Hắn ở trong Thanh Giáp quân mò mẫm ba mươi năm mới bò lên, không biết có bao nhiêu lần dựa vào trực giác cứu mạng, vì vậy cũng không cảm thấy dựa vào trực giác làm việc có gì mất mặt. Nhìn ngọc phù trước mắt, biết không đuổi theo sai chỗ, lại càng mừng rỡ! Nếu có thể tự tay chém đầu
Mịch La xuống, từ nay về sau mình sẽ bay thẳng lên mây xanh.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bàng Tứ Hải lại càng nhiệt huyết sôi trào,
hận giờ phút này sao Mịch La không đứng trước mặt chờ rơi đầu, hắn chỉ
quát nhẹ: “Đuổi theo!” Mấy tên yêu quái trước mặt diện mạo thô kệch, sát nghiệt rất nặng, sát khí trên người cũng đủ khiến người đi đường sợ tới mức ngã trái ngã phải rồi, cho nên rất nhanh bọn họ đã tiến vào trong
thành Ô Đà, vốn không nên có vấn đề gì.
Nhưng khiến Bàng Tứ Hải phiền não chính là trời còn chưa sáng, đội
ngũ tiến cống đã tới thành Ô Đà, sau khi bổ sung cống phẩm của thành Ô
Đà thì ở tại chỗ nghỉ ngơi và chỉnh đốn một ngày. Thành phố này thái
bình đã lâu, cư dân ngày thường cũng không có chuyện gì lấy ra làm đề
tài câu chuyện, ba năm tiến cống một lần, đội ngũ vào thành lập tức dẫn
tới mọi người vây xem. Rất nhiều hài tử đi theo sau đoàn xe chạy băng
băng, chơi vui không biết trời đất luôn. Giao thông tất nhiên rất hỗn
loạn, muốn phóng ngựa chạy như điên trên đường, hầu như là việc không
thể nào.
Hết lần này tới lần khác thành Ô Đà lại không thuộc quyền sở hữu của
Phủ Phụng Thiên, kế hoạch lục soát người của Bàng Tứ Hải không thể trắng trợn tiến hành, cho nên bọn hắn đều đang mặc thường phục, ở nơi biển
người như thủy triều mãnh liệt muốn tìm người thì phiền toái có rất
nhiều.
Sau nửa canh giờ, rốt cục bọn họ dựa vào ngọc phù truy tung nhích tới gần mục tiêu nhưng lại là một quán cơm nhỏ rất không thu hút. Bàng Tứ
Hải tiến vào quán cơm, trong lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm liền xách một nam tử trẻ tuổi đang ăn mì ra cửa sau.
“Tráng sĩ, tiểu nhân không thù không oán với ngài. Ở đâu đắc tội ngài thế?” Trong tay nam tử kia còn nắm chiếc đũa, đối mặt với đám yêu quái
run rẩy như bị bệnh truyền nhiễm, khí tức trên người cũng chỉ là một
người phàm.
Bàng Tứ Hải trước sau gặp Mịch La nhiều lần. Nam nhân trước mặt xanh
xao vàng vọt, nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ, nơi nào có nửa phần
giống Mịch La phong lưu phóng khoáng? Chỉ có điều Nhị công tử Phủ Phụng
Thiên là người nổi danh thông minh tâm kế đầy rẫy, nói không chừng lại
dùng thuật che mắt gì đó biến mình thành bộ dáng này cũng chưa biết
chừng?
Cho nên Bàng Tứ Hải cũng lười phải nhiều lời với người này, một đao lau cổ người kia, sau đó kiên nhẫn đợi.
Một khắc đồng hồ sau, máu người kia đã chảy hết. Thi thể nằm trên đất nhưng lại không biến hình, thật sự là một người phàm.
Bàng Tứ Hải nhíu mày, lúc này mới cảm giác có chút khó giải quyết.
Chỉ có điều Mịch La là người cực kì gian trá giảo hoạt. Nếu như không
bày nghi trận, sao đúng với danh tiếng thiên hồ?
