Trong phòng, Trần sư huynh đang nói nhăng nói cuội trò chuyện với
Xuân Nghi Tịnh. Nàng ta đã không còn chút sức lực nào, Trần sư huynh lại rót thêm nước trái cây cho nàng ta. Chỉ sợ cho dù Xuân Nghi Tịnh có tu
vi Trúc Cơ hậu kỳ rất nhanh sẽ không thắng được dược lực, hai má ửng đỏ, thở hổn hển, hơi thở như lan, không đợi Trần sư huynh ra tay, vừa hô
nóng vừa nhào tới trên người hắn.
Trần sư huynh muốn chính là hiệu quả đó, chờ khi Xuân Nghi Tịnh tỉnh
dậy sau dược hiệu, chỉ có nhớ được chính nàng động tay đông chân trước
với người ta, cho dù sau đó nàng trách tội hắn cũng có hạn.
Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày nói: “Dược vật bình thường đối với tu
sĩ không có hiệu quả. Xuân Nghi Tịnh tốt xấu gì cũng có tu vi Trúc Cơ
kỳ, xem ra Mị Dược kia không đơn giản.”
Cùng Kỳ rung đùi đắc ý nói: “Lời này của nữ chủ nhân sai rồi. Trong
các loại thảo dược, có bảy mươi sáu loại có thể sinh ra tác dụng thúc
tình đối với người tu tiên, một vài vị trí, bộ phận trên thân thể yêu
quái, hiệu lực càng mạnh mẽ hơn. Cái khác không đề cập tới, tù nhân bị
nhốt trong tầng thứ tư Thần Ma Ngục, hương thơm xạ yêu tiết ra có thể
chế ra dược vật hiệu quả càng mạnh mẽ gấp mười lần so với tên tiểu tử
này!”
Ninh Tiểu Nhàn lười biếng nói: “Lắm mồm, ta có hỏi ngươi sao?”
Cùng Kỳ nhất thời rất ủy khuất, nếu lão nhân gia ngài không muốn nghe, vì sao lại chờ ta nói xong mới mắng ta?
Trong lúc hai người nói chuyện, hai người trong phòng cách vách đã
lăn lại với nhau. Xem ra tên Trần sư huynh kia là bụi hoa lão luyện
rồi, ngay cả quần áo của Xuân Nghi Tịnh cũng không cởi hết, chỉ nhẹ
nhàng trêu chọc ở vài vị trí nhạy cảm của nàng ta, đã khiêu khích khiến
đối phương xuân tình bộc phát, trong miệng ưm không ngừng.
Ninh Tiểu Nhàn “nhìn” trong chốc lát mặt đã đỏ bừng. Nàng đến từ hiện đại nơi thông tin bùng nổ, đối với chuyện nam nữ cũng không phải tỉnh
tỉnh mê mê, nhưng trước mắt trình diễn một màn kích tình xuất sắc chân
thực bắn ra bốn phía, trong ngoài Thần Ma Ngục còn có rất nhiều giống
đực đang đứng ngoài quan sát. Xuân Nghi Tịnh đắc tội nàng, hiện tại cũng đã chịu dạy dỗ, có phải nên ra tay ngăn cản hay không?
Nàng cúi đầu quát: “Đồ Tẫn?” Còn không xuất thủ sao, chờ Xuân Đại tiểu thư bị chiếm hết tiện nghi thì đã muộn.
Quần áo Xuân Nghi Tịnh đã bị mở một nữa, bị Trần sư huynh ném lên
giường. Trước tiên hắn ta uống một ngụm nước trái cây, miệng đối miệng
mớm cho cô gái. Sau đó bắt đầu triển khai tay chân một đường hôn mút từ
cổ, bộ ngực sữa, bụng dưới, tạo thành từng tiếng chép miệng. Đừng nói
Xuân Nghi Tịnh bị mê hoặc, ngay cả người cách vách nghe lén cũng cảm
thấy trên người phát nóng.
Thất Tử hiển nhiên cũng dừng thần thức dò xét, trước mắt đang trong
trạng thái trợn mắt há hốc mồm: “Trêu chọc nữ nhân lại có thể như vậy,
woa, còn có thể như vậy? Ta. . . Tại sao lúc đầu ta không nghĩ tới!”
Sau đó lập tức cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Ninh Tiểu Nhàn và sát
khí nồng đậm đến từ Đồ Tẫn.
