Dạ Chiểu hay nói đúng hơn là Nhược Thủy. Bên trong Nhược Thủy vạn vật không sinh trưởng, chim bay khó lọt.
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đứng bên bờ Nhược Thủy, chỉ có thể cảm khái
quả nhiên dòng sông này thoạt nhìn không được may mắn lắm. Thế giới này
khí hậu không bị ô nhiễm, sông hồ mà nàng thấy nước vô cùng trong suốt,
chỉ có Dạ Chiểu này nước sông lại là màu xám đen! Màu đen thế này khiến
nàng có cảm giác như đang ở cố hương, Trung Hoa của nàng, hồi nhỏ khi
còn ở sâu bên trong núi nàng nhớ rõ có một nhà máy đã làm ô nhiễm con
sông nhỏ gần đó.
Nàng đưa tay liều lĩnh vốc một ngụm nước, tay vừa tiếp xúc với nước
nàng đã chán nản, nàng có thể ngửi rõ mùi tanh nhàn nhạt, quả nhiên nồng độ ô nhiễm rất cao.
Phóng tầm mắt ra xa, trên mặt sông rộng khoảng chừng 300 dặm, nước
sông màu xám đen đang thong thả chảy, chẳng trách người xưa lại đặt tên
là “Dạ Chiểu”.(DMC: Dạ Chiểu: hồ đen)
Lông ngỗng bay không được, hoa lau chìm tận đáy. Con sông này còn tồn tại là muốn nói rõ cho tất cả mọi người biết: Cách xa ta một chút! Nàng thật không thể hiểu nổi, vì sao người dân Trung Hoa lại đem sông ái
tình để hình dung Nhược Thủy này, còn nói cái gì mà “Nhược Thủy 3000,
chỉ giữ một muôi”. Ai dám vốc một gáo nước sông này mà uống chứ? Nhìn bộ dáng con sông ái tình này, vậy tất cả mọi người chỉ phải lùi bước trước tình yêu thôi.
Đáng tiếc lúc này nàng tránh không thoát nó. Trong thời hạn nhất định muốn đến được Quảng Thành cung, nàng phải vượt qua Nhược Thủy, bằng
không nếu đi đường vòng phải mất thêm hai ngày rồi.
“Thật sự không thể bay qua?” Nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đem Thất Tử
đã biến thành chim trắng nhỏ ném về phía con sông. Thất Tử tung cánh
muốn bay lên, kết nó như quả cân rơi thẳng xuống sông, nàng nhanh tay
túm được nó trở lại.
Thật sự thú vị!
Thất Tử giận dữ thử lại mấy lần. Lúc này nó mới phát hiện dù cho nó
có vận yêu lực cỡ nào cũng không thể tung bay trên bầu trời Nhược Thủy,
nó chợt ủ rũ. Với tư cách là một trong những Cầm yêu bay nhanh nhất trên bầu trời, khu vực cấm bay này quả là khắc tinh của nó.
Quyền Thập Phương nhìn đôi mắt đang lóe sáng của nàng, hắn cười nói:
“Phía trên Nhược Thủy không thể qua được, bất kể là người hay tiên. Nàng nhìn bộ dáng dọa người của dòng sông này xem, đó là bởi vì đáy sông
Nhược Thủy là một trong những cấm địa của Nam Chiêm Bộ Châu này.”
Cho nên phương pháp xử lý duy nhất của bọn họ là đáp xuống mặt đất, thu hồi thuyền ngọc, ngồi thuyền đi qua.
May mà Nhược Thủy đã lẳng lặng chảy suốt vạn năm. Nên có thể nói họ
không phải là người duy nhất bị nó làm khó, hiện tại sừng sững trước mặt họ là một bến đò thật lớn. Công cụ để vượt qua sông hôm nay là bè trúc
được làm từ những cây trúc rực rỡ. Đồng thời qua lại trên mặt nước có ít nhất hai mươi bè trúc đang chuyên chở hành khách.
Nàng liếc mắt liền thấy, hành khách trên mỗi một bè trúc hơn phân nửa là Tu Tiên Giả đang chắp tay hoặc ngồi hoặc đứng. Nhưng không hề thấy
người nào cầm lái điều khiển bè trúc. Nhưng bè trúc lại lướt như bay
trên sông Nhược Thủy.
