Trường Thiên trầm ngâm nói: “Cường độ hồn phách của hắn như vậy, trừ
phi có người vận dụng thần thông tương trợ, nếu không đừng nói chiếm
lĩnh, ngay cả sức lực chuyển vào thân thể này cũng không có. Nguyên nhân mà chủ nhân sau lưng hắn đem hồn phách thay đổi qua thân xác này đã hết sức rõ ràng.” Đó là do tên “Trần sư huynh” có ‘kĩ thuật’ cao minh,
người chủ nhân kia muốn hắn sử dụng phương pháp đạo tâm chủng ma, từ từ
khống chế Xuân Nghi Tĩnh.
Mặc dù tu vi của Xuân Nghi Tĩnh không cao nhưng rốt cuộc vẫn là một
tu sĩ, bình thường đều dùng điều tức thay thế giấc ngủ. Vậy nên nếu
không dùng mị dược khiến thần trí nàng ta mê man, lại sử dụng thủ pháp
khiến nàng ta động tình, làm sao có thể khiến nàng ta bị vây vào trạng
nửa tỉnh nửa mê?
Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút: “Bọn họ muốn đối phó Xuân Như Hải
của Nạp Kim Lâu, hay cả Thiên Kim Đường sau lưng Xuân Như Hải?” Xuân
Nghi Tĩnh chẳng qua chỉ là thiên kim tiểu thư, kẻ chủ mưu phía sau màn
mất nhiều công sức như vậy, mưu đồ toan tính nhất định phải lớn hơn
nhiều.
Trường Thiên lạnh lùng nói: “Có khả năng nhất là Thiên Kim Đường.
Đừng quên, phương pháp thay người khác đi đoạt xá, chỉ có nhân tài nắm
rõ thuật thần hồn như lòng bàn tay mới có thể vận dụng tự nhiên, hơn nữa hai loại bí thuật Đạo Tâm Chủng Ma và Tâm Minh Huyết Thệ này, mọi người sẽ liên tưởng đến người nào?”
Mọi người thở dài nói ra tên : “Âm Cửu U.”
“Không sai.” Trường Thiên nói: “Bí pháp Tâm Minh Huyết Thệ này, ta
học được từ chỗ Âm Cửu U, cho nên chuyện này hơn chín phần là có liên
quan tới Âm Cửu U, cho dù không phải hắn tự mình động thủ, cũng do người dưới tay hắn đi làm.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp đi: “Nhiều năm
qua Thiên Kim Đường vẫn bí mật thu thập Tru Thần Lôi nhằm vào Âm Cửu U.
Thân là mục tiêu, sao Âm Cửu U có thể không phát giác điều gì? Vì vậy
mới lợi dụng tên họ Trần này âm thầm khống chế Xuân Nghi Tĩnh, muốn để
nàng hỗ trợ dò thăm bí mật của Thiên Kim Đường.”
Mọi người nhất thời im lặng. Bọn họ ngay cả bộ dáng thực sự của Âm
Cửu U còn chưa thấy, nhưng dấu vết người này bố trí có mặt khắp nơi,
hình như mỗi một vật một chuyện lớn bọn họ gặp phải cuối cùng đều có thể liên hệ tới hắn. Nếu như chờ đến lúc Âm Cửu U lông cánh đầy đủ, thực
lực khôi phục toàn bộ, vậy sẽ đáng sợ tới mức nào nữa?
“Về phần tên này, tạm thời không thể lấy tính mệnh của hắn.” Trường
Thiên chỉ chỉ Trần sư huynh trên mặt đất nói: “Nếu hắn thật sự là con
rối của Âm Cửu U. Như vậy trên người hắn tất nhiên có bí pháp, một khi
hắn mất mạng, Âm Cửu U sẽ biết, đến lúc đó ngược lại sẽ gặp phiền toái.”
Ninh Tiểu Nhàn khẽ hừ một tiếng nói: “Chúng ta đang muốn đi tìm Đường chủ Thiên Kim Đường. Sao không báo việc này cho Xuân Như Hải, để hắn
thay chúng ta giới thiệu để gặp mặt?”
Trường Thiên và Đồ Tẫn lại lắc đầu: “Đừng vội. Chuyện này liên lụy
đến bí mật hồn tu nên chúng ta căn bản không thể nói rõ làm thế nào phát hiện quỷ kế của tên họ Trần.”
