Cương thi lúc mới đứng lên còn có bộ dạng tập tễnh, nhưng chỉ chốc lát
tốc độ lại nhanh kinh người. Những người tham gia vây bắt, trong đó có
không ít người quen biết chúng, lúc này rối rít kinh ngạc quát lên:
“A ơ, lão Hà ngươi làm gì, người làm ta bị thương rồi!”
“Ngươi điên rồi sao, tại sao lại đánh ta, không sợ công tử trách phạt?”
“A! Tới nữa ta chém ngươi!”
Bốn yêu quái này vừa xông vào đám người, lập tức điên cuồng bổ nhào cắn xé, mọi người hoàn hồn liền rút ra vũ khí nhanh chóng đánh lại. Nhưng bốn
yêu quái lúc này dường như không có cảm giác, tay chân bị chặt cũng
giương nanh múa vuốt như cũ, thân thể so sánh với lúc bình thường dũng
mãnh hơn không biết bao nhiêu lần. Qua một lúc đánh nhau đã có bảy, tám
người bị cắn, bị thương, sáu bảy người bị cắn, vết thương chảy ra máu
màu xanh.
Hai lão già áo trắng nhìn chăm chú một cái, biến sắc
nói: “Không tốt, Ôn Yêu này có thể thao túng tử thi, người bị thương mau đem chân tay bị thương cắt đi, Nếu không tất cả sẽ lây bệnh” Lời nói
này là dùng thần thông truyền đi, mọi người ở đây đều nghe được, nhưng
có thể nghe lọt hay không thì không biết. Có người vận khí quá tệ, bị
thương ở những chỗ như: bụng và mặt,cái này bọn họ phải như thế nào cắt bỏ, đem đầu cùng bụng chặt xuống sao? Cứ như vậy chần chừ một lúc miệng vết thương lập tức truyền đến tim, sau đó nhanh chóng lan ra khắp toàn
thân, những người này rất nhanh chóng ngã xuống đất trong tiếng kêu gào
thê thảm thiết...... Người bên cạnh ngoan độc liền chém họ thành hai
khúc, qua khoảng chừng mười giây, những thi thể dính máu xanh ngã xuống
một lúc sau lại đứng lên, đi tìm những người xui xẻo khác.
Những
người thân thể bị dính máu xanh, tốc độ biến thành thây ma (Zombie) chậm một chút, nhưng mà cho dù ai nhìn thấy mười mấy giây trước người đó còn đang kề vai chiến đấu nhiệt tình với mình, đột nhiên thân thể biến màu
xanh liền giống như chó điên nhào lên cắn xé, trong lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Hơn nữa không ít người mới vừa rồi ham muốn sống sót, bất
đắc dĩ đem chân tay bị thương chém lìa, hiện tại thân thể đau đớn khó
nhịn, nơi nào còn ý chí chiến đấu?
Trong sân đấu, tiếng kêu đau, tiếng đánh chửi.Hỗn loạn không chịu nổi. Lúc này Ôn Yêu cười lạnh, chậm rãi nhẹ nhàng đi về phía cẩm y nam tử. Nước mưa trộn lẫn chất lỏng từ
thánh thụ rơi vào trên người nó, khiến khói xanh kêu lên xì xì, vẫn làm
nó đau đớn khó chịu như trước. Chẳng qua là đau đớn này đã chuyển hóa
thành tức giận ngập trời. Ôn Yêu vốn là yêu quái cực kỳ thô bạo, giống
như chó nhà có tang, trước sau bị hai nhóm người đè ép đánh hồi lâu, nó
rốt cục nổi điên rồi, hiện tại đem chuyện chạy trốn ném ra sau gáy, chỉ muốn đem người trước mắt hành hạ đến chết mới có thể hả giận
Hai lão nhân mặc áo bào trắng phút chốc tách ra, một trái một phải đi lên
tấn công. Trong tay bọn họ là pháp khí phẩm cấp cao, giống như không sợ
Ôn Yêu công kích, chẳng qua là cũng cẩn thận không để cho Ôn Yêu đụng
vào bản thân, nghĩ lại cho dù có hộ thân cương khí, cũng không thể chống cự độc của Ôn Yêu. Trên thân kiếm hai người cũng gia trì Cố Hóa Thuật,
chém trúng làn khói xanh cùng làm nó đau đớn khó nhịn. Ba người đấu ở
một chỗ, chỉ đánh một lát, trong đó một lão nhân áo bào trắng hô: “Cố!”
