Ánh mắt của một lão giả áo bào trắng chớp động, quát to: “Đừng sợ, Ôn Yêu đã mỏi mệt không chịu nổi, nó hiện tại cùng lắm chỉ là phùng má
giả làm người mập, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ nó sẽ chống đỡ không
nổi!” Hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhìn ra giờ phút này Ôn
Yêu đã ra hết lá bài tẩy, hiển nhiên đã là đèn gần cạn dầu, biện pháp
tốt nhất hiện tại chỉ có một chữ: hao tổn!
Tên phù sư tai nhọn hàm khỉ bộ dáng hèn mọn bỉ ổi, đại khái lúc trước đã tăng thêm Tật Phong phù cho mình, nên tốc độ chạy so sánh với những
người khác nhanh hơn chút ít. Khi dùng loại phù này, chạy trốn so sánh
với người khác nhanh hơn chính là một loại ưu thế thật lớn. Trên lý luận mà nói, chỉ cần ở vào khoản nửa khắc thời gian này là hắn đã chạy trốn
nhanh hơn đồng đội một khoản rồi, Ôn Chủng tất nhiên sẽ đuổi theo tên
xui xẻo nào có tốc độ chậm nhất .
Sắc mặt của những người khác liền lúc đỏ lúc đen. Hết lần này tới lần khác phù sư này còn đưa ra một tờ phù chú gì đó, làm nhiệt độ quanh
thân giảm xuống ít nhất sáu bảy mươi độ, nhất thời hàn khí bức người, Ôn Chủng vừa bay đến gần đã bị đông lạnh, tứ chi cứng ngắc từ không trung
rớt xuống đất. Nhưng trên mặt hắn cũng không có vui sướng, ngược lại là
vẻ mặt đau khổ.
Nam tử mặc áo tím vẫn không ra tay, khi thấy động tác trong tay hắn
liền mừng rỡ nói: “Bách Tùng Hàn, ném mấy tờ Hàn thể phù tới đây!”
Phù sư Bách Tùng Hàn kia đáng thương nói: “Công tử, ta chỉ có một tờ, đã dùng hết rồi!” Nam tử mặc áo tím giận dữ, có điều bây giờ chuyện quá khẩn cấp, cũng không thể trách mắng hắn.
May là Bách Tùng Hàn còn không có không biết xấu hổ đến max điểm,
được lão nhân áo trắng nhắc nhở, cũng biết ôn chủng sợ lửa, giờ phút này liền đưa tay đánh ra mấy tờ phù. Hoa văn chữ triện chỉnh tề trên lưng,
mỗi tấm lớn chưa tới bàn tay, Ninh Tiểu Nhàn nhìn liền cảm thấy mầy tờ
bìa này rất giống bài tú lơ khơ ở Hoa Hạ, chỉ là phía trên mấy tờ bài
này không phải màu xám nhạt, có thì cũng phát ra hồng quang nhàn nhạt ,
hiển nhiên là được làm từ chất liệu hết sức kỳ lạ.
Thật ra khi nhìn kỹ lại lần nữa thì mấy lá bài tú lơ khơ này hẳn là
phù chú, chỉ là phù chú thường vẽ ở trên giấy vàng, nhưng những thứ này
…có chút ít đặc chế , đem đường vân cùng thần thông ép vào bên trong tấm kim loại,theo lời Trường Thiên đây là “Phù trận” ? Trong đầu nàng còn
chưa kịp suy nghĩ, mấy tờ phù bài này bỗng nhiên giống như có sinh mạng, tự gấp vào giữa. Tạo thành hình một người cực kỳ xinh đẹp, thẻ đỏ ở bên trong, thẻ xám bên ngoài.
Trong nháy mắt, nàng liếc thấy hoa văn màu xanh nhạt tỏa ánh sáng nằm sau lưng thẻ bài. Sau đó Bách Tùng Hàn trung khí mười phần quát lên:
“Đi!” Những phù bài này sau khi rời tay liền bay đi, trong quá trình bay đi vẫn còn duy trì hình dạng người đẹp, hơn nữa phù bài càng ngày càng
sáng, đến cuối cùng phát ra một luồng sáng hồng, một luồng sáng trăng
mờ.
