Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 221: Q.5 - Chương 221: Ngả Bài




Nàng nhếch miệng: “Loại tình huống này, ngươi sẽ không nói bí mật của ta cho người thứ ba biết. Cho nên, chỉ cần ngươi không đuổi theo ta, những người khác nhất thời cũng sẽ không tìm được tới trên đầu ta!”

Ninh Tiểu Nhàn vừa nói xong câu đó, phòng khách nhất thời trở lên yên lặng. Mịch La híp mắt, cười nói: “Chuyện bí mật như vậy, ngươi lại công khai nói ra, không sợ tai vách mạch rừng sao?”

“Không sợ.” Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, cho hắn một nụ cười tự tin: “Ta đã bố trí kết giới, bên ngoài đừng nói là người phàm, thần tiên cũng không nghe thấy.”

Hắn nhìn chằm chằm nàng nhưng khuôn mặt bạch hồ quá manh, nàng lại không hề sợ hãi chút nào mà nói tiếp: “Thực lực Phủ Phụng Thiên mạnh mẽ như thế, ngươi thiếu mấy hạt giống linh trà, thu nhập chỉ thiếu đi một chút linh thạch, chỉ như trên gấm thêu hoa mà thôi.”

Nàng nói đúng, hiện tại người truy xét tung tích linh trà không phải hắn mà là tên huynh trưởng bất tài kia. Dĩ nhiên dùng bản lãnh ngu xuẩn kia của hắn có đuổi theo một trăm năm cũng đuổi không tới trên đầu nàng. Mà không lấy được linh trà, thế lực của mình – Mịch La chỉ phát triển chậm lại một chút thôi.

Nhưng câu chân chính đả động hắn chính là: “Ta nghe nói Nhị công tử Phủ Phụng Thiên là long phượng trong loài yêu, nói ra tất nhiên phải thực hiện, có ân phải đền. Ngươi thiếu ta ơn cứu mạng hai lần, dù sao cũng nên xóa bỏ nợ cũ đi chứ?”

Hai lần? Nàng khiến hắn trúng độc cá nóc cũng tính một lần sao? Da mặt nữ nhân này thật sự quá dày.

Hắn thấp giọng nói: “Ta muốn tất cả manh mối về Hám Thiên thần quân trên tay ngươi.” Mặc dù nơi này có kết giới, theo bản năng hắn vẫn thấp giọng nói.

Đầu cái gì mối, toàn bộ thần quân đều ở trong tay nàng nha! Nàng cố gắng quên ý nghĩ mang đến cảm giác hưng phấn quỷ dị kia đi, cũng thấp giọng nói: “Được. Nhưng phải qua một thời gian nữa.”

“Hiện tại phải đưa!”

“Không được!” Nàng ngồi ngay ngắn người lại nói: “Ta vẫn còn đang điều tra, cũng sắp tra được rồi.” Đợi nàng đi tới điểm cuối của Nam Thiệm Bộ Châu là tìm được.

Hắn liếc xéo nàng một cái. Nếu hắn hóa thân thành người mà có ánh mắt đó bảo đảm rất quyến rũ, đáng tiếc bây giờ hắn dùng ánh mắt tiểu hồ ly liếc nhìn nàng, cho nên chỉ có vẻ giảo hoạt và ngây thơ mà thôi: “Ngươi là một người pháp lực thấp kém . . ., truy xét tung tích thần quân làm cái gì?” Hơi thở trên người nàng rối loạn, hắn không biết nên gọi nàng là người, yêu hay nửa yêu nữa.

“Vậy tại sao Phủ Phụng Thiên lại đau khổ truy xét tung tích của hắn?” Nàng hỏi ngược lại.

“Đây là chuyện trong phủ chúng ta, người ngoài không có quyền hỏi tới.”

Nàng cũng ngẩng đầu lên nói: “Đó cũng là chuyện của ta. Ngoại nhân không có quyền hỏi tới.”