Sao ngọc phù truy tung lại chỉ dẫn hắn đuổi tới trên người một phàm
nhân? Giải thích duy nhất chính là Mịch La bỏ máu của mình trên người
này, bày ra nghi trận.
Đã có một lần tức có lần hai, có hai lại sinh bốn. Trong thành “thế
thân” có máu tươi Mịch La giống như vậy còn không biết có bao nhiêu. May mắn hắn mang đến không ít người.
Chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc nhất để loại bỏ rồi. Bàng Tứ Hải
thở dài một hơi, chia hai mươi huynh đệ thủ hạ làm mười tổ, phân tán đi
toàn bộ thành Ô Đà: “Phàm là người có thể làm cho ngọc phù sáng lên,
không cần phải hỏi lại, giết không tha!” Nếu như là trước đây, chắc chỉ
dựa vào hai mươi người bao gồm cả hắn cũng không đủ cho đại yêu luyện
thần kỳ lấp hàm răng. Nhưng trên đường chạy trốn xuôi nam, Mịch La nhiều lần bị thương nặng, đoán chừng hiện tại ngay cả hoạt động thân thể cũng rất khó khăn. Lấy cái gì để phản kháng hắn?
Việc này một khi tra, thật đúng để hắn tra ra không ít “thế thân”. Từ xế chiều đến đêm khuya, Thanh Giáp quân từ quán rượu, quán ăn, hí viên, hồng quan phường thậm chí trong nhà bình thường cũng lấy ra tới bảy
người. Đám yêu binh đều trung thành chấp hành mệnh lệnh Bàng Tứ Hải,
không hề cho phân trần đều giết từng người, kết quả không có một người
nào là Mịch La.
Bọn họ mặc thường phục, ở trước mặt công chúng bắt bảy tám người ra
ngoài giết chết, làm hành động đó lại không tìm ra Mịch La, ngược lại
chọc phủ nha thành Ô Đà phát bực. Thành Ô Đà thái bình đã lâu, dân chúng và phủ nha đều rất coi trọng trị an, đám đồ tể này lại trước mắt bao
người đại sát tứ phương, trong mắt có còn châu pháp hay không? Lại đem
phủ thành chủ, đặt thể diện Tiếu Nguyệt Tông sau lưng thành Ô Đà ở chỗ
nào?
Cho nên quan sai trong phủ nha trong sự sốt sắng hồi báo của quần
chúng, rất nhanh đã chạy tới, dây xích sắt to vung trên đầu hung phạm
bắt về trong phủ. Nhưng Thanh Giáp quân lại là quân đội trong tay công
tử Khánh Kị Phủ Phụng Thiên, mấy yêu binh xưa nay hoành hành đã quen,
mặc dù hiện tại không có mặc thanh giáp nhưng làm gì sẽ để mấy quan sai
tới gần người? Chộp túm lấy xích, hai phe quát mắng mấy tiếng, yêu binh
thuận tay giết mấy quan sai.
Lần này đụng tổ ong vò vẽ rồi. Bên trong thành có yêu quái hành hung, trước giết người phàm lại đả thương phủ lại, việc này sao có thể chịu
nổi? Lập tức phủ thành chủ cũng bị kinh động, yêu quái không người nào
nguyện chọc, vẫn gọi viện binh đi. Ô Hoạch phái người đi theo hai mươi
tên yêu binh giết người, vừa đưa tin cho thần hộ mệnh của thành Ô Đà –
yêu tông Tiếu Nguyệt Tông, xin bọn họ phái người đến đây hàng yêu.
Vừa nhận được tin tức huynh đệ thủ hạ giết nha lại, Bàng Tứ Hải sửng
sốt, chợt cảm thấy không ổn: Khánh Kị công tử muốn hắn “Cẩn thận mà làm, không để người biết”, kết quả hắn ngược lại, đến cả buổi làm huyên náo
dư luận xôn xao rồi, sâu sắc làm trái ý nguyện của chủ tử.