“Chờ ta từ trong Thần Ma Ngục ra ngoài, lại tính tiếp cũng không muộn.”
Nàng cong môi đỏ mọng, rầu rĩ không vui: “Không thể bán một cái nhân
tình cho tên họ Xuân kia rồi.” Nàng thích nhất cầm ân tình báo đáp. Nàng cũng không phải Lôi Phong, không thích làm chuyện tốt không lưu tên.
Được nàng phân phó, Hòa lão Tứ đi suốt đêm tới chỗ cướp giết trưởng
lão Thiên Lam Biệt Viện, quét dọn hiện trường một phen, tới mức không
còn lại bất cứ dấu vết nào. Hắn láu cá cẩn thận, làm việc tỉ mỉ hơn
những tiên phỉ khác. Quả nhiên ở đó hắn phát hiện được không ít chỗ có
sơ hở, nếu đối thủ dựa vào những đầu mối thu thập bọn họ, thật sự quá
đơn giản. Nghĩ tới đây, hắn lập tức rùng mình, nhanh tay nhanh chân xử
lý cho xong.
Lần này bọn họ đánh cướp có chuyện xảy ra. Âm Cửu U đã bố trí hết sức chu đáo chặt chẽ nhưng người tính không bằng trời tính. Chờ chuyện Phân Quang Kính bị cướp truyền tới trong tai hắn, đoán chừng ít nhất cũng là chuyện hai ngày sau.
Vốn “Trần sư huynh” ở trong Nạp Kim Lâu thấy cái gương đó, coi như
nhân chứng duy nhất nhưng hắn lại bị Ninh Tiểu Nhàn bắt vào Thần Ma
Ngục. Vì để an toàn tránh gặp nguy hiểm, lúc Đồ Tẫn dò xét tình huống
Xuân Nghi Tĩnh đã thuận tay xóa đi lại đoạn trí nhớ về cái gương. Cho
nên trong khoảng thời gian ngắn, Âm Cửu U đừng mong tra được tung tích
cái gương đó.
Ninh Tiểu Nhàn cũng buồn bực. Mâu thuẫn lần này chỉ có nàng nhớ rõ, tiểu bì nương Xuân Nghi Tĩnh thì ngược lại quên sạch sẽ!
Chuyện ở thành Khách Thập Nạp đã xong, Ninh Tiểu Nhàn để lại cho Hòa
lão Tứ ba túi thơm rồi lên đường rời đi. Trong túi là thuốc loại bỏ độc
và khí độc mà nàng và Trường Thiên tỉ mỉ nghiên cứu luyện ra, đối với
phòng tránh ôn dịch có hiệu quả. Hiện tại dưới tay nàng có gia nghiệp
nên phải suy nghĩ tới tính mạng và quyền lợi của nhân viên.
Đường đi kế tiếp đi như thế nào? Nàng và Trường Thiên thương nghị rất lâu.
Những chuyện cần xử lí đã xong, còn hai canh giờ nữa trời sáng. Ninh
Tiểu Nhàn nắm chặt thời gian hoàn thành xong tu luyện và bài cần học, mà Trường Thiên đã sớm đuổi đám người Đồ Tẫn, Thất tử bọn ra ngoài.
Có lẽ là gần đây tăng trưởng đạo tâm nhanh hơn tu vi, hôm nay sau khi nàng hấp thu thần lực Hóa Yêu Tuyền, lại dễ dàng đột phá gông cùm xiềng xiếc tăng cảnh giới. Từ Đại Thành hậu kỳ xông vào Vạn Trượng kỳ. Nàng
vẫn làm theo yêu cầu của Trường Thiên nhiều lần áp súc thần lực vào
trong nội đan của mình, để trụ cột được kiên cố hơn, nếu không hiện tại
nàng đã tới Vạn Trượng trung kỳ.
Lần tăng lên tối nay như nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên,
cả quá trình không hề có vướng mắc. Dĩ nhiên điều này cũng có liên quan
đến phương pháp yêu tu mà nàng tu luyện. Tuổi thọ của con người quá
ngắn, cho nên công pháp nhân tộc có thể nhanh chóng tăng tu vi nhưng lúc đột phá cảnh giới thì cực kì khó khăn. Yêu quái vừa lúc ngược lại, tu
vi tiến triển rất chậm nhưng làm gì chắc đó, chỉ cần yêu lực tinh thâm,
đạo hạnh đầy đủ là có thể thuận lợi tăng lên. Cho nên, các loại đan dược đột phá cảnh giới như Hóa Thần đan, Phản Hư Đan đều chuẩn bị cho tu sĩ
nhân tộc, ngươi có từng nghe qua yêu quái cần mấy thứ đó chưa?