Ký hiệu màu trắng trên mặt đất chợt lóe, sau đó hàn khí đột nhiên xuất
hiện. Ôn yêu cũng rất có hiểu biết. Nhất thời kêu to một tiếng muốn
thoát khỏi phạm vi ký hiệu trên mặt đất, tiếc rằng từng đạo kiếm khí
tung hoành của hai lão nhân áo bào trắng, đem nó vững vàng vây ở giữa,
không thoát ra được.
Mưa to một lát như vậy, hơi nước gần như bao phủ toàn bộ không khí. Không biết là người nào len lén ném cái hàn băng phù trận này lên trên mặt đất, nhất thời hút lấy vô số hơi nước, trong
nháy mắt ngưng tụ thành khối băng khổng lồ. Đem một ít sợi khói xanh
vững vàng đông cứng ngay ở giữa. Cái này xác thực cũng là chiêu số xem bệnh bốc thuốc, từ trước đến nay ôn độc là loại cực ghét nơi có nhiệt
độ thấp, không thấy hai nơi bắc cực và nam cực được xưng tụng là địa
phương sạch sẽ nhất trái đất à, ở nơi đó cảm mạo cũng khó mà mắc phải
Cho nên Ôn Yêu đang ở tư thế vặn vẹo, muốn thoát ra.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Giờ phút này trong sân thây ma (Zombie) cũng bị chém sạch, vật này bị Ôn Yêu thao túng đứng lên đả thương
người. Nhưng sau khi mất thần trí, toàn bộ đều làm việc bằng bản năng,
trừ ban đầu kinh tâm động phách ra, chỉ cần cẩn thận chút ít cũng không
phải khó đối phó, ở giữa sân người nào trên người không có thần thông?
Hiện tại họ biết muốn giết chết đám này nhất định phải chém đầu, những
phương pháp chặt chân chặt tay khác đều vô dụng. Chẳng qua điều này phải dùng máu mới biết được. Đợi lão nhân áo bào trắng gia nhập quét dọn
thây ma (Zombie) ở hàng ngũ, cuối cùng chỉ còn sống sót ngoại trừ cẩm y
nam tử ra, chỉ còn lại có tám người, trong đó có hai người bị cụt chi
sức mạnh mỏng manh.
Mắt thấy chiến đấu đã sắp kết thúc, Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ nói: “Cứ thế xong việc sao?” Nàng là người xem náo nhiệt
nên không ngại chuyện này bung bét.
Trường Thiên ngáp một cái
nói: “Bình tĩnh chớ nóng, nếu Ôn Yêu thời trung cổ mà dễ thu thập như
vậy cũng sẽ không tác oai tác quái cả một phương trời”.
Lúc này
cẩm y nam tử dậm chân nói: “Một đám phế vật! Nếu là lính tinh nhuệ của
ta ở chỗ này......” Hắn nhận được tin tức đã quá muộn, chỉ có thể tạm
thời điều động những người này tới đây, so sánh lực lượng trên thực tế
tất nhiên cách biệt rất xa.
Trong đó một lão nhân áo bào trắng
trầm giọng nói: “Nơi này không thể ở lâu, chúng ta thu nó và đi nhanh
thôi.” Từ trong ngực lấy ra một cái hộp màu đen đang muốn tiến lên, trên khối băng truyền đến tiếng rắc rắc, sau đó một cái khe mảnh dài hẹp từ
giữa khối băng khổng lồ truyền ra...... khói xanh bị đông cứng bên trong giật giật, trong lòng mọi người giật thót.