Mặc dù hắn làm việc lỗ mãng nhưng lại cũng không ngu dốt, đoán được
nha lại chết sẽ kinh động tới Tiếu Nguyệt Tông. Bây giờ chỉ còn cách,
trước khi phủ thành chủ đưa cứu binh đến, nhanh chóng tìm ra Mịch La,
lúc này mới có thể khai báo với công tử Khánh Kị. Nếu không mình hai tay trống trơn trở về, lại bại lộ thân phận, vậy sau khi công tử Khánh Kị
ra mặt thương lượng với Tiếu Nguyệt Tông, bước kế tiếp sẽ giết hắn để xả giận!
Cho nên hắn cầm ngọc phù truy tung trong tay đều đổ một lớp mồ hôi,
càng cảm thấy cái ngọc phù trơn trượt không thể rơi, còn có chút phỏng
tay rồi.
Thanh giáp yêu binh lại từ trong nhà ở thành Nam tìm ra một người,
cũng là một quản sự phủ thành chủ. Con ngươi Bàng Tứ Hải đảo một vòng,
quát bảo thân binh dừng tàn sát, đưa tay tóm lấy cổ áo người này nói:
“Mịch La ở nơi nào? Nói mau!” Ngày thường diện mạo hắn hung ác, lớn
tiếng như vậy lại càng chấn động tâm phách.
Người kia sắc mặt xám ngoét, đôi môi run run nhưng chỉ ấp úng không
nói được ra lời. Bàng Tứ Hải hít sâu một hơi, cưỡng chế phiền não trong
lòng, quay đầu nói: “Tiên sinh, thỉnh người dò tìm hồn phách của hắn một chút!”
Phía sau hắn tiến lên một người có thân hình nhỏ gầy, đây là một
trong các phụ tá của công tử Khánh Kị phái đi ở phía nam, có mấy phần
thuật sưu hồn. Lần này tìm kiếm Mịch La, công tử Khánh Kị đặc biệt muốn
Bàng Tứ Hải mang người này theo bên người.
Người kia quả nhiên cũng không phụ kỳ vọng của hắn, duỗi ngón nhấn
huyệt thái dương của tên quản sự một lúc lâu nhưng lại ảm đạm lắc đầu:
“Hắn căn bản không nhớ rõ, tại sao lại mang theo máu tươi của Mịch La đi đi lại lại khắp nơi. Ta dò xét trong trí nhớ chỉ có trống rỗng, chắc
chắn bị làm phép xóa đi rồi.”
Mịch La có cao thủ tương trợ, sắc mặt Bàng Tứ Hải một trận xanh
trắng, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Nhưng khi lấy thêm ngọc phù
ra, bên trên đã không còn lóe lên ánh sáng màu đỏ nữa.
Điều này sao có thể! Vì sao sau khi giết hết tất cả chín thế thân,
ngọc phù lại không hề có động tĩnh nữa, chẳng lẽ trong đoạn thời gian đó hắn đã trốn khỏi thành Ô Đà?
Bàng Tứ Hải chỉ cảm thấy trong lòng nổi lên có một trận tức giận bạo
ngược thở không ra. Hắn ngẩn ngơ tại chỗ thời gian uống một chén trà,
sau đó chỉ lên trời nổi giận gầm lên một tiếng: “Tiểu Tứ lưu lại, những
người khác, rút lui cùng ta!” Hắn muốn đuổi theo trước khi Tiếu Nguyệt
tông phái hạ nhân đến, nếu không ván này sẽ không có cách nào thu thập.
Đoàn người xám xịt ra khỏi thành Ô Đà, chạy tới thành thị kế tiếp.
Không có người nào chú ý, lúc Bàng Tứ Hải giết chết thế thân thứ
nhất, trong quán ăn có một tiểu cô nương sắc mặt vàng vọt đang cúi đầu
uống một chén sữa lạnh, để che dấu trong vẻ không đành lòng trong mắt
nàng. Bên người nàng bày đặt một hộp đựng thức ăn xinh xắn.
Thanh giáp yêu binh “Tiểu Tứ” bị Bàng Tứ Hải lưu lại trong thành Ô
Đà, nơm nớp nắm cái ngọc phù truy tung. Chỉ có điều hai ngày sau, cái
ngọc phù này rất biết điều, không hề hiện lên một chút ánh sáng màu đỏ.
