” Tính tình Hồ ly rất giảo hoạt, cho dù nàng không nói thì sớm muộn
gì hắn cũng biết nàng đang trêu đùa hắn. Đến lúc đó ngược lại không dễ
đàm phán.”
Nàng khẽ ừ. Là ảo giác của nàng sao, làm sao lúc hắn nói đến phủ Phụng Thiên, giọng nói có chút kỳ quái đây?
Lúc Ninh Tiểu Nhàn đi xuống lầu là lúc mặt trời đã sắp lặn. Nàng đi
đến bên cạnh Mịch La, con chồn bạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một
cái.
Nàng thấy trong mắt Mịch La tràn đầy ngạc nhiên: “Tại sao?” Hắn sẽ
không phải đã phát hiện cái gì sao? Hồ ly này quả nhiên giảo hoạt, trong mắt thường lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa làm cho nàng có chút kiêng
kỵ.
Bạch hồ miễn cưỡng tựa đầu trên chân trước, không để ý tới nàng.
Lúc nữ nhân này đi xuống, mang theo một trận làn gió thơm. Thân thể
của hắn mặc dù không thể nhúc nhích nhưng khứu giác không mất, lập tức
ngửi ra đó là mùi thơm ngát của nước hoa chắt lọc từ trăm loài hoa, đại
khái lấy tinh chất hoa hồng làm chủ, tràn đầy mùi thơm cùng nhiệt tình,
kìm lòng không đậu mà tinh tế ngửi mấy cái, cho nên phát hiện trên người của nàng còn mang theo một tia ẩm ướt, tuy mái tóc là khô, nhưng rối bù lỏng loẹt, hiển nhiên trước đó không lâu mới vừa tắm rửa qua.
Nhưng mà cả một ngày nàng đều ở trên lầu, đến nửa điểm âm thanh cũng
không phát ra, chớ nói chi là tiếng nước chảy. Rốt cuộc nàng tắm rửa lúc nào cùng với ở nơi đâu? !
Càng ngày càng quỷ dị. Hắn híp mắt hồ ly, từ trong khóe mắt nhìn cô
nương này. Lại thấy nàng tỉ mỉ thưởng thức chút thức ăn tinh phẩm Tề gia đưa tới sau đó mới để đũa xuống, dùng muối xanh súc miệng miệng, sau đó đi tới.
Mấy ngày nay, hắn không phải dùng ba bữa cơm, cho nên Ninh Tiểu Nhàn
không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày cung cấp cho hắn ăn một cây sâm
Hồng Ngọc. Ba ngày qua hắn ăn hết ba sâm già bảy trăm năm, cộng lại hơn
bảy vạn lượng bạc. Này có thể còn nhiều hơn bạc Tề nhị ở Thủy lao tham ô một năm kia. Một đống núi nhỏ bạc dường như có thể ngăn đường chảy của
dòng suối nhỏ nhưng lại vào cái bụng của bạch hồ. Đến tiếng vang cũng
nghe không đến. Hai ngày này, nàng vừa cho hắn ăn, vừa lắc đầu thịt đau
không dứt, liên tục kêu phá sản.
Mịch La liếc mắt, thầm nghĩ nữ nhân này thật là thấy tiền như mạng,
hồn nhiên chưa phát giác ra Nhị công tử Thiên Phủ cao ngạo hơn người đã
bắt đầu ăn đồ của nàng dâng tặng ăn như chuyện bình thường, trong lòng
không có gánh nặng. . . . . .
Thế nhưng lúc này nàng không có nhét nhân sâm cho hắn ăn, mà cầm một
cái khay tới đây. Phía trên bày đầy bình bình lọ lọ.”Nội thương của
ngươi sắp khỏi rồi, nên đánh tan máu bầm ra.” Trong phổi và trong lồng
ngực hắn đều có máu bầm, Nếu chờ hắn dùng yêu lực tự nhiên hóa đi thì
rất tốn thời gian.
Nàng giơ lên cây kéo hàn quang lòe lòe. Mịch La theo bản năng mà dùng chân trước bảo vệ ngực bụng, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, một bộ dáng
con dâu nhỏ không chịu nổi quấy nhiễu.
