tác hết sức nhanh
chóng, cơ hồ chỉ mấy hơi thở, trên người hắn đã biến thành màu xanh.
Sự hành hạ như vậy không phải là hắn có thể đủ chịu được . Nam tử mập lùn phát ra mấy tiếng thét thê lương, đột nhiên phát hiện mình có thể
cử động
Nửa người phía trên của hắn bỗng dưng ngồi dậy, nhìn lão Đại áo bào
trắng một cách oán độc, đột nhiên tay trái dùng lực, hai ngón tay cứng
như cái kéo, hung hăng đánh về phía người mặc áo trắng cách hắn không
xa.
Lão Nhị áo trắng bị chém đứt chân đang phục dụng đan dược, vẫn dựa
lưng vào tảng đá lớn nhắm mắt dưỡng thần. Bị chém đứt một chân cũng
không phải là vết thương trí mệnh, với tu vi và thần thông của hắn, kết
hợp với đan dược cẩm bào công tử ban thưởng, thời gian nhiều nhất một
tháng đùi phải có thể một lần nữa dài ra, cho nên trong lòng cũng không
có lo lắng kinh hoảng, chỉ buông lỏng tâm thần nghỉ ngơi. Hắn làm sao
cũng không đoán được nam tử béo mập lại tức giận trút lên hắn, hơn nữa
hai người bọn họ ngồi gần nhau, trực tiếp bị đánh trúng vào chỗ hiểm.
Cũng là hắn xui xẻo, mới vừa rồi thời điểm bị Ôn Yêu tấn công, cương
khí cùng pháp khí hộ thân đã bị tiêu hao hầu như không còn, thân thể
không có trạng thái bảo vệ. Nếu không, mười lần tu vi của nam tử mập
lùn, cũng không công phá được hộ thân cương khí của hắn.
Lão đại áo bào trắng đang ngó nhìn thương thế của cẩm bào nam tử, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng bào đệ kêu thảm, quay đầu
nhìn lại, không khỏi lửa giận ngút trời, trong tay áo hàn quang chợt
lóe, chém đầucủa nam tử mập lùn! Cái đầu to như vậy lăn trên mặt đất
hai vòng rồi dừng lại, tròng mắt tối như mực tựa hồ đang đọng lại sự
giễu cợt im lặng.
Có điều hắn cũng không có thời gian ảo não cùng tức giận, bởi vì ngón nam tử mập lùn đánh vào con mắt của bào đệ hắn đều là màu xanh lục ,
không cần nói Ôn độc đã sớm theo vết thương chui vào. Tổn thương ở chỗ
hiểm là con mắt thân thể khó có thể tiếp nhận. lão Đại áo trắng nhào
trước, chẳng quan tâm Ôn độc đang khuếch tán, lắc vai bào đệ nói:
“Nguyên thần xuất khiếu, nhanh lên một chút!”
Nguyên thần xuất khiếu là thủ đoạn cuối cùng của người tu tiên, tức
là đem nguyên thần lập tức thoát khỏi thể xác sắp vỡ vụn , một lần nữa
đầu thai hoặc tìm thân thể mới. Cứ như vậy, mặc dù tu vi đời trước mất
hết, tất cả bắt đầu lại, nhưng ít ra có thể giữ được thần thức bất diệt, nếu là tìm được thể xác tốt, tốc độ tu luyện nhanh hơn chút ít cũng là
chuyện có thể .
Trong mắt lão Nhị áo bào trắng tê dại đau đớn ngày càng lớn, hận
không được vội vàng giải thoát, cho nên khó khăn gật đầu, cắn chữ nói
không rõ “Được”
Trong lòng Lão Đại áo trắng chua xót, trước đó không lâu mới chặt một chân của bào đệ xuống, hiện tại lại phải đích thân chém chết thân thể
của hắn. Người tu tiên mặc dù tuyệt tình, nhưng mấy trăm năm nương tựa
nhau, dù chỉ là tảng đá ôm ở trong ngực cũng còn có tình cảm, huống chi
đây là anh em ruột huyết mạch tương liên? Nhưng hắn cũng là người quyết
đoán, biết thời cơ trôi qua rồi sẽ không, cho nên cắn răng nhịn xuống
đau đớn trong lòng, một kiếm bổ đầu người em.
Cảnh tượng này thoạt nhìn rất dọa người, có điều tràng diện không có
máu tanh như Ninh Tiểu Nhàn tưởng tượng. Trong óc của lão Nhị áo bào
trắng nửa điểm máu tươi cũng không có chảy, chỉ có một người tí hon màu
vàng lớn bằng ngón trỏ nhảy ra ngoài, nhìn quanh trái phải một chút.
“Đây chính là nguyên thần?” đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nguyên thần, không khỏi có chút ngạc nhiên. Tiểu tử màu vàng có vóc người cùng khuôn mặt giống lão nhị áo bào trắng như đúc, chẳng qua nhỏ xuống mấy
chục lần thôi.
Lão nhân áo trắng có chút ảm đạm, lấy pháp khí ra ân cần săn sóc hồn phách đem nguyên thần huynh đệ thu lại.
Dưới mắt trong sân chỉ còn bốn người. Cẩm bào nam tử cũng không nói
gì, chỉ sửng sờ xuất thần, lúc này chuyển động con ngươi một chút, đột
nhiên nói: “Cấm chế trên người Chu Tam, làm sao lại bị giải chứ?”
Lão Đại áo bào trắng ồ một tiếng rồi ngẩng đầu lên!
Nam tử mập lùn Chu Tam rõ ràng bị hắn đè xuống cấm chế, vì sao mới
vừa rồi có thể giận dữ đứng lên đả thương người? Từ trước đến giờ hắn
đối với thủ pháp của mình rất có tự tin, trừ phi. . . . . . Trừ phi là
bị người ta giải.
Hắn từ từ xoay người, trừng về phía Bách Tùng Hàn đang muốn nhích tới gần “Là ngươi? !”
Bách Tùng Hàn thất kinh, dừng bước lại hai tay mở ra nói: “Lão Hình, chớ có nói bậy, ta cái gì cũng không làm!”
Lão Hình hai mắt đều đỏ: “Chỉ có ngươi đứng gần Chu Tam, nếu không
phải ngươi, làm sao huynh đệ của ta lại bị hại!” Hắn nhớ được rõ ràng ,
trước khi Bách Tùng Hàn thi thuật, vỗ bả vai Chu Tam hai cái, nhất định
là vào lúc này đã giải đi cấm chế của hắn. Hắn nổi giận, lời còn chưa
dứt kiếm trong tay đã vung lên.
Hai huynh đệ hắn lấy kiếm nhập đạo, linh lực tinh túy, chỉ sợ tu vi
của chưởng môn Triều Vân Tông cũng không thâm hậu như vậy, một kiếm này
đánh ra, mơ hồ cũng có chứa tiếng quỷ thần lệ khóc, hiển nhiên là tức
giận trong lồng ngực hóa thành hừng hực kiếm ý, vừa ra tay liền phong
kín đường lui của Bách Tùng Hàn, quả nhiên là làm cho người ta muốn
tránh cũng không được!