Vóc người Xuân Nghi Tịnh quả thật không tệ, chỗ nên lõm có lõm, nên
chỗ nên vểnh cũng rất căng mềm. Một tiểu mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ như
vậy nếu bị Trần sư huynh chà đạp, với tư cách là con gái nàng sẽ rất oán giận.
Đồ Tẫn lại lạnh nhạt nói: “Chờ một chút. Tên họ Trần kia vẫn chưa có dấu hiệu động tình, sợ rằng có mưu đồ.”
Nàng cẩn thận cảm thụ. Mặc dù ánh mắt tên Trần sư huynh kia có thêm
vài phần tình dục nhưng càng nhiều hơn là tính toán và xảo trá. Chỉ lo
nhìn người ta diễn, lại quên nhìn chuyện chính, nàng biết vậy nên hơi
xấu hổ.
Tiếp theo, Trần sư huynh cố định hai tay Xuân Nghi Tịnh đã chẳng phân biệt được gì trên đầu nàng ta. Sau đó dễ dàng tách nàng hai chân thon
dài ra lách vào. Ninh Tiểu Nhàn nắm chặt hai tay, chỉ đợi hắn có thực sự ra tay sẽ phá cửa vào, không để Xuân Đại tiểu thư bị hắn hại.
Chỉ có điều, Trần sư huynh lại không móc hung khí của mình ra, mà lấy tay thay thế, nhẹ nhàng đưa về phía hạ thân Xuân Nghi Tịnh . . .
Nhìn đến đây, Ninh Tiểu Nhàn quyết đoán thu hồi thần niệm của mình.
Không dám nhìn tiếp nữa. Nhưng thính lực của nàng quá tốt, Xuân Đại tiểu thư cách vách ngượng ngùng kinh hô, tiếng rên hưng phấn trộn lẫn tiếng
bất mãn nhẹ nhàng từng tiếng từng tiếng nối tiếp truyền vào tai nàng,
khiến nàng cảm thấy cả người như bắt lửa.
Tên họ Trần thật là đồ yêu nghiệt, quả thật không nên để hắn sống!
May mắn Trường Thiên nghĩ đến tâm tình của nàng lúc này, từ đầu tới giờ không nói lời nào, nếu không nàng sẽ càng lúng túng hơn.
Thời gian từ từ chuyển dời. Tiếng kêu của Xuân Đại tiểu thư càng ngày càng vang, càng ngày càng cuồng loạn. Trần sư huynh không biết thuật
kết giới, không thể làm gì khác đành phải lấy cái yếm bịt miệng nàng ta, nên chỉ phát ra tiếng “Ô ô”, lại càng thêm chọc người suy nghĩ sâu xa.
Dù như thế, tới lúc vui vẻ cuối cùng, cái yếm thật mỏng vẫn không ngăn
được tiếng thét chói tai của Xuân Nghi Tịnh.
Lúc này, Đồ Tẫn quát khẽ: “Mau, thấy rõ ràng rồi!” Giọng nói của hắn
nghiêm túc thong dong, giống như hắn đang xem phim chiến tranh mà không
phải phim con heo.
Biết hắn nhắc nhở nhất định cực kì quan trọng, Ninh Tiểu Nhàn một lần nữa đành mở ra thần thức, quan sát chiến trường dâm mị kia.
Lúc tay Trần sư huynh làm, Xuân Nghi Tịnh như con cá lên bờ thiếu
dưỡng khí, thân thể mấy lần uốn cong về phía trước, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt cuồng loạn, làm gì còn khí thế kiêu ngạo yêu kiều lạnh lùng xinh
đẹp thường ngày? Sau một tiếng thở dốc yêu kiều, thân thể nàng ta vốn
đang căng thẳng đột nhiên xụi lơ, tiếng thở dốc trong miệng chưa dứt,
ánh mắt đã từ từ tan rả.
Chắc nàng ta sung sướng tới hôn mê bất tỉnh.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên khóe miệng Trần sư huynh hiện lên nụ
cười. Nụ cười đó không hề có ý dâm đãng, chỉ lộ ra vẻ cực kì quỷ dị. Nếu Xuân Nghi Tịnh có thể thấy, chắc chắn từ giờ về sau sẽ cách xa hắn.
Đáng tiếc, hiện tại nàng ta đã lâm vào hôn mê.