“Không tốt!” lão nhân áo bào trắng biến sắc, đang muốn tăng nhanh động tác
trên tay, nhưng không kịp rồi. Mấy tiếng lạch cạch nhẹ vang lên, khối
băng từ bên trong ra ngoài rách ra mấy lổ hổng lớn, Ôn Yêu từ đó nhẹ
nhàng chui ra, tiếng nói cũng trở nên xuất kỳ bình địa: “Làm rất khá,
các ngươi thật làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Bên cạnh có một lão đầu tử tai nhọn hàm khỉ cả kinh nói: “Làm sao có thể, hàn băng
trận của ta rõ ràng có thể đông cứng ngươi nửa canh giờ......”
Khói xanh khẽ ngọa nguậy, lão đầu tử này lại có thể cảm giác được nó giống
như là nhìn mình một cái, trong bụng run lên, chỉ nghe quái vật kia nói: ” Hàn Băng Trận là ngươi chế sao? Rất tốt, rất tốt, đáng tiếc ta từng
bị đóng dưới lớp băng ở tầng đất sâu cực bắc, nơi đó nhiệt độ thấp, so
sánh với phù trận nho nhỏ của ngươi càng lạnh hơn gấp trăm lần! Với ít
đạo hạnh này của ngươi, sao có thể lọt vào mắt của ta chứ?”
Lúc
này, Trường Thiên nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết: “Lão này có thể là phù
sư. Ừ, đây là một loại tu sĩ mới sau khi ta bị phong ấn mới xuất hiện,
bọn họ chủ yếu tự mình chế luyện phù chú làm pháp khí, hình thành một
nghề chuyên nghiệp, còn có thể đưa phù vào trận, chế thành phù trận, uy
lực so sánh với phù chú lớn hơn. Chẳng qua loại tu sĩ này số lượng không nhiều lắm, hôm nay cũng ngoài ý muốn lại thấy một người”.
Lão
nhân áo bào trắng bước lên một bước, điềm nhiên nói: “Ngươi bây giờ bất
quá là nỏ mạnh hết đà, nhanh chóng bó tay chịu trói, có lẽ chủ thượng
còn có thể tha cho ngươi một mạng!”
Ôn yêu cười khặc khặc một
tiếng: “Nỏ mạnh hết đà? Muốn các ngươi tha mạng? Ta vẫn còn có một chút
vật nhỏ, các ngươi nhận đi!” Dứt lời, khói xanh ở giữa không trung đột
nhiên phân giải ra, vỡ vụn thành vô số điểm sáng thật nhỏ.
Ninh
Tiểu Nhàn nhãn lực không tệ, lập tức nhận ra hình dáng của những điểm
sáng này, chính là ôn chủng nàng từng bắt trong tay. Nhưng lần này ôn
chủng mà Ôn Yêu chế tạo ra lại có chút ít khác biệt so với quá khứ, màu
sắc là xanh xen lẫn tím mỗi một hạt còn có tay có chân, bên trên hạt
giống còn có vết rách thật sâu. Những thứ này mầm móng này rớt xuống
đất, lập tức giãy dụa mấy cái bò dậy, lúc này nàng mới thấy rõ, chỗ kia
không phải vết rách, rõ ràng là từng cái miệng rộng lần lượt khép mở
không chừng, trong miệng trải rộng răng nhọn, tự dưng làm nàng đang nhớ
lại cá ăn thịt người. Nghĩ đến nếu bị cắn trúng thì sẽ rất thê thảm.
Hiện tại nàng thấy mình may mắn cách xa chỗ đánh nhau, bởi vì …Bộ dáng này
là Ôn Yêu muốn cược luôn cái mạng già, thả ra số lượng lớn ôn chủng, đại khái khói xanh vốn là ở vị trí trung tâm, trên mặt đất chi chít, tầng
tầng lớp lớp bò trên mặt đất.
“Làm thật tốt, lần này sợ rằng phải có ít nhất một vạn con ôn chủng?” Nàng chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lặng yên không một tiếng động úp sấp trên đất rời khỏi hiện trường xa hơn
một chút.