Phù bài dùng tốc độ cao bay lượn, với nhãn lực của Ninh Tiểu Nhàn
cũng không nhìn ra quỹ tích chuyển động của nó. Trong sân tiếng gió đột
nhiên thét gào, bộ phù bài này tạo thành luồng gió lốc hình rồng khổng
lồ không ngừng chuyển động phía sau sáu người bị truy kích.
Nàng lớn như vậy chỉ thấy một lần vòi rồng, lúc ấy nàng chỉ có mười
tuổi, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc cả đời không thể quên được. Trên một biển lúa mênh mông bên trong ruộng đột nhiên nổi lên gió lớn hình cái
phễu, hơn nữa tốc độ di động của vật này rất nhanh. Nơi mà nó đi qua,
không có gì mà không bị hút vào!
Bách Tùng Hàn dùng nhân lực gọi ra vòi rồng. Dĩ nhiên kích thước
không có khổng lồ như tự nhiên, nhưng nó vẫn có đặc tính của vòi rồng.
Phạm vi công kích ủa vật này rất lớn, vừa hiện thân, trong sân nhất thời một mảnh cát bay đá chạy, bùn đất, rễ cỏ, sâu, hợp với vô số cành lá
cây cối quanh thân, đều bị cuồng mãnh hút vào trong vòi rồng. Ôn chủng
có linh tính, thấy thế liền nằm xuống mặt đất, trên cây khô chúng dùng
sức quấn chặt tay chân, không muốn rơi vào trong mắt gió. Chẳng qua sức
hút của vòi rồng thật sự khổng lồ, khí lực bọn nó nhỏ như bọ ngựa đấu
xe, phần lớn ôn chủng đều bị cuốn vào.
Sắc mặt vui mừng trên mặt cẩm bào nam tử còn chưa kịp thể hiện ra,
ánh sáng hồng chợt lóe lên trong vòi rồng. Dưới đất có một tiếng kêu to, liền xuất hiện một ngọn lửa. Nhất thời mượn gió thổi lửa, cả vòi rồng
hừng hực bốc cháy lên, thanh thế nhất thời vô lượng , đúng là tờ phù chú màu đỏ nhạt kia ra sức rồi.
Bách Tùng Hàn đánh ra phù trận này, hẳn là vòi rồng lửa tàn nhẫn
nhất. Gió lửa dâng cao, gió làm tăng uy lực của lửa, khỏi cần nói, vật
bị cuốn vào trong sẽ không có đường sống.
Có vòi rồng lửa tương trợ, sáu người chạy trốn nhất thời ngừng lại.
Loại này thần thông đối với Bách Tùng Hàn mà nói. Đại khái đây cũng là
tuyệt chiêu ẩn giấu, sau khi tế vòi rồng lửa, cả người giống như không
còn sức lực, bộ ngực liều mạng phập phồng, thở dốc không chừng.”Thật là . . . . . . Già rồi, đánh ra cái phù trận này lại phải cố hết sức như
vậy”.
Giờ phút này ôn chủng chẳng những không dám đến gần người, ngược lại
liều mạng muốn thoát đi khỏi chỗ đáng sợ này. Vòi rồng hoàn hảo này là
do người khống chế, sáu người đứng ở bên cạnh vòi rồng, nhưng chỉ bị đầu tóc tung bay, tay áo bồng bềnh mà thôi, nếu như không tính việc hạt
cát, bùn đất, lá cây có thể bay vào trong mũi như vậy coi như bình an.
Qua một lúc lâu, ôn chủng còn lại trên đất ngày càng ít. Cẩm y nam tử quát khẽ: “Đủ rồi, thu trận. Động tĩnh quá lớn, sẽ làm người khác chú
ý.” Lúc này trời không mây không gió, ánh mặt trời một lần nữa chiếu
sáng khắp nơi, nhưng từ xa nhìn lại, trong một khoảng trời hết lần này
tới lần khác có một khổng lồ vòi rồng xuất hiện không biến mất, còn
tầng tầng ánh lửa bao quanh từ trong ra ngoài, đúng là một chuyện không
nên xuất hiện! Cẩm y nam tử băn khoăn tất có đạo lý, nơi này cách Thành Trì Minh không xa, xảy ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ đưa tới phiền toái.
