Chim trắng nhỏ từ bên giường bay lên người nàng, đợi phân phó.
“Sao ngươi lại đắc tội Thiên Lam biệt viện?” Chuyện này nàng đã sớm muốn
hỏi, nhưng hai ngày này mơ màng vẫn không lấy được tinh thần. Hôm nay
Quyền Thập Phương ở bên vừa vặn cùng nghe.
Giọng vịt đực vừa mở đã dọa sợ Quyền Thập Phương, không ngờ đây chỉ là yêu quái thiếu niên.
“Một tháng trước, ta xuôi nam thì bay qua Thiên Lam biệt viện, trùng hợp
biết trong tiên phái này có một khối ngọc bích rất lớn.” Nó dùng đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn Ninh Tiểu Nhàn: “Ngươi biết đó, chúng ta thích ăn nhất là Ngọc Cao. Không có Ngọc Cao mà nói linh ngọc cũng coi như qua
qua loa loa có thể thích hợp.” Bản năng thiên phú của Trọng Minh Điểu
chỉ có một, đó là có thể gặm linh ngọc bổ dưỡng yêu lực.
Mặt Ninh
Tiểu Nhàn nhất thời đen lại: “Có phải ngươi đã chạy đi gặm ngọc bích của người ta không?” Vốn đuối lý thực sự là phe nàng!
Tiểu tử thúi này thật biết gây chuyện a, nàng cuối cùng cũng hiểu tâm tình Trường Thiên mở mắt nhìn nàng gặp rắc rối rồi.
“Aizz, nghe ta nói hết đã!” Lông mao cả người Thất Tử đều dựng lên: “Tay bay
mệt rồi, chính là cần ăn vài thứ bồi bổ, vì vậy liền đi vào…….”
Nó
trộm thì phải là lén vào? Nàng khinh bỉ liếc nhìn nó. Nuôi một con vật
biết bay, vận khí thật quá tốt có thể nhặt một phi tặc.
“Mò đến chỗ
có ngọc bích, vừa mổ vào, nào biết nơi đặt ngọc bích trống rỗng! Ta ở
chung quanh tìm nửa ngày, cũng không thấy ngọc bích kia. Sau đó có người nghe được động tĩnh nhiều hơn, ta liền nhanh chóng bay lên.”
Nàng và Quyền Thập Phương hai mặt nhìn nhau.
Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói: “Ngươi là nói ngọc bích vốn không có ở đó. Đã có người nhanh chân đến trước?”
Thất Tử không quan tâm nói: “Đại khái là vậy. Ta thật rất hiếu kỳ, sao Thiên Lam biệt viện lại phát hiện ta đi vào?”
Quyền Thập Phương nói: “Nếu là vậy, ngươi đã thực gây họa rồi. Thiên Lam biệt viện vốn có hộ sơn đại trận. Chiếu ảnh ngọc bích là mắt trận, hôm nay
không cánh mà bay, khi đó ngươi lại bị bắt tại trạn, Thiên Lam biệt viện nhất định tính toán ở trên đầu ngươi.”
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Rất
nhiều tiên phái đều thiết lập kính Nhân Quả Hồi Tưởng, có thể thấy con
người, sự biến hóa trong phạm vi chỗ ở của tông phái. Có thể ghi lại
thân ảnh của người xuất hiện.”
Kính Nhân Quả Hồi? Cái này giống như cameras giám sát trong dị giới, còn bảo vệ môi trường nữa.
Cho nên nói, không học thức cũng phải có thường thức! Đồ nhà quê Thất Tử
này. Tiến vào môn phái người ta làm kẻ trộm, còn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị người ta nhìn thấy.
“Vậy cũng không đúng nha.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu, động tác này là học theo Trường Thiên: “Nếu Ngọc Bích biến mất, vì sao kính Nhân Quả Hồi Tưởng chỉ xuất hiện thân ảnh
của Thất Tử, mà không thấy hành tung của đạo tặc chân chính?”
Thất Tử chống lại ánh mắt hoài nghi của nàng, nhất thời cả giận nói: “Ta, ta
dám làm dám chịu! Nếu đã ăn Ngọc Bích sao lại không dám nhận?”
Nghe
đến đó, Trường Thiên chặn lại: “Thất Tử nói thật. Hai ngày này ta đã hỏi qua nó, nếu có chỗ không thật ta sẽ không dễ dàng tha cho nó.”
Nếu Trường Thiên đã hỏi qua, như vậy lời này của Thất Tử không phải nói láo.
“Ta tin tưởng Thất Tử nhà ta.” Vì vậy nàng nói như đinh đóng cột với Quyền Thập Phương: “Việc này tất có nội tình.”
Quyền Thập Phương thấy sự kiên định thẩm thấu ra ngoài từ ánh mắt nàng. Vì
vậy không quấn quýt việc lời Thất Tử là thật hay giả. Nếu nàng đã nhận
định như vậy, chắc là có vài phần đáng tin.
“Việc này nàng tính xử lý thế nào?” Con chim này nếu đã theo nàng, phiền phức nó gây ra, nàng phải phụ trách dọn dẹp.