Hai lão nhân áo bào trắng quát lên: “Bảo vệ công tử,
rút lui!” Một người đỡ lấy cẩm bào nam tử nhảy lên giữa không trung, tên còn lại trong miệng mặc niệm mấy câu, đột nhiên phun ra một ngụm lửa
lớn. Hiện tại mưa rơi đã dần dần nhỏ đi rồi, bổn mạng thần hỏa của lão
nhân áo bào trắng tất nhiên sẽ không bị tưới tắt, sau khi thấy không khí liền hóa thành một đầu rắn lớn bằng lửa, giương nanh múa vuốt phóng về
phía đám ôn chủng trên mặt đất.
Đạo rắn lửa này mới vừa nhào tới, “phụt” một tiếng, ôn chủng liền phân tán ra. Lúc bọn nó ở trên mặt đất
còn không thấy chính sác số lượng, lúc này vừa bay lên liền che khuất
bầu trời, tựa như hàng năm vào lúc lúa chín ở trung bộ của Nam Chiêm Bộ
Châu trước khi có hàng đàn châu chấu.
Rắn lửa của lão nhân áo bào trắng chính là khắc tinh của ôn chủng này, chỉ thấy rắn lửa đi theo lên trời xuống đất lật quấy, ôn chủng bị nó quét trúng không khỏi xèo xèo
kêu vang, sau đó toát ra một mùi cháy khét liền rơi xuống trên mặt đất,
không thể nhúc nhích. Nhưng số lượng ôn chủng thật sự quá nhiều, rắn lửa dù có ra sức thêm, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể giết hết.
Nhóm lớn lũ ôn chủng liền phân tán ra, đuổi theo hướng mọi người, tốc độ lại nhanh vô cùng. Lúc ấy Ninh Tiểu Nhàn ở thôn bắt được ôn chủng màu xanh
biết bay, mà loại trước mắt này là biến dị, tốc độ bay vô cùng nhanh,
đảo mắt là đuổi kịp mọi người.
Lão nhân áo bào trắng che ở bên
người cẩm bào nam tử sắc mặt khẽ biến, đột nhiên đưa tay chỉ một cái,
hai người đi cuối cùng nhất thời cứng đờ, tay chân không thể cử động.
Nhất thời ngã lộn nhào từ không trung rớt xuống.
Lúc chiến đấu
hai người này đã bị đả thương, giờ phút này chạy trốn chậm nhất, cho nên bị lão nhân áo bào trắng kéo ra làm bia đở đạn. Dĩ nhiên ở góc độ của
Ninh Tiểu Nhàn, vừa lúc có thể thấy trong mắt hai người này lộ ra thần
sắc khó có thể tin cùng oán độc.
Quả nhiên lũ ôn chủng không chút khách khí, chi chít thoáng cái vây lại, đem hai người gói thành hai cái bánh chưng. Hai kẻ xui xẻo liền ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không
gọi ra đã chết tại chỗ. Thừa cơ hội lũ ôn chủng tụ tập, rắn lửa nhào lên thiêu hủy không ít ôn chủng. Lũ ôn chủng còn lại ầm một tiếng nổ tung, ở giữa trống rỗng, hai người bị bao phủ đã không còn thi thể, không có
xương, không có máu, chỉ có mấy khối y phục vải cùng pháp khí loang lổ,
túi đựng đồ bay bay rớt xuống trên mặt đất.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, hai người đang sống bị gặm sạch sẽ không còn lại chút gì,
trình độ hung tàn của ôn chủng này quả thật quá cao. Còn dư lại sáu
người, tất cả đều cảm thấy da đầu tê dại. Ba người còn lại liền cách lão nhân áo bào trắng cùng cẩm bào nam tử ra xa hơn chút ít, dù sao bảo
người ta đi bán mạng bởi vì nhiệm vụ mà hi sinh, cùng với việc bị cấp
lãnh đạo trực tiếp đá vào đám ôn chủng để dâng mạng, là hai sự việc khác biệt lớn.