Trần sư huynh cắn nát đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, kỳ quái nhất
chính là ngụm máu đó có màu tím, ngưng lại trong không khí mà không tiêu tán. Trong miệng hắn bắt đầu đọc âm tiết kỳ quái, vươn ra tay trái lên
không trung viết viết vẽ vẽ, ngụm máu kia bị hắn vẽ thành hai kí tự kỳ
lạ mang phong cách cổ xưa.
Trong miệng hắn đọc xong một chữ cuối cùng, hai chữ kia ngưng tụ
thành công, sau đó nhẹ nhàng bay thì in vào sau đầu Xuân Nghi Tĩnh, nhập vào cơ thể, biến mất không thấy nữa.
Làm xong một bước này, sắc mặt tên Trần sư huynh kia trắng bệch, tinh thần bỗng nhiên cạn kiệt không chịu nổi, hiển nhiên hắn phải cực kì cố
sức mới có thể thi triển bí thuật này. Dưới tình huống này, dĩ nhiên hắn không thể nào xâm phạm tiến thêm một bước với Xuân Nghi Tịnh nữa. Hắn
chỉ rút tay phải từ hạ thân nàng ra, cầm lụa trắng nhẹ nhàng lau, sau đó thay nàng ta sửa sang lại quần áo thật tốt, rồi dời cái ghế ở một bên
qua ngồi xuống, làm như đang đợi nàng tỉnh lại.
Nhìn trên mặt hắn không có vẻ sợ hãi, đoán chừng lời kịch kế tiếp hắn đã chuẩn bị kĩ càng: Xuân Đại tiểu thư đột nhiên bộc phát tính sói làm
ra hành động phi lễ hắn, kết quả Trần sư huynh ngồi trong lòng mà vẫn
không loạn, chưa thực sự phát sinh quan hệ với nàng ta. . . . . . Thế
giới này dân phong khai hóa, tôn trọng tận hưởng lạc thú trước mắt, đoán chừng do tính mạng mọi người không có bảo đảm an toàn, thường xuyên ăn
bữa này lo bữa mai mà có quan hệ.
Tính cách mọi người ở Khu Tây Bắc, càng thêm hào phóng, không có kiểu ngọc thể nữ tử bị nhìn sạch nam nhân phải chịu trách nhiệm. Hành động
lần này của Trần sư huynh sẽ càng khiến Xuân Đại tiểu thư thêm thưởng
thức hắn. Dĩ nhiên, trong chuyện này nguyên nhân lớn nhất là kiêng kỵ
thân phận thiên kim lâu chủ Nạp Kim Lâu của Xuân Nghi Tịnh. Nếu giống
như Sầm sư muội, chắc sẽ bị hắn cưỡng chiếm rồi.
Chỉ có điều hắn chờ đợi, cũng không phải tiếng thức giấc của Xuân
Nghi Tịnh. Đồ Tẫn xem xong màn đùa giỡn đó, đàng hoàng không khách khí
đi tới cửa phòng hắn, nhẹ nhàng dùng lực làm gãy then cửa, sau đó một
chưởng đập ngất tên sắc lang đang kinh hoàng thất thố.
Ninh Tiểu Nhàn cũng đi theo vào, trước tiên thu Trần sư huynh vào
Thần Ma Ngục, lại lấy ra thuốc bột của mình đặt dưới mũi Xuân Nghi Tịnh, bảo đảm sau khi nàng ta ngửi sẽ ngủ càng thêm sâu, mới để Đồ Tẫn ra tay kiểm tra. Là thiên kim của lâu chủ Nạp Kim Lâu, trên người nàng ta có
chứa không ít pháp khí hộ thân, nhưng vừa rồi nàng ta nhờ tác dụng của
rượu bổ nhào về phía Trần sư huynh, kế tiếp Trần sư huynh mười phần ôn
nhu với nàng ta. Cho nên pháp khí không cho rằng chủ nhân bị võ lực xâm
phạm nên vẫn không có động tĩnh.
Có thể thấy được, mượn vật bên ngoài cuối cùng vẫn không đáng tin, quan trọng nhất vẫn nên dựa vào sự mạnh mẽ của bản thân.
Đồ Tẫn đưa tay rất nhẹ rất chậm, không kinh động tới pháp khí trên
người Xuân Nghi Tịnh. Dò xét một lát, mới thu tay lại nghiêm nghị nói:
“Là đạo tâm chủng ma! Hoặc bí pháp tương tự nó.”
Từ đó vừa ra, trên mặt Ninh Tiểu Nhàn đầy vẻ mờ mịt, Trường Thiên và Cùng Kỳ kinh dị kêu lên hỏi: “Ngươi xác định?”