“Dưới nước có đồ vật điều khiển bè trúc.”
Lúc này tại bến đò có một chiếc bè trúc đang muốn khởi động, dưới
nước hình như có vật gì đó đang trở mình, nàng đi tới đầu cầu ngó tới
ngó lui, không khỏi sợ hãi lùi ra sau vài bước.
Hóa ra dưới nước có “thứ” kéo thuyền, chính là năm con cự mãng hai
thước xù xì, dài bảy tám trượng! Tựa hồ mãng xà không bị nước sông ảnh
hưởng, một thân vảy giáp đen nhẫy, đầu hình chữ nhật, hình như không
phải là loại mãng xà thân mang kịch độc. Nhưng đôi mắt quá mức trắng
bệch, như mù lòa. Làm đáy lòng người ta phát lạnh. Dường như cảm ứng
được tầm mắt của nàng, mấy con mãng xà to tướng đồng loạt quay đầu về
phía nàng, đồng thời mở to cái mồm lớn như chậu máu.
“Ôi chao, a, rắn nha!” Nàng không nhịn được rùng mình một cái. Phàm
là nữ nhân, đều không có ấn tượng tốt với sinh vật máu lạnh này.
Một âm thanh xa xôi vang vọng bên tai: “Nàng rất ghét rắn?”
“Đương nhiên!” Theo bản năng nàng bật thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng
mới nhận ra đây là tiếng của Trường Thiên “…Không phải, thật ra rắn cũng rất đáng yêu!”
“Hừ.”
Muốn chết a, sao nàng có thể quên bản thể của Trường Thiên chính là
một thân cự mãng. Cái này cũng là do dáng vẻ hắn quá tuấn mỹ làm cho
nàng quên mất chân thân thật sự của hắn.
Trong miệng năm con cự mãng là dây thừng, lôi kéo dây thừng đều nhịp
bơi về phía bờ bên kia, động tác cực kì thành thạo, cứ như là đã được
huấn luyện từ trước. Tuy Nhược Thủy này rất quái lạ nhưng tốc độ luân
chuyển của nước cực kì chậm, nghe nói cũng chưa từng thấy sóng to gió
lớn gì, bởi vậy công việc của cự mãng được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Quyền Thập Phương đã từng cùng đồng môn ngồi trên bè trúc vượt qua
Nhược Thủy, bởi vậy hắn có chút hiểu biết về Nhược Thủy: “Tuy thế nhân
nói rằng vạn vật không thể sinh trưởng ở trong Nhược Thủy nhưng kỳ thực
luôn có sinh vât có thể thích ứng với hoàn cảnh ở đây. Loại cự mãng này
tên là “Địa Mãng”, chỉ sinh sống ở Nhược Thủy, sức lực vô biên.”
Nói cũng phải, phàm là sinh mệnh lthì uôn có thể tự tìm cho mình lối thoát.
“Trúc tía để làm bè trúc này cũng không phải là vật phàm, chúng sinh
trưởng trên núi gần đây. Có người nói trúc tía 300 tuổi mới có thể chặt
bỏ để làm bè trúc. Chỉ có trên 300 tuổi mới có thể làm cho bè trúc nổi
được trên bờ Nhược Thủy.”
Nhìn chúng Ninh Tiểu Nhàn có chút nhíu mày: “Địa Mãng này sức lực vô biên hả? Sao ta cảm thấy chúng nó kéo bè trúc vất vả thế?”
Đồ Tẫn không quá quan tâm nói: “Có lẽ nước sông Nhược Thủy này quá đặc, là nguyên nhân kéo thuyền vất vả.”
Trên bến có người phụ trách. Một bè trúc chỉ có thể chở tối đa năm
hành khách, mà số người muốn qua sông không ít hơn một trăm, bởi vậy
muốn đi phải nộp trước tiền cọc, sau đó nhận thẻ bài đến trạm dịch bên
cạnh nghỉ ngơi, chờ nhà đò gọi tên. Quy trình thế này rất giống tình
cảnh xếp hàng chờ nhân viên ngân hàng gọi tên ở Trung Hoa.