Thấy trong mắt hồ ly hiện lên vẻ tức giận, nàng nhẹ giọng nói: “Hiện tại người biết trong tay của ta có manh mối về Hám Thiên thần quân chỉ có một mình ngươi. Ngươi cần gì phải gấp gáp? Hám Thiên thần quân đã mất tích vài vạn năm trên đại lục này rồi, hiện tại chỉ cần chờ, phát hiện chậm thêm mấy năm, đối với ngươi có tổn thất gì đâu?”

Hắn gắt gao nhìn thẳng nàng, cố gắng không để cho nội tâm đang chấn động mãnh liệt thể hiện trong ánh mắt. Nàng nói “Chỉ phát hiện chậm thêm mấy năm” là có ý gì? Nàng cho rằng Hám Thiên thần quân có thể còn sống sao? Mịch La là loại người khôn khéo, lập tức phát hiện trong giọng nói của nàng có sự tự tin nhàn nhạt, dường như nàng nhất định có thể tìm được Cự Xà.

Tại sao nàng lại tự tin như vậy?

Trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên cúi đầu thở dài. Nha đầu này đối phó với một yêu quái tuổi một xấp dầy vẫn còn quá non.

Nói xong lời này, Ninh Tiểu Nhàn đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt gáy hắn, bị Mịch La mất tự nhiên né tránh. Mới cười tủm tỉm nói: “Ta cũng không cầu xin ngươi. Bây giờ mạng nhỏ của ngươi còn đang ở trong tay ta. Nếu giết ngươi thì hai nguyện vọng của ta vẫn có thể hoàn thành .” Giọng nói của nàng cực kì nhẹ nhàng không hề có sát khí, giống như đang trần thuật lại một sự thật mà thôi.

Một sự thật đối với hắn quá tàn khốc.

Nếu hắn chết rồi, tất nhiên sẽ không có ai đuổi bắt Ninh Tiểu Nhàn, vậy cũng sẽ không có người nào đến truy xét tung tích của Trường Thiên. Đã như vậy, tại sao nàng lại muốn mạo hiểm bỏ qua cho hắn?

Mịch La nhìn chằm chằm nàng, suy tư thật lâu rồi mới nói: “Đầu mối về Hám Thiên thần quân, ngươi sẽ cho ta sao?”

“Đúng. Nhưng không phải là hiện tại.”

“Khi nào có thể biết?”

“Đến lúc đó người sẽ biết.” Chờ Trường Thiên ra khỏi Thần Ma Ngục, là hắn sẽ được biết rồi.

Đáp án này tất nhiên hắn không hài lòng nhưng hắn có thể làm thế nào? Hôm nay hắn chẳng qua chỉ là một con hồ ly tàn phế trên người quấn đầy băng gạc, ngay cả xuống giường êm cũng không làm được. Nhưng mà nàng nhất định có mưu đồ gì đó với hắn, nếu không tại sao lại tha mạng cho hắn?

“Tốt.” Rốt cục hắn âm trầm đáp: “Ta thiếu ngươi nhân tình, theo lý nên hoàn lại, từ nay về sau hai chúng ta không còn nợ nhau. Chỉ có điều, nếu như có một ngày ngươi cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn như ta, đến lúc đó chớ trách ta trở mặt vô tình!”

Không nghĩ tới nàng nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: “Rất công bằng, nên như thế!”

Đây là phản ứng của nàng sao? Mịch La nheo mắt lại, nữ nhân này không sợ hắn hay là không hề để ý tới sinh tử của mình?

Thật ra cũng không phải như vậy. Chẳng qua Ninh Tiểu Nhàn nghĩ rất đơn giản, vô luận như thế nào nàng vẫn còn có con át chủ bài Thần Ma Ngục. Nếu thật sự không thể tránh khỏi, cùng lắm mạo hiểm liều mạng để lộ bí mật rồi trốn vào đó tị nạn là được rồi.