“Để xuống .” Không nghĩ tới đường đường yêu nghiệt cũng sẽ làm ra
loại cử động này, nàng thật sự cười đến muốn nội thương. Nhưng trên mặt
còn phải bày ra một bộ dáng chánh khí nghiêm nghị .”Giúp cạo lông ngươi trên bụng, nếu không một lát ngăn tầm mắt ta rồi, ách khụ khụ, làm sao thi thuật?” Vẫn là thiếu chút nữa cười ra tiếng, nàng dùng sức ho kiềm
nén lại.
Mịch La chán nản buông chân trước xuống. Thật là Hồ lạc Ô Đà bị nàng đùa giỡn, cuộc đời này cũng chưa từng mất mặt như thế!
Nhìn bộ lông tuyết trắng bị cây kéo tàn sát bừa bãi rơi xuống phiêu
diêu, hắn chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng hổi nóng hổi . May là mặt hồ
ly, có đỏ hơn nữa thì nàng cũng nhìn không ra đầu mối.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn cứng ngắc cả người. Biết người này có thể
miễn cưỡng nhẫn nại đã rất là không dễ, phía sau còn muốn cùng hắn giải
hòa, tốt nhất không nên quá khi dễ hắn, cho nên tăng nhanh động tác trên tay. Sau mấy hơi, bộ lông trên bụng bạch hồ đã bị nàng cạo sạch
sẽ.”Đừng sợ, với bản lãnh của ngươi, mấy ngày sẽ dài trở lại.”
Nàng lấy ra thuốc tê đã phối xong, để cho bạch hồ nuốt xuống.
Nữ nhân này, thế nhưng chế ra thuốc đều là ngọt, bao gồm cả thuốc tê này cũng thế.
Nàng ở trong lòng đếm thầm số hai mươi, sau đó hỏi Mịch La: “Có hiệu
lực không ?” Nhìn một hồi lâu không có phản ứng, tự nhủ, “Xem ra là có
hiệu lực rồi.” Nếu bình thường muốn dùng thuốc này đi đối phó Đại yêu,
kia quả thực là chê cười. Nhưng giờ hắn hoàn toàn không có yêu lực,
không khác gì hồ ly bình thường, một chén thuốc là có thể đánh ngã hắn.
Nàng đưa tay từ từ chạm vào bụng hắn, đầu ngón tay non như đầu hành,
tinh tế nhưng rất tròn nhuận, còn có hơi lạnh lẽo, khiên shco Mịch La đã có chút ít mơ hồ bỗng dưng trừng lớn mắt. Hắn biết Ninh Tiểu Nhàn đang
nghiêm túc tìm vị trí hạ đao.
Hắn không phải không bị hầu hạ quá, khi hắn ở trong phủ đệ, chỉ là tỳ nữ thiếp thân hầu hạ có sáu người, bình thường mặc quần áo chỉnh tóc,
rửa mặt súc miệng chưa bao giờ chính hắn phải động thủ. Đám tỳ nữ kiều
mỵ kia nhiều lần cùng hắn da thịt tương cận, nhưng hắn cũng chưa từng
cảm thấy giống như lần này miệng phát khô như vậy, cuống họng ngột ngạt.
Hắn đem những điều này quy kết cho tác dụng của thuốc tê, sau đó lầu bầu một tiếng, ngủ thiếp đi.
Nếu hỏi hắn tại sao yên tâm để nơi yếu hại giao cho nàng như vậy? Nói nhảm, nếu muốn giết chết hắn, nàng cũng sẽ không để hắn sống đến bây
giờ.
Hắn ngủ một giấc không mơ mộng dài dằng dặc, sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đã được băng bó lại một lần nữa.
Mịch La vừa mới mở mắt, Ninh Tiểu Nhàn đã nhận ra, mỉm cười đút một
viên thuốc tròn vào trong miệng hắn, còn có hắn đã có thói quen gặm lão
sâm Hồng Ngọc. Viên thuốc lại là có chút vị hoa quế đường, hắn nuốt vào
đã muốn ói ra, nhưng sau khi vào bụng dược hiệu thật tốt, hắn cảm giác
được ngũ tạng lục phủ dịu đi.