“Mười phần chắc bảy tám phần.” Đồ Tẫn quay sang Ninh Tiểu Nhàn giải
thích: “Đạo tâm chủng ma là bí pháp thời kỳ thượng cổ thất truyền đã
lâu. Loại bí thuật đó phải thi triển khi người đó tỉnh chưa tỉnh, lúc cả người hoàn toàn buông lỏng mới có thể tiến hành. Tên họ Trần lấy máu
của mình ấn ma chủng, trồng trong thức hải của Xuân Nghi Tịnh. Chỗ lợi
hại nhất của loại bí pháp này là nó sẽ không làm cho Xuân Nghi Tịnh lập
tức biến thành nô lệ của tên tiểu tử này.
Nhưng nó sẽ dần dần nhiều lần hướng dẫn nàng ta khiến nàng ta thích
hắn, làm cho nàng ta không tự chủ được mà nghe theo lời của hắn. Mà khi
Xuân Như Hải hỏi, biểu hiện của Xuân Nghi Tịnh vẫn như bình thường,
không gây nghi ngờ. Đây là một loại thuật pháp bí ẩn mà ôn hòa, nếu được vận dụng tốt, công dụng rất khả quan.”
“Vậy bây giờ làm sao?”
“Không nên làm gì. Tên họ Trần vừa chết, bí thuật sẽ được giải khai nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm như vậy.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu. Lúc này Xuân Nghi Tịnh đã lâm vào mộng đẹp,
trên mặt bởi vì kích tình mà đỏ mặt vẫn chưa biến mất. Xuân Nghi Tịnh
vẫn ngủ, hoàn toàn không biết Ninh Tiểu Nhàn vừa cứu nàng ta ra khỏi
miệng sói. Ninh Tiểu Nhàn nhìn nàng một cái, hừ nhẹ một tiếng, để nàng
ta ở lại đấy, xoay người rời đi.
Nàng bắt sắc lang đi rồi, an toàn của Đại tiểu thư tất nhiên không
cần lo lắng nữa, đợi nàng ta tỉnh lại là có thể tự trở về. Mặc dù nói
như thế, nhưng khi Ninh Tiểu Nhàn rời đi vẫn tiện tay bố trí cấm chế.
Cấm chế đó chỉ có thể mở ra từ bên trong, ngăn cản toàn bộ những người
khác muốn tiến vào chiếm tiện nghi.
Khi nàng trở về nhà Hòa Lão Tứ, Trường Thiên đang đối diện Trần sư
huynh bị bắt bỏ tù thi triển thuật sưu hồn. Đáng tiếc, lại không đọc ra
tin tức hữu dụng.
Đây là lần đầu tiên thuật sưu hồn của Trường Thiên không nhạy. Sao lại như thế?
Trường Thiên lắc đầu: “Hắn đã từng phát thề tâm minh huyết thệ. Lời
thề đó ngăn chặn tất cả khả năng tiết lộ bí mật, thuật sưu hồn đối với
bí mật hắn muốn bảo vệ không có tác dụng.” Nàng lập tức nhụt chí nói:
“Vậy tối nay, chẳng phải chúng ta làm đều vô dụng sao?”
“Vậy cũng chưa chắc.” Đồ Tẫn tiếp lời nói: “Trên người tên này có rất nhiều điểm đáng nghi, từ từ tra hỏi vẫn có chỗ có thể dùng.”
Trở về gian phòng Hòa Lão Tứ chuẩn bị cho nàng, nàng vào Thần Ma
Ngục, móc ra Phần Quang Kính nhắm ngay Trần sư huynh đang hôn mê bất
tỉnh. Trừ Đồ Tẫn, ai cũng không có bản lãnh khám phá hồn phách chân
thật, đành phải nhờ cái gương thần kỳ này thôi.
Hồn phách xuất hiện trong gương là một nam tử trung niên có diện mạo
bình thường, cho dù có ném vào đám người cũng không tìm được, quả nhiên
hoàn toàn không xứng đôi với túi da Trần sư huynh. Quan trọng là nhất,
hồn phách đó của hắn mơ hồ lay động, thân hình không rõ, quả nhiên không đủ cô đọng, chẳng trách Đồ Tẫn nói hắn chỉ có Luyện Khí kỳ, cường độ
hồn phách so với người phàm không chắc chắn hơn bao nhiêu.