***
Hai ngày sau.
Ra khỏi Ô Đà thành phi hành nửa ngày thì tiến vào nơi hoang dã ít ai
lui tới. Cảnh ruộng nước ao cá xen lẫn dần dần biến mất, con đường bắt
đầu khó đi, khắp nơi đều là đầm nước nhỏ chi chít như sao trên trời,
trong bụi cỏ lau bồng bềnh đung đưa cao khoản 1/3m, bốn phía truyền đến các loại tiếng vang ly kỳ cổ quái.
Ninh Tiểu Nhàn và Đồ Tẫn rơi vào một vùng bụi cỏ lau. Nàng mở hộp
đựng thức ăn trong tay ra lộ ra một con bạch hồ xinh xắn đang bất tỉnh.
Hai người đều không nói chuyện. Nàng ở trong lòng yên lặng tính toán thời gian, hơi có chút khẩn trương.
Không phải nàng thật sự giết chết người này chứ? Nếu như vậy, Khánh
Kị không biết phải cảm tạ nàng như thế nào, lập tức muốn đến gặp người
không biết hận hắn nhiều lắm.
Qua gần nửa canh giờ, Trường Thiên trong Thần Ma Ngục đột nhiên mở
miệng nói: “Công hiệu của độc đã qua, hắn tỉnh.” Vừa dứt lời, bạch hồ
trong hộp chầm chậm mở mắt, mang theo ba phần mê mang.
Bộ dáng u mê mới vừa tỉnh ngủ của hắn thật sự giống như một hồ ly
bình thường. Ninh Tiểu Nhàn nhe răng cười cười với hắn: “Ta đại biểu
nhân gian hoan nghênh ngươi.”
Mịch La trừng mắt nhìn, ngẩng đầu nhìn bốn phía: “Cách thành Ô Đà chí ít mấy trăm dặm?”
“Phải, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn lắc đầu, dường như vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cười khổ một
tiếng: “Hỏng bét cực độ nhưng ít ra còn sống.” Hắn than dài một hơi: “Đa tạ, ta thiếu ngươi một lần nhân tình.”
Ninh Tiểu Nhàn vốn muốn xen lẫn trong đội ngũ tiến cống chạy khỏi
thành Ô Đà, chỉ có điều trong túi trữ vật có một thứ nhắc nhở nàng, còn
có phương pháp xử lí càng an toàn hơn, bình độc tố cá nóc trải qua quá
trình Cùng Kỳ áp súc chắt lọc qua.
Thứ đồ chơi đó có thể khiến hồ yêu lâm vào trạng thái tê liệt, dùng lượng lớn hơn một chút có thể dẫn tới hôn mê giả. Mịch La nếm trải
thiệt thòi lớn, vừa nhìn thấy độc tố cá nóc lập tức nhăn mày, chẳng qua
hắn cũng biết, đây có lẽ là biện pháp tốt, chỉ có thể tâm không cam
lòng, tình không muốn trở thành vật thí nghiệm, hai lần uống độc, hai
lần hôn mê, xem như để Trường Thiên và Cùng Kỳ cơ bản đã nắm giữ được rõ liều lượng để dùng vật này.
Hắn vẫn hoài nghi cô nương này lấy việc công báo thù riêng.
Kế tiếp, Ninh Tiểu Nhàn dựa theo chỉ dẫn Mịch La, tìm được chín tên
thế thân. Chín người này vốn là kẻ phụ hoạ kí chủ hắn đặt trong thành Ô
Đà, hiện tại ngược lại đã phát huy công dụng. Hắn cần bọn họ cho nảy
sinh sự cố, dời đi tầm mắt, tranh thủ thời gian.
Đối mặt với mấy người thuộc hạ đó, Mịch La chỉ thản nhiên nói: “Nếu
như giúp ta hoàn thành chuyện này, người nhà các ngươi nửa đời sau sẽ an hưởng vinh hoa phú quý, bình an đến già.” Hắn chưa nói nếu không đồng ý sẽ như thế nào, mấy người kia cũng chưa từng suy nghĩ qua.