Sau đó, trên người hắn chợt lạnh, Ninh Tiểu Nhàn phóng ra một thuật
vệ sinh, tẩy đi máu đen trên người hắn. Nữ nhân này biết mình yêu sạch
sẽ, không muốn khi thời điểm hắn ngủ phóng ra thuật này, sợ đánh thức
hắn.
Ừ, lòng nàng rất tinh tế a.
” Sinh mệnh lực yêu quái rất ương ngạnh, nội thương của ngươi lại
khỏi hơn ba phần, ta đã giúp ngươi đánh tan máu bầm rồi, kế tiếp tốc độ
khỏi hẳn sẽ tăng nhanh rất nhiều.” Mặc dù mười ngón tay nàng sạch sẽ,
khay bày đặt chai lọ cũng không thấy rồi, nhưng trong không khí còn
tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, nhắc nhở cái cô nương trước mắt hắn
này chính tay giải phẫu lồng ngực hắn.
Nàng ngồi ở trước bàn, lấy tay chống má, trầm ngâm nói: “Nhiều nhất
bảy ngày, thân thể của ngươi có thể khôi phục. Nửa tháng nữa, yêu lực
ngươi cũng có thể khôi phục.” Đây không phải là nàng kết luận, mà là
Trường Thiên .
Mịch La đáng thương trở thành vật thí nghiệm cho lần giải phẫu đầu
tiền này của nàng. May là nàng hô hấp đều đều, tay trầm ổn dụng đao tự
nhiên, phong duệ của Răng nanh cũng sắc bén hơn đao giải phẩu bình
thường. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là có Trường Thiên chỉ điểm, người này thoạt nhìn cũng rất quen thuộc kết cấu thân thể hồ ly, không biết trước kia có phải là đã giải phẩu vài trăm con không. Thật ra thì nàng có mấy nhát đao hỏng, nhưng do Mịch La là Cự yêu huyết mạch thuần khiết, sinh
mệnh lực ương ngạnh kinh người, nên dễ dàng khang phục, quả nhiên là vật thí nghiệm hoàn mỹ.
Đáng tiếc, Mịch La không biết hết thảy đây, hắn chỉ biết là cô nương
này cứu tánh mạng của hắn, cho nên hắn mở to một đôi ánh mắt giống hồng
ngọc nhìn nàng. Ở dưới ánh đèn, cằm của nàng đầy, ánh đèn ở trên khuôn
mặt trắng mịn của nàng lưu lại bóng ma, làm cho dung nhan xinh đẹp của
nàng mang theo mấy phần sắc thái mê huyễn. Hắn còn chẳng bao giờ chú ý
quá, lông mi nữ nhân này trời sinh cũng rất cong. . . . . .
Trường Thiên ở trong Thần Ma ngục nhìn hắn, sắc mặt âm âm, đem các
đốt ngón tay nắm rung động ken két.Hắn hiểu rất rõ ánh mắt này, nhất
thời hối hận mới vừa rồi lúc chỉ đạo Ninh Tiểu Nhàn hạ đao, tại sao
không để cho nàng cắt lệch một chút, tốt nhất là cắt đứt tâm mạch của hồ ly lẳng lơ này!
Có điều Mịch La cũng chỉ lăng lăng nhìn nàng mấy lần, sau đó nhắm lại hai mắt, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Lúc này, trong
ánh mắt của hắn đã tỉnh táo lại.
“Ninh Tiểu Nhàn. Ngươi muốn cái gì?” Giọng nói của hắn vang lên ở bên tai nàng.
Bằng tâm mà nói, giọng nói Trường Thiên và Mịch La rất êm tai. Tiếng
của Trường Thiên như Ngọc Thạch va nhau, hơi trầm thấp mà có từ tính,
còn Mịch La mở miệng giống như nước suối trên đá, có tiếng róc rách.
Nàng trước tiên là có thể nhận ra giọng nói Mịch La.
Người này, không muốn che giấu bản thân nữa sao? Nàng ngạc nhiên nhìn về bạch hồ, phát hiện hắn đang lẳng lặng mà nhìn mình.
