Lời nói Nhị công tử Phủ Phụng Thiên đối với những người này chính là
miệng vàng lời ngọc, chân thật đáng tin. Ở nơi trong loạn thế này, có
thể dùng bản thân thân cầu cả nhà già trẻ bình an, khoản mua bán này có
lời, huống chi đối phương vốn là chủ tử mình?
Cho nên Mịch La bỏ máu của mình trên người mấy thế thân, cũng làm bí
pháp, làm chín giọt máu duy trì hoạt tính trong ba ngày. Chính hắn xuất
thân từ Phủ Phụng Thiên nên cũng biết tông phái muốn tìm người, hơn phân nửa dùng ngọc phù truy tung, nhưng ngọc phù đó chỉ có thể truy tung máu trên người.
Sau đó chính là thời gian độc tố cá nóc có hiệu quả. Trải qua Trường
Thiên và Cùng Kỳ tính toán tốt phân lượng, trên lý luận có thể khiến cho Mịch La lâm vào trạng thái chết giả, nhịp tim đập đồng thời dừng lại,
do đó giấu diếm được cảm ứng của ngọc phù truy tung.
Thuật giấu tung tích thiên hồ của Mịch La đã mất đi hiệu lực, mà độc
tố lại kéo dài thời gian hai ngày, vừa lúc có thể kiên trì tới khi cứu
viện của Mịch La chạy tới cứu người.
Hai ngày sau, cũng chính là lúc này, hồ yêu sẽ từ trạng thái chết giả tỉnh lại. Dĩ nhiên, đó chỉ là trên lý luận.
May mắn lý luận môn học của Trường Thiên và Cùng Kỳ đều làm không tệ, vì vậy quả nhiên Mịch La đúng hạn sống lại, cũng tiết kiệm được cho
nàng rất nhiều phiền toái tiếp theo.
Đang khi nói chuyện, Trường Thiên nhắc nhở nàng: “Có người tới gần.”
Cứu binh đến rồi? Thời gian nắm chắc vừa vặn nha.
Sau mấy hơi thở, ba bóng đen từ phương xa xuất hiện. Ninh Tiểu Nhàn
đã nhìn ra, trong số người tới có hai yêu quái ngày đó ở sông nhỏ trên
ghềnh bãi đối diện đánh nhau, cái tráng hán khoẻ mạnh kháu khỉnh kia
cùng với nam tử nhỏ gầy có thể biến thành chim khổng lồ màu xanh. Người
cuối cùng ăn mặc kiểu văn sĩ, mặt mũi như người bốn mươi tuổi, cằm vuông chính trực, người mặc áo đen, lúc hành tẩu có một cỗ khí chất thong
dong đạm mạc.
Nàng nhìn thấy tên văn sĩ mặc áo đen thì động dung. Bởi vì Trường
Thiên đã phân biệt ra, đó không chỉ là một gã tu sĩ loài người mà tu vi
cũng đến Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn. Trước đây tu vi cao nhất mà nàng
gặp qua là Đạm Đài Dực. Nhưng hắn cũng chỉ có Luyện Hư kỳ mà thôi, so
sánh với tên tu sĩ nhân loại này còn thấp hơn cả một cảnh giới!
Khó trách người tới chỉ có ba người. Chỉ bằng tu vi của văn sĩ áo đen kia, chắc đã đủ để che chở Mịch La chạy trốn tìm đường sống từ trong
cạm bẫy mà huynh trưởng hắn bày ra rồi.
Nàng vẫn cho rằng trong phủ Phụng Thiên chỉ có yêu quái, nào biết cũng có tu sĩ nhân loại chịu dốc sức.
Ba người đến gần, tráng hán và nam tử nhỏ gầy cung kính hành lễ với Mịch La: “Mịch La đại nhân, thuộc hạ tới chậm.”
Mịch La gật đầu, chuyển hướng nói với văn sĩ áo đen: “Lần này lại phải làm phiền Phong thúc rồi.”
Trên khuôn mặt hờ hững của văn sĩ áo đen Phong thúc lộ ra vẻ tươi
cười: “Không sao. Có ta ở đây. Đảm bảo ngươi lông tóc ít bị tổn thương
trở về.” Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn hai lần, tùy ý nói: “Hai vị
này là?”
Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy, tuy ánh mắt người này nhìn sang không
phải đằng đằng sát khí nhưng cái loại khí chất cao cao tại thượng đã
truyền đạt rất rõ ràng ra ngoài, tựa hồ nàng chỉ là gà đất chó kiểng,
không đáng giá nhắc tới.
Chợt nghe Mịch La mỉm cười nói: “Hai vị này là ân nhân cứu mạng của
ta. Mấy ngày trước ta trọng thương chống đỡ không nổi, là bọn hắn đã cứu ta.”
Phong thúc nghe vậy hơi kinh ngạc, lúc này mới quay sang hai người
Ninh Tiểu Nhàn, nghiêm mặt nói: “Cứu công tử Mịch La tức là có ân với
ta, Phong Sư Nhai tạ ơn hai vị!”
Nàng rất khách khí đáp lễ. Người tới tu vi cao như vậy, ngược lại
cũng trong dự kiến của nàng. Giữa người tu tiên với nhau, tu vi kém một, hai cảnh giới, thì khoảng cách đó phải dùng ngàn dặm để tính toán. Chỉ
sợ dù Đồ Tẫn luyện tập phương pháp hồn tu cũng chưa chắc có thể đánh
thắng được tên văn sĩ áo đen này.
Hiện tại, xu thế mạnh yếu giữa nàng và Mịch La đột nhiên đảo ngược
rồi. Tuy nói bọn họ đã thỏa thuận bàn bạc điều kiện, nhưng nếu hắn không giữ chữ tín thì làm sao bây giờ?
Mịch La nhìn ánh mắt nàng quay tròn loạn chuyển, biết lo lắng của
nàng, trong lòng buồn cười. Lúc mới vừa nhìn thấy Phong Sư Nhai, trong
đầu hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ muốn trực tiếp mang Ninh Tiểu
Nhàn về Phủ Phụng Thiên. Nhưng rốt cuộc hắn không phải người hành động
theo cảm tình, bình sinh lại cực kì giữ chữ tín, hơn nữa quan hệ hai
ngày nay với Ninh Tiểu Nhàn có chút hòa hợp, hắn không muốn đánh vỡ mặt
ngoài bình thản này, không muốn một lần nữa biến thành giương cung bạt
kiếm.
Cho nên hắn âm thầm thở dài nói với nàng: “Ninh cô nương, ta về phủ
trước. Nếu như có việc, có thể dựa theo phương thức đã thương nghị ban
đầu tìm ta.” Lời này vừa nói ra, quả nhiên thấy nàng buông lỏng lại,
trong lòng đột nhiên có chút không vui: nàng hi vọng ta nhanh chóng đi
thế sao?
Làm sao Ninh Tiểu Nhàn biết tâm tư hắn thay đổi nhiều vậy, cười nói:
“Tạm biệt, không tiễn. Hiệp nghị ta định ra lúc đó, chớ quên ah.” Mịch
La hừ một tiếng.
Nam tử nhỏ gầy một lần nữa biến thành chim khổng lồ, tráng hán kia
cẩn thận từng chút ôm bạch hồ giống như ôm một tòa núi lớn, cùng Phong
Sư Nhai đi lên lưng chim.
Lúc chim khổng lồ bay lên trời vẫn nhấc lên một trận cát bay đá chạy. Hơn mười hơi thở sau, đã biến thành một điểm nhỏ trên bầu trời phương
xa.
Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nàng thấy Phong Sư Nhai đã
hối hận muốn chết, vì sao ban đầu kiên trì không thu Mịch La trọng
thương vào Thần Ma Ngục. Nếu người này không giữ chữ tín, kết quả của
nàng không biết sẽ thảm thế nào.
Sau này, thật sự không nên tùy hứng như vậy.
Đang ngẩn người, Trường Thiên thản nhiên nói bên tai nàng: “Người đã
đi xa, còn có cái gì đẹp để nhìn? Đi múc nguyệt hoa đi.” Rốt cục tên hồ
ly lẳng lơ kia đã chịu cút xa rồi.
Người này, chính là không nhìn được mình nghỉ ngơi. Nàng vểnh miệng lên, cầm chén nguyệt hoa lên lầu.