Trạm dịch này kiến trúc vô cùng tinh sảo, mái ngói đỏ tươi, bên trong còn có núi giả và hoa thơm cỏ lạ, từ góc độ của nàng vừa vặn có thể
trông thấy một cành “hồng hạnh muốn vượt tường”, hoàn toàn khác hẳn với
bộ dáng dơ bẩn của Nhược Thủy, chờ nàng đi vào mới biết có phòng để đánh cờ, quán vỉa hè cung cấp cho hành khách chờ đợi có nhu cầu giải trí.
Chờ đến phiên nàng bỏ tiền, mới biết mỗi người phải trả 30 linh thạch cho nhà tư sản mới có thể được nghỉ chân tại đây, giá cả thật sự không
rẻ chút nào. Tiểu Ca Nhi phụ trách thu tiền nhìn mấy người bọn họ một
chút liền nói: “90 linh thạch.”
Vậy là đem nàng, Quyền Thập Phương và Đồ Tẫn cộng vào chung. Thất tử
bởi vì bị thu lại yêu khí cũng coi như là linh sủng bình thường nên
không cần phải đóng phí. Lúc này nó rất giận dữ, đang muốn hiện ra chân
thân cho cái kẻ không có mắt kia thấy rõ núi thái sơn là gì lại bị Ninh
Tiểu Nhàn dùng một tay tóm được lông đuôi nó, nhấn trên vai khiến nó
không thể động đậy.
Có thể tiết kiệm được 30 linh thạch đã là một chuyện vô cùng may mắn
Tiến vào trạm dịch bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, nàng vẫn còn “trông mà
thèm” luôn miệng không ngớt: “Đây là làm ăn độc quyền của ai thế? Thật
sự là quá giàu, quá tài!!!!” Kinh doanh quý ở chỗ chiếm được độc quyền,
hay nói đúng hơn là lũng loạn. Đại điển Quảng Thành cung sắp tới, mỗi
ngày trên bờ Nhược Thủy có ít nhất mấy trăm người qua lại, một ngày ít
nhất thu vào mấy vạn linh thạch a!
Thất Tử vẫn không cam lòng, lại bay ra bờ Nhược Thủy xem thế nào.
Thấy trong mắt nàng lấp lóe kim quang Quyền Thập Phương không nhịn được
cười nói: “Chuyện kinh doanh ở bến đò này toàn bộ thuộc về phái – Tế Thế Lâu, người thèm thuồng nó cũng ngày càng nhiều nhưng không có ai có thể tìm ra cách để vượt sông, nên việc làm ăn này vẫn là bọn họ độc quyền.
Có người nói lão tổ tông Địa Mãng và Tế Thế Lâu đã ngầm ký hiệp ước với
nhau, chỉ cần cung cấp đủ thức ăn cho đồ tử đồ tôn của nó ăn no trọn
đời, nó sẽ giúp Tế Thế Lâu ngày ngày kéo bè trúc sang bờ bên kia, chuyện làm ăn này cứ thế mà thành đến nay.”
“Ăn no?” Nàng có chút sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Nhược Thủy được
xưng là sông vạn vật không thể sinh trưởng, nghĩ lại mới thấy Địa Mãng
này sống ở nơi tràn đầy hắc ám, quả thật kiếm sống rất gian nan, muốn ăn no cũng không phải là chuyện đơn giản a… Nhược Thủy có khoảng chừng 20
bè trúc, như vậy Địa Mãng trái phải cũng phải khoảng 100 con. Mỗi ngày
một con Địa Mãng ăn 2 bữa tính toán cũng phải mất 300 cân thịt heo,
nhưng 300 cân thịt heo này có thể đổi lấy mấy vạn linh thạch a!
Một lần nữa nàng lại phải khen ngợi việc kiếm tiền nhanh của kinh
doanh độc quyền này. Tế Thế Lâu cũng quá tài giỏi, lại có thể nghĩ đến
chuyện cùng tổ tông Địa Mãng ký hiệp ước, chuyện làm ăn này thật sự cực
kỳ có lợi.