“Mà trong mấy tháng này, ngươi điều tra được manh mối gì về ta rồi?” Nàng mang cái ghế đến bên cạnh giường êm, bộ dáng như nghe chuyện xưa, kì thực trong lòng có mấy phần khẩn trương.

Nàng đi tới thế giới này quá đột ngột, nàng muốn biết nguyên nhân.

Mịch La liếc nàng một cái, dùng giọng nói máy móc trả lời: “Ninh Tiểu Nhàn, tháng bảy năm ngoái đột nhiên xuất hiện ở thôn Thiển Thủy dưới chân núi Xích Tiêu, bản thân không có linh căn. Vào Xích Tiêu phái làm đầu bếp, đặt bẫy giết Nanh Thú. Sau đó đi huyện Tứ Bình, ở nhờ nhà ông ngoại của Quyền Thập Phương đệ tử chưởng môn Triều Vân Tông. Đám người Quyền Thập Phương giết một ổ bức yêu sau đó trở về tông môn. Ngươi lại tiếp tục theo thương đội Vân Hổ đi về phía tây, sau đó đến Nham thành, đã giúp Ôn Lương Vũ trốn ra bằng đường thủy dưới lòng đất. Ta nói có chỗ nào sai không?”

Ninh Tiểu Nhàn cười cười: “Không có.” Trong vòng mấy tháng nàng ở đây, quả nhiên hắn đã tra được rõ ràng lai lịch của nàng, đáng tiếc vì sao nàng tới thế giới này lại không có, xem ra mạnh mẽ như Phủ Phụng Thiên cũng không có manh mối.

Hắn không bỏ qua ánh mắt nàng chợt lóe lên vẻ mất mác. Nữ nhân này muốn tìm hiểu manh mối gì, có liên quan tới Hám Thiên thần quân sao? Quả nhiên nàng là người có không ít bí mật, ít nhất chuyện bản thân không có linh căn, thật sự vượt ra khỏi nhận thức của hắn. Phái Xích Tiêu tầm nhìn hạn hẹp, không biết thứ đó có ý vị như thế nào nhưng hắn biết.

Trong lòng nàng khẽ động. Phủ Phụng Thiên truy xét đến trên đầu thương đội Vân Hổ, như vậy Đặng Hạo dẫn đầu bọn họ vẫn bình an chứ? Nếu như nàng hỏi có khiến Mịch La chú ý tới thương đội hay không?

Suy nghĩ một chút, nàng vẫn lạnh nhạt mở miệng: “Đúng rồi, hiện tại Thương đội Vân Hổ ra sao?”

Nàng không hỏi hắn có ra tay với thương đội hay không, ngược lại hỏi tình trạng gần đây của thương đội. Mịch La nghe ra hàm ý trong đó, khẽ mỉm cười nói: “Rất tốt. Bọn họ đi về phía tây một đoạn đường ngắn, đem một đôi vợ chồng đặt ở thành Minh Thông, sau đó tiếp tục đi, nghe nói là muốn tới thành Phong Đăng nhập hàng. Đúng rồi, thời điểm thương đội đó từ thành An Bình lên đường, trong đội có thêm ba mươi người.”

Hắn không có ra tay nhưng mọi cử động của thương đội hắn đều nắm rõ.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hướng đi của một thương đội nho nhỏ mà thôi, vất vả Nhị công tử phí tâm như thế.”

Hắn lười biếng nói: “Khách khí, khách khí.”

Dù sao vừa làm một ca giải phẫu lớn, nguyên khí chưa khôi phục, hắn gượng chống nói lâu như vậy đã mệt chết rồi, lập tức cuộn tròn người lại muốn nghỉ ngơi một lát.

Nếu hai người đã nói rõ ràng, băn khoăn trong lòng hắn cũng buông xuống một nửa, giấc ngủ cực kỳ thoải mái. Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, hắn cảm giác thân thể ấm áp, biết nữ nhân kia lấy thảm đắp cho mình.