Bách Tùng Hàn đáp một tiếng, trong miệng mặc niệm mấy câu, vòi rồng
quả thật chầm chậm ngừng lại, cuối cùng hóa thành vài cơn gió, biến mất
vô hình. Nếu không phải khắp mọi nơi một mảnh đống hỗn độn, ai có thể
nghĩ tới thần thông này lợi hại như thế. Mấy tờ phù bài bồng bềnh đung
đưa trong không trung rồi rơi xuống đất, vô luận là ánh sáng màu hay là
đường vân đều ảm đạm rất nhiều, hắn đem này mấy tờ phù bài thu hồi lại.
Trên mặt đất còn có ôn chủng vững vàng dính tại trên cỏ, gió ngừng
thổi nó liền chui vào bên trong. Lão nhân áo bào trắng vội vàng tiến lên xem, lần lượt đâm chết từng con, huynh đệ của hắn lúc này mới cùng cẩm y nam tử rơi xuống bên người.
“Quái lạ, Ôn Yêu hẳn là không chết, lại không có cảm giác công đức
gia thân?” Cẩm y nam tử phủi ống tay áo, bất mãn nói. Những người khác
nhìn nhau cười khổ. Mới vừa rồi ôn chủng số lượng phô thiên cái địa,
cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu con. Vòi rồng động tĩnh lớn như
vậy, có mấy con trốn thoát cũng có gì lạ. Nói đến nói đi, đám bọn họ vẫn nhận được tin tức gấp rút từ Thái Thương, chuẩn bị rất nhiều công sức
cũng không kịp vội vã bày trận. Nếu không nhân thủ mang đến lúc này sẽ
nhiều gấp đôi, hơn nữa kỳ sĩ dị năng cũng sẽ nhiều hơn.
Lão nhân áo trắng đứng bên cạnh hắn nói: “Công tử, vòi rồng lửa động
tĩnh quá lớn, người của Mịch La vốn đang ở gần đây, nếu như hắn tìm tới cửa , chúng ta sẽ không ứng phó tốt, hay là nhanh chóng rút lui thôi.”
Cẩm y nam tử không cam lòng thở dài nói: “Đáng tiếc, Ôn Yêu cũng bị
suy yếu đến thế rồi, hết lần này tới lần khác lại không đánh chết được
nó!”
Có thủ hạ khác vuốt mông ngựa nói: “Công tử, so sánh với Mịch La
người mạnh hơn nhiều. Mới vừa rồi hắn dẫn người ngăn trở Ôn Yêu, lại bị
đánh thành trọng thương!”
Cẩm y nam tử hừ lạnh nói: “Hắn thật cho là mưu kế hơn người, có thể
khắp nơi chèn ép ta? Buồn cười. . . . . . Không đúng, dưới tay hắn cao
thủ nhiều như mây, sao có thể bỏ mặc để hắn bị đánh cho trọng thương?
Chuyện này tất nhiên có lừa gạt, chúng ta đi mau!” ban đầu hắn vội vã
chặn giết Ôn Yêu, nên không có đem tình báo của thuộc hạ tự mình xem
xét, hiện giờ nghe nhắc lại liền nổi lên cảm giác dị thường.
Lời còn chưa dứt, mặt đất dưới chân đột nhiên vô thanh vô tức lún
xuống, một ít ôn chủng từ trong đất nhô ra, mở cái miệng to điên cuồng
từ mắt cá chân quấn lên thân thể cẩm y nam tử cùng lão nhân áo bào
trắng.
Cẩm y nam tử nói đúng, Ôn Yêu căn bản không có chết.Vòi rồng lửa vừa rồi thể tích khổng lồ, mặc dù lực hút kinh khủng, nhưng cũng chặn lại
tầm mắt mọi người, vì vậy không ai thấy có một đám ôn chủng thành công
chui vào dưới đất, lẳng lặng ẩn núp. Ôn chủng số lượng vốn quá mức khổng lồ, thiếu mất mấy trăm con, quả thật không có ai chú ý đến
Mỗi một con ôn chủng đều là nó hao tổn năng lượng ngưng kết ra,
thoáng cái bị đả thương nặng chín phần mười. Ôn Yêu căm hận chết cẩm y
nam tử, không báo được thù này, nó quyết không bỏ qua. Lão nhân áo bào
trắng vừa lúc đứng ở bên cạnh chủ tử, cho nên cũng là đối tượng bị tận
diệt.