“Tế Thế Lâu là một trong những tông phái có thế lực mạnh nhất. Chỉ là ngoại trừ Tu Tiên Giả ra, thế lực không lồ của họ lại cắm rễ quá sâu ở
nhân gian, phân ra rất nhiều nơi thực hiện mọi chuyện làm ăn trên châu
lục này, bất kể là là kim ngân hay linh thạch cứ hễ có lợi là họ sẽ thực hiện chuyện làm ăn. Mấy trăm năm nay, thực lực của Tế Thế Lâu phát
triển không ngừng, âm thầm có thể làm lung lay địa vị của Thiên Thượng
Cư.”
Cõi đời này người tài giỏi thật sự quá nhiều, nàng uống một ngụm trà. Nếu không phải liên tục bôn ba bên ngoài, thật sự nàng cũng muốn tự
mình mở một quán nhỏ thử làm ăn buôn bán một lần.
Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng quát vô cùng quen thuộc: “Bắt lấy hắn cho ta!” Sau đó chính là hai tiếng réo rắt của Thất Tử.
Chim chọc nhà nàng bị người khác bắt nạt rồi! Ninh Tiểu Nhàn biến
sắc, nhẹ nhàng vọt ra ngoài. Thất tử theo nàng gần một tháng, bất tri
bất giác, đối với con chim trắng này cũng có chút tâm lý bảo hộ. Đại ý
là nàng có thể tùy tiện bắt nạt nó nhưng lại không thể chịu nổi khi có
kẻ khác dám vươn tay đụng đến nó.
Đồ Tẫn và Quyền Thập Phương đưa mắt nhìn nhau rồi theo sát phía sau.
Ra khỏi trạm dịch, đập vào mắt chính là hai bóng người đang nhào ra
truy bắt Thất tử, chỉ là tên này động tác quá linh hoạt, nên vẫn chưa bị tóm. Thất tử thấy nàng tới, lập tức nhào đến hiên ngang đứng trên bả
vai nàng, tri kỷ kêu lên hai tiếng, giống như đang nói nó rất tức giận.
Đúng là một con chim ngốc, ngày càng giống linh sủng, hình như nó
ngụy trang nhiều đến mức quên mất bản thân mình là ai rồi, một chút cũng không thể nhìn ra uy nghiêm đường đường của một đại yêu, tôn nghiêm chỗ nào, uy nghi nơi đâu cơ chứ?
“Lại là ngươi!” Vừa mới đứng vững, phía sau liền truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Giọng nói này có chút quen tai a. Ninh Tiểu Nhàn từ từ xoay người, vừa nhìn, quả nhiên.
Phía sau là một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa phú quý. Thân xe vừa
không phải vàng cũng không phải ngọc, hoa văn tinh tế, trên thùng xe có
vẽ rồng thêu phượng, đều dùng chỉ vàng để thêu, mắt của rồng phượng được làm từ lam bảo thạch, hồng châu bảo thạch, chiếc xe này quả thật quá
quý quá xa hoa.
Bốn con ngựa kéo xe phía trước cũng không phải vật tầm thường, toàn
thân là một màu trắng bờm đen, có trảo không có móng, miệng đầy răng
nanh, chính là Bác thú mà nàng định bắt cưỡi thay cho đi bộ. Bốn con Bác thú kéo xe vẻ mặt bình thản hiền lành, đâu có chút nào là yêu quái kiêu căng khó thuần chứ?
Xe ngựa này đường đường chính chính tuyên cáo với thiên hạ: “Người ngồi trong xe chính là một cường hào!”
Lúc này một bà vú già bưng tới một cái ghế nhỏ, lại thêm một người ân cần mở cửa xe, sau đó một cô nương thon thả bước xuống. Cô nương này
mặt mày xinh đẹp, một thân váy hồng thướt tha, quần lụa mỏng trắng ngà,
tay áo là vải mỏng màu xanh.
Người này, Ninh Tiểu Nhàn không biết a, nhìn sang trang phục của đại gia khuê tú, trong mạnh mẽ lại mang thêm ba phần quyến rũ.
Ninh Tiểu Nhàn yên lặng nhìn sang nàng ta, mới nhíu mày nghi hoặc: “Ta biết ngươi sao?”
Ba chữ này phối hợp với dấu chấm hỏi, thật sự đã khiến cô nương đối diện tức giận đến mức lông mày dựng thẳng!