Tâm địa của nàng cũng không xấu. Hắn thầm suy nghĩ, nếu có một ngày rơi vào trong tay của hắn, hắn cũng sẽ không khiến nàng ăn quá nhiều đau khổ.

***

Đợi Mịch La tỉnh lại, Ninh Tiểu Nhàn cũng không ở trong phòng. Hai tỳ nữ thanh tú đang quét dọn đình đài, mỗi lần đi qua bên người hắn lại nhìn hắn thêm mấy lần. Đời này số lần bị nữ nhân nhìn chằm chằm quá nhiều, hắn đã có thể không quan tâm cho qua rồi, chỉ giương mắt miễn cưỡng nhìn chung quanh, coi các nàng như không khí.

Nhưng một lúc sau, lại có tiếng bước chân do dự đi về phía hắn. Hắn mở mắt, lạnh lùng nhìn tỳ nữ trước mặt.

“Tiểu Bạch Hồ để cho ta sờ một cái có được hay không?” Khuôn mặt tiểu cô nương đó bởi vì kích động mà đỏ lên, mắt to cực kỳ sáng.

Một người tỳ nữ khác bước nhanh tới, thấp giọng vội la lên: “Ngươi điên rồi, đó là tiên sủng, chúng ta có thể đụng tới hay sao? Cẩn thận tiên cô trở lại sẽ tức giận đó!”

Tỳ nữ mắt to cắn môi nói: “Nhưng nó thật sự đáng yêu, ta chỉ sờ một chút, một chút thôi.” Dứt lời, không nhịn được đưa tay ra, muốn xoa bộ lông trắng noãn mềm mại trên người hắn.

Nàng đây là tự tìm đường chết! Trong mắt Mịch La tất cả đều là vẻ lạnh lùng, cho đến khi cái tay nhỏ bé sắp chạm tới người mới đột nhiên ngửa đầu lộ ra răng nanh sắc nhọn, trong miệng “Tê” một tiếng thị uy.

Bình thường thái độ hồ ly đối địch cũng như vậy, chẳng qua cho tới bây giờ hắn chưa làm loại động tác đó. . . Ai, mặt mũi ném về tận nhà rồi.

Tỳ nữ mắt to bị hắn làm cho giật mình, cả kinh lập tức rút tay trở về, lo sợ bất an đứng thẳng thân thể.

“Hồ Nhi của ta không thích người khác đụng vào.” Cửa ra vào truyền tới giọng nói thanh thúy.

Ninh Tiểu Nhàn đã trở lại, đang tựa vào cạnh cửa, cười như không cười nhìn người trong sảnh.

Hai nữ tử lập tức bị dọa sợ quỳ rạp xuống đất, tỳ nữ mắt to nước mắt đã muốn chảy xuống: “Nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn nhẹ nhàng xoa tiên hồ một chút, nó thật sự rất đáng yêu, tuyệt đối không có ác ý!”

Ở thế giới này, người phàm đều là con kiến hôi, các nàng lại còn là người hầu trong nhà người phàm, thân phận thuộc loại thấp nhất. Tiên cô trước mắt trực tiếp ban cái chết cho các nàng, chủ nhân cũng sẽ không nói gì.

Tỳ nữ mắt to bắt đầu hối hận tại sao mình nhất thời lại nảy lòng tham muốn đụng vào thứ mình không thể đụng, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn thản nhiên nói: “Ta biết rồi. Các ngươi ra ngoài đi.”

Hai người như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

Ninh Tiểu Nhàn đi tới bên cạnh Mịch La, đột nhiên nhíu mày nói: “Ngươi phản kháng quá kịch liệt nha? Miệng vết thương lại rách ra rồi.”

Trên chỗ băng gạc hiện ra vết máu bầm, động tác vừa rồi của hắn quá mạnh khiến vết đao trước ngực đã vảy kết lại chảy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.