“Một chữ mà thôi!” Khi hắn đang ngưng thần lắng nghe nàng nói ra một chữ:
“Trốn!” Bà đây không thể trêu vào còn không thể trốn thoát sao?
Quyền Thập Phương hơi kinh ngạc, nhướn một bên mày dài, thoạt nhìn rất tuấn tú: “Trốn?”
“Ừ đúng!” Nàng lẽ thẳng khí hùng: “Lẽ nào huynh muốn kêu gọi ra tự thú?”
Hắn gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng. Trong nháy mắt hắn thật đúng là
muốn nàng tìm Thiên Lam biệt viện nói rõ ràng, đương nhiên hắn cũng sẽ
đi theo, sẽ không để nàng gặp chuyện không may.
Ninh Tiểu Nhàn thở
dài nói: “Bên trong Thiên Lam biệt viện có kính Nhân Quả Hồi Tưởng, chỉ
chiếu thân ảnh của Thất tử. Nói vậy đạo tặc chân chính đã động tay chân
vào chiếc gương, khiến Thất Tử gánh tội cho hắn. Nhưng chúng ta vừa
không có chứng cứ khác, chỉ dùng miệng nói sẽ không thông được án này.
So với việc như vậy, còn không bằng trốn xa chút.”
“Quyền sư huynh.”
Nàng nghiêm mặt nói: “Chuyến tây tiến này của ta cấp bách, nếu như Thiên Lam biệt viện giữ ta và Thất Tử mười năm, hai mươi năm, ta phải làm
sao?”
Môi hắn giật giật không nói gì. Ninh cô nương nói có lý.
“Thất Tử đi trộm ngọc đã là sự thật. Dù nó không trộm thành, hành vi này cũng là đi trộm, sao Thiên Lam biệt viện có thể bỏ qua cho nó? Có lẽ phải
bắt lại thuần dưỡng thành…. thuần dưỡng thành linh thú thủ sơn gì đó.”
Nàng nhớ lại kỳ lân, thánh thú này năm đó có phải cũng bị Vân Tiêu điện
bắt được không? “Về phần ta sao? Ha ha, người Thiên Lam biệt viện phân
nửa cho rằng Thất Tử là do ta sai sử, mới đi ăn cắp ngọc bích. Ta đây là chủ nhân của tội phạm, tội so với nó còn lớn hơn đó!”
Nàng hít sâu
một hơi nói: “Quyền sư huynh, ta biết huynh tâm địa thiện lương, không
đành lòng để ta gánh oan khuất. Nhưng hiện tại ta không có chứng cứ, thà rằng lưng mang tội danh đào tẩu khắp nơi còn hơn nguyện ngồi trong
phòng giam của Thiên Lam biệt viện!”
Con ngươi của nàng lấp lánh đặc
biệt chân thành. Quyền Thập Phương nhìn thoáng qua tức thì ôn hòa nói:
“Ta tin nàng. Lời nàng nói, ta chưa từng nghĩ đến.”
“Cho nên, huynh sẽ không trói ta lại đưa đến Thiên Lam biệt viện phải không?” Nàng cố ý bày ra vẻ đau khổ nói.
Hắn không nhịn được cười: “Tất nhiên là không. Cho dù….. cũng sẽ không.”
Hắn nửa đường sửa miệng, nhưng Trường Thiên vẫn đoán được hắn muốn nói
gì, cho dù Thất Tử thực sự ăn ngọc bích, hắn cũng sẽ không đưa Ninh Tiểu Nhàn đến Thiên Lam biệt viện.
“Ừ.” Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu ý hắn,
khẽ nói: “Quyền sư huynh, cám ơn huynh.” Trong lòng nàng rất cảm động,
Quyền Thập Phương là một người công chính liêm minh, cư nhiên nguyện vì
nàng đánh vỡ nguyên tắc nhất quán.
Quyền Thập Phương bật cười nói:
“Cám ơn ta làm gì, nàng nghĩ rằng ta thực sự là lão nhân cổ hủ sao?” Dứt lời cũng không biết nhớ đến cái gì, cư nhiên nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt này khiến nàng cảm nhận được sự nóng bỏng. Công tâm mà nói, Quyền
Thập Phương ôn hòa, bình tĩnh như hồ nước sâu, như dòng nước tháng
giêng, ở chung với hắn luôn có cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân phả vào
mặt, Trường Thiên lại như tuyết sơn cao quý băng lãnh, uy thế lệ khí quá nặng, càng tiếp cận, càng thấy lạnh thấu xương. Tuy nàng cảm giác gần
đây chỗ ngồi trên tuyết sơn thật giống biến thành dung nham…..
Nghĩ
tới đây, nàng không khỏi phát sầu. Nàng cũng không phải nữ nhân vật
chính trong tiểu kịch tam lưu, vô tri vô giác với tình cảm của nam nhân. Tình ý trong mắt Quyền Thập Phương người ngu cũng nhìn ra. Nếu không
phải từng gặp Trường Thiên, Quyền Thập Phương không có chút khuyết điểm
đúng là đối tượng tốt. Nhưng làm sao đây?