Đám Ôn Yêu này chỉ dư lại tám, chín trăm con, cùng với cảnh tượng bị
che khuất bầu trời dĩ nhiên không giống nhau. Nhưng bọn chúng lần này
đem toàn lực xuất thủ, như một con trăn lớn quấn lên thân thể đối
phương. Tám, chín trăm con há to mồm nhất thời dùng sức cắn xé. Nếu nói tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn, một con ôn chủng đối với người
tu tiên không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng số lượng nhiều như vậy cũng có chút kinh khủng rồi, huống chi đây là dị chủng mà Ôn Yêu dùng sức mạnh của bổn nguyên ngưng tụ thành?
Ánh sáng trên thân hai người chớp tắt liên tục, chính là hộ thân
cương khí cùng các loại hộ thân pháp khí phát huy. Chẳng qua hiệu quả ô
nhiễm của Ôn độc đối với pháp khí quá rõ ràng, cho nên này từng đạo tia sáng lên xong rất nhanh tối xuống, giống như bọt xà phòng dưới ánh mặt
trời, mang theo một nét đẹp hủy diệt, rối rít vỡ vụn.
Chuyện lần này xuất hiện đột ngột, từ lúc đám ôn chủng từ dưới đất
chui ra rồi quấn lên hai người, cũng chỉ một thời gian ngắn. Trong mắt
Cẩm y nam tử lộ ra vẻ mặt kinh hãi vạn phần , bởi vì hắn thấy rõ ràng,
có lẽ vì Ôn Yêu ghi hận hắn, có lẽ là bởi vì chúng bắt giặc nghĩ bắt vua trước, chỉ có một vài con ôn chủng cắn lên chân phải lão nhân áo trắng
vài hớp, những con khác ngược lại tới đây đối phó hắn!
Lão nhân áo bào trắng còn lại trợn mắt kinh hãi, hét lớn một tiếng:
“Nhị đệ!” Bước nhanh đến phía trước, không chút do dự bổ một kiếm ra
ngoài, đem đùi phải của người em sinh đôi nhất tề cắt xuống !
Hai người huynh đệ hắn có thần giao cách cảm, gặp tập kích lần này,
phản ứng đầu tiên của hắn không phải là cứu chủ tử, mà là cứu người em
mình trước. lão Nhị áo bào trắng đau đến gào thét một tiếng, nhưng cũng
biết lão đại là vì tốt cho mình, cho nên nhịn đau vận khởi thần thông,
máu tươi trên chân đang chảy cuồn cuộn nhất thời dừng lại. Chẳng qua
huyết sắc là màu đỏ lòm, bọn họ cũng là hơi thả lỏng, xem ra Ôn độc
không có lây nhiễm trên người, một kiếm này chém được coi như kịp thời.
Nhưng khi hai huynh đệ quay đầu lại nhìn cẩm y nam tử, không khỏi bị
làm cho sợ đến mất hồn mất vía. Lúc này cẩm y nam tử nơi nào còn phong
độ cười cười, nói nói? Gần nửa thân thể phía dưới đều bị màu tím của ôn
chủng bao lấy, hình thể hết sức quỷ dị. Hết lần này tới lần khác hộ thân pháp khí trên người hắn rất nhiều, một tầng một tầng bị ôn chủng ăn mòn sạch sẻ, vẫn chỉ trong thời gian nháy mắt.
Bách Tùng Hàn không dám chậm trễ, đưa tay đánh ra hai đạo hàn khí che đến trên người cẩm y nam tử, hàn khí này mặc dù sẽ làm hắn tổn thương
do giá rét, nhưng cũng có thể đem đám ôn chủng trên người hắn đông cứng. Quả nhiên mênh mông hàn khí màu trắng xẹt qua, đám ôn chủng liền bị
đông cứng thành một quả cầu nhỏ, bùm bùm rơi xuống trên mặt đất.