Có Phong Sư Nhai bảo vệ, chim khổng lồ màu xanh phần phật phi hành
trong bầu trời đêm. Mịch La nhắm hai mắt, nghe Thanh Điểu dẫn âm nói:
“Thiếu chủ, đại công tử thả ra tin tức giả là ngài xuất hiện ở phía Nam, làm trễ nãi không ít thời gian của mọi người. May mắn sau đó thu được
tin tức ngài truyền tới.”
Mịch La “Ừ” một tiếng, không nói chuyện.
“Ngoài ra, ngài sai người hạ cổ trên người con gái của Ô Hoạch – Ô
Vân Phương, ngày gần đây đột nhiên bị giải, bọn ta đang truy xét nguyên
nhân. . . ”
Mịch La đột nhiên ngắt lời nói: “Không cần tra xét, tìm cơ hội lại bán một cái nhân tình cho Ô Hoạch là được.”
Chim xanh sửng sốt nói: “A?… Này”
Khó trách Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn đều cảm thấy chuyện giải cổ
lần này có chút quá dễ dàng, thì ra cổ đó vốn do Mịch La sai người hạ
trên người Ô Vân Phương. Vốn tính toán làm Ô Vân Phương trúng độc bỏ
mình, sau đó thủ hạ sẽ ra mặt cứu giúp, bán một cái nhân tình cho thành
chủ thành Ô Đà – Ô Hoạch, người này có một tác dụng trong kế hoạch sau
này của hắn.
Nhưng mà từ trong đất lại nhào ra một Ninh Tiểu Nhàn, lại mang hắn đi giải cổ cho Ô Vân Phương. Hơn nữa làm hắn giận nhất chính là cũng không biết lúc đó mình bị gân rút gì, lại giúp nàng làm chuyện đó, dùng chính cổ vương mình nuôi lấy ra phiến chuyển cổ mình nuôi. Ngoài mặt còn phải tỏ ra phong độ lạnh nhạt, gợn sóng không sợ hãi.
Trên đời còn có chuyện nào vớ vẩn hơn chuyện này sao?
****
Quan hệ với Mịch La tạm thời hòa hoãn, kế tiếp không cần đối mặt với
đuổi bắt như bóng với hình của Phủ Phụng Thiên, trong lòng Ninh Tiểu
Nhàn cũng yên tâm. Vừa bay chính là ba ngày ba đêm cũng chưa từng chạm
đất.
Cho nên khi nàng tới Độ Tố Lĩnh đã có chút mệt mỏi.
Dưới chân núi có một thôn trấn nho nhỏ. Kỳ thú rơi vào nơi dã ngoại,
biến thành hình người mới cùng nàng đi vào trấn nhỏ. Cỡi Lân thú ầm ầm
đáp xuống một đám phàm nhân, chuyện như vậy không phải nàng chưa làm qua nhưng sự thật chứng minh, cảm giác vạn người nhìn chăm chú không phải
ai cũng thích.
Thôn trấn này rất nhỏ, trước cửa rất nhiều phòng ốc phơi nắng hàng
da. Cái gọi là lên núi kiếm ăn, xem ra ở đây có không ít thợ săn. Nàng ở trên trấn dạo chơi non nửa vòng, chỉ phát hiện hai cửa hàng ăn. Nàng
chọn đi vào một cửa hàng có mặt tiền bị phá hỏng, bảng hiệu quả thực
lung lay sắp đổ, nguyên nhân vào đấy vì thực khách bên trong nhiều hơn.
Quả nhiên quán cơm nhỏ này đã cho nàng kinh hỉ, bởi vì chủ tiệm lại
cung ứng một món ăn đặc sắc – bánh phở tử. Nhưng trong mắt Ninh Tiểu
Nhàn xem ra, đây chính là bánh đúc đậu. Ở Hoa Hạ, đó vẫn là món ăn ngon
nàng yêu tha thiết, không nghĩ tới trong trấn nhỏ tầm thường như vậy
cũng có thể không hẹn mà gặp. Đợi một phút đồng hồ, tiểu nhị bưng lên
một chén bánh đúc đậu lớn, bánh phở có màu tuyết trắng óng ánh trơn
bóng, thơm ngon trơn trượt, phía trên rắc dầu vừng, hương dấm chua, muối mịn, nước tỏi, cùng với nguyên liệu xào chủ quán tự chế, ăn vào lúc đầu mùa hè, kích thích đổ một thân mồ hôi mỏng, cực kì sướng miệng khoái ý.