“Không cần giả bộ kinh ngạc như vậy, ngươi đã sớm phát hiện thân phận của ta, đúng không?” Bạch hồ không có mở miệng, mà dùng thuật Truyền
Âm, truyền tới trong tai nàng. Thuật pháp này ít hao tổn khí lực, hắn
còn có thể miễn cưỡng nói lên mấy câu.
Ninh Tiểu Nhàn thả tay xuống, hơi ngồi ngay ngắn người lại, mỹ nhân quyến rũ dưới đèn trong nháy mắt biến mất. Ngồi ở chỗ này, đã biến
thành nữ nhân vì mình sinh tồn mà đầy bụng tính toán Mịch La từng thấy
qua.
Hắn không thể thở dài một hơi.
Thật ra thì hắn cũng biết, lấy nàng khôn khéo, như thế nào đoán không ra bạch hồ là chân thân của hắn? Nhưng cảm giác an nhàn thoải mái như
vậy, hắn muốn cảm thụ một thời gian ngắn. Loại an bình và tường hòa y
như hoa trong gương trăng trong nước này . . . . . ., là dịu dạng kỳ
lạ trong đời hắn rất khó hưởng thụ đến.
Chẳng qua là mỹ cảnh trong mơ, cuối cùng cũng phải tỉnh.
“Ừ, vừa bắt đầu liền phát hiện.” Nàng nhẹ nhàng nói, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy thân bạch hồ của ngươi.”
Hắn vẫn xem thường trí thông minh của nàng.
“Đã nhận ra, vì sao không giết ta?” Hắn là người uy hiếp lớn nhất đối với nàng, nếu mà đổi chỗ, hắn sẽ ra tay độc ác.
Nàng nhe răng cười một tiếng: “Cần gì chứ, giữa chúng ta vừa rồi
không có huyết hải thâm cừu. Rồi hãy nói, xem ngươi bị thương thảm như
vậy, có cái gì hận khí, cũng đã tiêu tan.” Thật ra thì nguyên nhân lớn
nhất là lúc hắn làm người rất khôi ngô, hồ thân lại càng đáng yêu khả
ái, nàng thật đúng là không hạ thủ được. Nhưng cái lý do này đánh chết
không thể nói ra miệng, Mịch La này là hồ ly lẳng lơ có lẽ còn không cảm thấy như thế nào, nhưng đại ma đầu trong Thần Ma ngục sẽ giết chết
nàng, nhất định sẽ!
Này cũng không phải lý do. Mịch La trợn mắt nhìn nàng hồi lâu, mới mở miệng: “Nói ra điều kiện của ngươi. Ta chưa bao giờ nợ nhân tình.” Nàng xuất thủ cứu giúp, tất nhiên có sở cầu.
“Chẳng lẽ ta không thể là thấy việc nghĩa hăng hái làm. . . . . . ?” Ở dưới ánh mắt lạnh nhạt của bạch hồ, nàng cảm thấy mấy chữ này nói xong
rất vô lực, không thể làm gì khác hơn là hắng giọng một cái, “Khụ, được
rồi. Như vậy ta nói ra điều kiện, ngươi không được đuổi bắt ta nữa, bao
gồm thủ hạ của ngươi cũng thế.”
Hắn biết là cái điều kiện này, nhưng còn có nhàn nhạt mất mác. Hắn là Nhị công tử Phủ Phụng Thiên, nếu nữ nhân này khôn khéo, chẳng lẽ không
muốn vì chính nàng mưu được nhiều hơn chỗ tốt sao? Mịch La trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Ta không đuổi bắt ngươi, chưa chắc cũng không có
người khác.”
“Hừ, đến bây giờ chỉ có một mình ngươi có thể đem mầm linh trà cùng
ta liên hệ tới mà thôi.” Ninh Tiểu Nhàn thong thả nói, “Lần trước thời
điểm nữ yêu Đát Tử tới tìm ta, ta liền biết nàng là thám tử nằm vùng ở
bên cạnh ngươi. Ngươi là người ương ngạnh giảo hoạt như vậy, sao lại
không nhìn ra nàng là mật thám, lại còn có thể nhẫn nại chứa chấp nàng
sống ở bên người ngươi, cho nên nhất định nàng là người cấp trên ngươi
phái tới.”