Hai loại công pháp tất nhiên có ưu khuyết nhưng cuối cùng vẫn trăm
sông đổ về một biển. Ninh Tiểu Nhàn nhặt được tiện nghi lớn, mỗi ngày
Thần Ma Ngục cung cấp linh mễ ngọc cao cho nàng, lại có thần lực trong
Hóa Yêu Tuyền có thể cung cấp để nàng hấp thu, tốc độ tăng trưởng tu vi
còn nhanh hơn thiên tài trong nhân tộc rất nhiều, hết lần này tới lần
khác nàng lại tu luyện phương pháp yêu tộc, cho nên lúc đột phá cảnh
giới cũng sẽ không giống những tu sĩ khác, bị kẹt lại. Bây giờ có thể
hạn chế nàng tu hành, chỉ có đạo tâm và tăng lên tu dưỡng thôi, về điểm
này, Trường Thiên nhìn xa trông rộng nên đã sớm bảo nàng học tập tâm
pháp Thấy Mầm Biết Cây, không giây phút nào không rèn luyện đạo tâm của
mình.
Hắn rất hài lòng đối với sự tiến triển của nàng. Đợi một thời gian, tiền đồ của nàng sẽ vô lượng.
Sau khi tăng lên vào Vạn Trượng cảnh, trừ thần lực bên trong nội đan
chứa nhiều hơn, tốc độ vận chuyển thần lực cũng tăng nhanh hơn, giống
như trước làm cho nàng có năng lực tăng lên gấp trăm lần, có cảm giác
mình không gì không làm được. Cho nên nàng ôm cổ Trường Thiên, khẽ liếm
phần hầu kết nhô lên của hắn, sau đó cảm giác làn da của hắn đột nhiên
co rút nhanh. Nàng ha ha nở nụ cười, lại đi tìm vị trí nhạy cảm kế tiếp.
“Hôm nay dùng Sưu hồn thuật kiểm tra trí nhớ họ Trần, hơi có chút thu hoạch.” Lần này, Trường Thiên không có tóm tay nàng, đột nhiên mở miệng nói.
Nàng đang cuộn mình trước người hắn, hai gò má dán lên cơ ngực rắn
chắc của hắn, hơi thở tinh tế phả vào bộ ngực hắn, nong nóng, ngứa ngứa.
Nàng lười biếng nói: “Ừ? Không phải hắn đã thề tâm minh huyết thệ,
liên quan tới nhiệm vụ của mình, hắn chưa hề tiết lộ sao?” Tuy khuôn mặt của hắn lạnh lùng, nhưng lúc hắn ôm lấy nàng luôn dùng hai cánh tay ôm
nàng thật chặt trong ngực, giống như đang che chở món đồ sứ tinh sảo
nhất, sợ hơi buông lỏng tay sẽ bị vỡ. Nàng được hắn che chở như vậy cảm
thấy rất thích, cho nên nàng thoải mái nhắm hai mắt, theo bản năng vươn
ngón tay nhỏ nhắn vẽ thành vòng tròn trên bụng hắn.
Giọng nói Trường Thiên căng thẳng nhưng vẫn tiếp tục nói: “Không sai. Nhưng ta điều tra được bí mật trước kia của hắn.” Hắn không có ý tốt
chôn đầu vào trong mái tóc dày của nàng hít một hơi thật sâu. Tóc của
nàng có hương hoa hồng.” Hắn cũng họ Trần, tên Trần Định. Nửa năm trước, hắn là điều hương sư của nô doanh Thiên Thanh Châu, hơn nữa tên tuổi
rất nổi tiếng, có tay nghề tốt nhất.”
Điều hương sư? Chưa từng nghe qua. Nàng trừng mắt nhìn nói: “Đó là cái gì? Thợ thủ công điều chế hương liệu?”
Lồng ngực nàng đang tựa vào khẽ rung động, hiển nhiên Trường Thiên
bật cười: “Đúng là thợ thủ công nhưng không phải điều chế hương liệu . . . Nàng đã biết nô doanh chưa?”
Ninh Tiểu Nhàn chần chờ gật đầu, lại lắc đầu.