Hai người hàn huyên một
hồi, nàng mới biết sau khi Quyền Thập Phương thu bảo vật chuyến này, còn phải theo sư bá Triều Vân tông đến Quảng Thành cung. Quảng Thành cung
là môn phái cả thiên hạ đều biết, đệ tử trên mười vạn, lập phái đã bảy
ngàn năm, trước sau tổng cộng có bảy người thành công độ kiếp phi thăng, nhân số nhiều, khiến kẻ khác nghẹn họng trân trối.
Mười ngày sau sẽ
tổ chức nghi thức chưởng môn nhân kế nhiệm. Đến lúc đó, tiên phái, yêu
tông trong thiên hạ, mười có đến chín phần đều tới cửa chức mừng.
Ánh mắt Quyền Thập Phương rạng rỡ: “Ninh cô nương, cơ hội khó có được, có thể cùng đi không?”
Nàng ngây ngẩn cả người. Yêu tiên khắp thiên hạ tập hợp, nghe ra rất lợi
hại, bộ dáng rất long trọng, nếu chỉ là đi xem lễ, tinh thần bát quái
dâng lên, nàng cũng cực kỳ hứng thú.
“Đi đi. Tăng trưởng kiến thức
cũng tốt, đạo tâm của nàng cần ma luyện.” Trường Thiên biết nàng đang
nghĩ gì, mở miệng khích lệ nói.
Thật muốn ôm lấy gia hỏa thiện giải nhân ý này hôn hai cái thật mạnh.
Nhưng “Khoan đã, chưởng môn của Triều Vân Tông cũng đi đúng không?”
Quyền Thập Phương gật đầu: “Sư phụ đang xử lý sự vụ quan trọng trong môn, tối đa bảy ngày nữa sẽ đến Quảng Thành cung.”
Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy bĩu môi. Nàng hiểu biết rất ít về chưởng môn Triều
Vân tông, nhưng người này vì tiền đồ của đệ tử yêu thích có thể phái Hồ
Hỏa Nhi tới giết nàng, có thể thấy đối với đồ nhi vô cùng tốt, tim cũng
cực lãnh khốc.
Quyền Thập Phương thấy sắc mặt nàng không vui, nhất
thời có chút xấu hổ: “Sư phụ là người rất tốt, lần trước chỉ là quá lo
lắng tu vi và đạo tâm của ta bị ảnh hưởng, sau này tất sẽ không như vậy
nữa.” Hắn không dám nói sư phụ không đúng, cũng không muốn khiến Ninh
Tiểu Nhàn tức giận, nhất thời có chút khó xử.
Nàng ngoài cười nhưng
trong không cười nói: “Yên tâm đi, ta đại nhân đại lượng, không tính
toàn với ông ta.” Lòng lại hạ quyết tâm, xem lễ thì xem lễ, cách xa
chưởng môn Triều Vân tông ra một chút, nói vậy lão cũng sẽ tự giữ thân
phận, không thể giết mình trước mắt bao người.
Chạng vạng hôm đó,
nàng tìm lý do bảo Quyền Thập Phương đi ra, đưa Đồ Tẫn từ Thần Ma ngục
ra ngoài. Vì Trường Thiên đã quyết định, trên đường không được để nàng
và Quyền Thập Phương đơn độc ở chung.
Kết quả Quyền Thập Phương từ
ngoài về, quả thực bị dọa sợ…….. trong phòng trúc có một đại yêu quái hạ xuống! May mà thân thể nàng mặc dù không khỏe nhưng vẫn nhanh mồm nhanh miệng, hai ba câu liền giới thiệu vị này: “Bạn cũ, đồng thời muốn cùng
đi Quảng Thành cung.” Bạn là thánh thú.
Đầu năm nay tu sĩ và yêu quái kết giao bằng hữu không phải chuyện đáng ngạc nhiên, đại điển Quảng
Thành cung là thịnh hội khó gặp, cho nên Quyền Thập Phương cũng không
nghĩ nhiều. Đương nhiên điều quan trọng là, bề ngoài của Đồ Tẫn nhìn như mới trên dưới hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn rất bằng phẳng hiển nhiên không có để ý phương điện kia.
Sau khi tĩnh dưỡng
hai ngày, nàng cơ bản đã khỏi rồi. Quyền Thập Phương biết nàng luyện là
pháp môn thần thông của yêu tộc, bởi vậy chắt lưỡi không ngớt về tốc độ
khôi phục của nàng.
Quảng Thành cung cách chỗ nàng ở không xa, với tốc độ của Thất Tử, muốn tây tiến chỉ cần hai ngày là được.
Hiện tại vấn đề duy nhất, khoảng cách giữa bọn hắn và Quảng Thành cung còn
có một lạch trời (là chiến hào lớn do thiên nhiên tạo thành).
Dạ
Chiểu, dài bảy trăm dặm, rộng ba trăm dặm. Tuy tên là chiểu (có nghĩa là hồ), nhưng nó lại một đầu chảy mạnh của con sông lớn. Quyền Thập Phương nói lên điều khác biệt với tên của nó. Ninh Tiểu Nhàn thở dài một
tiếng: “Ờ” biểu thị đã hiểu.