Đáng tiếc không có dầu ớt đỏ au, nếu không mùi vị này có thể lên thêm một tầng nữa. Nàng đang nghĩ ngợi thì nghe hai gã nam tử bên cạnh bàn
luận xôn xao nói: “Gần đây cũng không biết gặp vận đen gì nữa, đầu tiên
trong đường núi hai ngày gặp khí độc hoa đào, không người vào được. Thật vất vả hôm nay có thể vào núi, mới đi đến giữa sườn núi chợt nghe thấy
tiếng rống giận dữ của bác lang quân, lại truyền tới tiếng đánh nhau,
không biết đã xảy ra chuyện gì?”
“Sau đó thì sao, ngươi bộ dạng xun xoe lập tức chạy trở về?”
Lúc trước người nọ cười khổ nói: “Núi Độ Tố Lĩnh này có mấy bác lang
quân lớn nhất. Lão nhân gia nổi giận lên còn ai dám lên núi? Aizz, đáng
thương ta hai ngày chưa từng sờ qua cây cung, nếu còn tiếp tục như vậy,
phụ nữ trong nhà không biết sẽ oán trách ta như thế nào đây.”
Bác lang quân? Ninh Tiểu Nhàn cầm chiếc đũa bánh đúc đậu, vừa lúc che nụ cười trên môi. Xem ra, không có tìm lộn chỗ nha. Nàng lại nghe mấy
câu, mới xoay người nói với hai người kia: “Xin hỏi hai vị, không biết
bác lang quân là người nào?”
Hai người kia đang mặc áo giáp da nhẹ, quấn buộc lấy chân, ủng da
trâu trên chân rất cũ kỹ, vừa nhìn biết ngay thợ săn gần đây. Nàng vừa
mở miệng nói chuyện, hai người kia không nghĩ tới có người bên cạnh nghe mình nói chuyện, có chút không vui, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên lại
thấy người nói chuyện là cô nương xinh đẹp.
Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn mặc một bộ váy ngắn màu hồng nhạt có hoa văn
hoa rơi, áo khoác trắng nhiều lớp, càng nổi bật khuôn mặt như vẽ của
nàng, trong thanh nhã lại toát lên vẻ hoạt bát. Hai người vừa nhìn đều
ngẩn ngơ, một người kinh ngạc trả lời: “Là đại yêu quái trong núi Độ Tố
Lĩnh.”
Có rất nhiều yêu quái tính cách tương đối hiền lành sẽ được nhân
loại gọi là “Lang quân”, “Tiên sinh”, bác lang quân chính là một người
trong số đó. Nàng trầm ngâm nói: “Bác lang quân? Trong Độ Tố Lĩnh thật
sự có yêu quái như vậy?”
“Có, có.” Tên thợ săn mở miệng nói: “Ta còn thấy tận mắt qua rồi. Bác lang quân lớn lên rất giống ngựa, thân thể màu trắng, cái đuôi màu đen, trên bàn chân không có chân mà có móng vuốt, miệng đầy răng nanh.”
Nàng thổi phù một tiếng cười nói: “Ngươi có thể ở gần nhìn thấy bác lang quân rồi, sao nó không có nuốt trọn ngươi?”
Nụ cười này như trăm hoa đua nở, thợ săn kia thấy vậy sửng sốt, một
người khác giành nói: “Bác lang quân rất rộng lượng với loài người, cho
phép thợ săn bọn ta lên núi săn bắn, chỉ cần đừng bước vào núi đá nó
chiếm giữ, buổi trưa đừng quấy rầy nó là được.” Đây là bí mật công khai
trong Độ Tố Lĩnh, hắn cũng không sợ nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết.
“Sao các ngươi biết quy củ nó lập thành, nó có thể nói chuyện?”
“Nghe nói sẽ biết thôi, chỉ có điều hai chúng ta cũng chưa từng nghe
qua. Trong thôn chúng ta có người còn từng nói chuyện với bác lang quân
đó.”