“Nghe qua, nhưng không hiểu đúng không? Mấy kiến thức cơ bản này,
nàng cần học tập bổ sung thêm thật tốt.” Trường Thiên duỗi tay sờ cái
mũi ngọc khéo léo của nàng. “Phía Bắc Nam Thiện Bộ Châu quanh năm chinh
chiến, hàng năm phần lớn đều là bình dân, quý nhân bởi vì chiến tranh mà bị cách chức làm nô lệ, từ đó buôn bán đến các nơi. Dần dần, vận chuyển nô lệ và buôn bán đã trở thành sản nghiệp hạng nhất ổn định và có món
lãi kếch sù. Nô Doanh chính là nơi tập trung phân phối và dạy dỗ các nô
lệ, nô doanh Thiên Thanh Châu lại là nơi nổi danh nhất, nô lệ nơi đó bán ra, bất luận là tướng mạo, phẩm chất hay thủ pháp hầu hạ đều là hạng
nhất.”
Nàng cẩn thận nghe, đồng thời cảm thấy một dòng khí lạnh dâng lên từ
lưng. Xem ra mặc kệ ở thế giới nào, thói hư tật xấu của loài người sẽ
không thay đổi, đều lấy nô dịch đồng bào làm thú vui. Mà ở nơi này, yêu
tộc có quyền thế cũng gia nhập vào sản nghiệp có lợi nhuận kếch sù và
tàn nhẫn này.
“Chàng nói điều hương sư, là chỉ. . . . . . ?” Nàng mơ hồ đoán được một chút, không nhịn được mặt đỏ tới mang tai.
“Không sai, đó là cách nói uyển chuyển bóng bẩy thôi, thật ra thì
chính là người huấn luyện nữ nô lệ. Dạy các nữ nô lệ làm như thế nào ở
trên giường lấy lòng chủ nhân.” Hắn lướt qua mái tóc của nàng, há mồm
cắn một cái lên bờ vai non mềm tuyết trắng của nàng. Một ngụm cắn đó rất nặng, khiến vai nàng có cảm giác khẽ đau nhói, đổi thành cô gái người
phàm khác có lẽ đã rách da chảy máu rồi. Nhưng đối với nàng, nó lại
khiến nàng lập tức có cảm giác nguy cơ bị mãnh thú há miệng cắn chỗ
hiểm.
Nhưng nàng ngược lại ưm một tiếng, nửa người mềm yếu. Vai là chỗ hiểm của nàng, lại càng chỗ mẫn cảm của nàng, bị hắn dùng sức há miệng cắn
như vậy, cảm nhận được đầu lưỡi ấm áp khẽ gặm làn da trở nên cực kì nhạy cảm, hai cảm giác nguy hiểm và kích thích đồng thời quanh quẩn trong
lòng nàng không đi, khiến cả người nàng run rẩy không dứt.
Trong miệng Trường Thiên vẫn bận rộn, cho nên truyền âm cho nàng, gằn từng chữ: “Công việc của Trần Định chính là khơi ngợi dục vọng trong
lòng nữ nô lệ, cuối cùng sa vào nó, khuất phục nó, như thế về sau khi bị coi như đồ chơi đưa ra ngoài, mới có thể an tâm hầu hạ chủ nhân.” Hắn
thò tay vào vạt áo nàng, kéo rơi trói buộc vướng bận, bắt được thỏ ngọc
trước ngực nàng chậm rãi vuốt ve, cho đến khi hai điểm đỏ hồng cứng rắn, hắn mới dùng đầu ngón tay từ từ nhẹ nhàng chà xát.
Hắn mới xoa nhẹ hai cái, nàng đã cảm giác được một dòng khí nóng từ
bụng nhỏ dâng lên, vội vàng kéo cổ tay của hắn, không để cho hắn tiếp
tục làm ác, nhưng một chút khí lực đó của nàng sao có thể đẩy được hắn.
Hắn vẫn làm theo ý mình: “Trần Định quản lí rất nhiều xử nữ trẻ tuổi
dung mạo xinh đẹp, nhưng thời điểm các nàng rời khỏi hắn thân thể vẫn
hoàn bích, bản lãnh hầu hạ nam tử đều không thua kém nữ nhân Hồng quan
phường, cho nên hắn ở nô doanh Thiên Thanh Châu có tên tuổi rất lớn.”