Nhưng mà hiện tại tấm gương hắn dâng lên lại bị mất ở trong lầu,
trách nhiệm này liền trở lên nghiêm trọng rồi, cho nên khi đối phương
tìm tới cửa, Hòa Lão Tứ cũng không nói dối, trực tiếp đem Ninh Tiểu Nhàn khai ra.
Đây cũng là hành động thương nghị lúc đấy của hai người. Ninh Tiểu
Nhàn biết rõ, cái gương đang mang này rất quan trọng, sớm muộn sẽ có
người phát hiện, tìm Hòa Lão Tứ hỏi. Lão gia hỏa này là quân cờ trọng
yếu trong tay nàng, tốt nhất là bảo vệ an nguy cho hắn, cho nên dặn dò
Hòa Lão Tứ đem tất cả phiền toái đổ lên đầu nàng. Dù sao nàng hành tung
vô định, vô luận là ai muốn tìm nàng đều không dễ dàng.
Hòa Lão Tứ ở trước mặt Xuân Như Hải, đem hết truyện trải qua nói ra
một lần, chỉ che dấu việc hắn nhận thức nàng làm chủ. Hắn cũng là một
cáo già, trước khi tìm mình ở Nạp Kim Lâu, đã đem việc này nói cho Vân
Tường vừa mới trở về gấp. Xét thấy hắn cũng là người bị hại, việc này
liền do tiên phỉ thay hắn ra mặt. Xuân Như Hải nhiều lần truy vấn chi
tiết, tỉ mỉ, phát hiện Hòa Lão Tứ cùng Ngô Lục Chỉ nói chuyện qua lại,
lão đầu tử này lại một mực hướng tiểu tình nhân bảo bối của mình thề
thốt nói bọn họ trong sạch, cho nên về sau nhiều lần suy nghĩ, đành phải tin hắn.
Xuân Như Hải không biết, Hòa Lão Tứ chỉ chọn cái có thể nói để nói,
tất nhiên là không sợ thề thốt. Hắn đem việc này báo cho tổng đường,
cũng bắt buộc mọi người thuộc phân bộ Thiên Kim Dường trong sa mạc phải
nghiêm khắc lưu ý hành tung Ninh Tiểu Nhàn.
Lúc này đã nhìn ra chỗ tốt của việc Ninh Tiểu Nhàn làm việc cẩn thận. Sau khi nàng cùng Đồ Tẫn tiến vào thành Khách Thập Nạp đã cải biến dung mạo, mà Thất Tử cũng biến thành hình người, không còn hình dáng chim
trắng nhỏ. Người của Thiên Kim Dường nhiều nhất chỉ thấy bọn hắn ngụy
trang, cho dù hiện tại bọn hắn khôi phục hình dạng này đi thành Khách
Thập Nạp cũng không có người nhận ra.
Bên trong tin tức của Hòa Lão Tứ có nhắc nhở Ninh Tiểu Nhàn, tiên phỉ nuốt không trôi cơn tức này, nhất định sẽ tìm đến nàng. Đạo tặc vốn
làm việc không kiêng nể gì, bọn hắn lại thấy tướng mạo sẵn có của mấy
người kia, bắt đầu dây dưa cũng không tốt, hơn nữa Hòa Lão Tứ cũng không thể công khai che giấu nàng.
Ninh Tiểu Nhàn lại không sợ cái này. Xa xa đằng trước không phải là
thành Trì Minh rồi sao ? Nàng cười trộm một tiếng, sau khi vào thành thì phiền toái hãy để Mịch La chống đỡ.
Với tốc độ của Thất Tử, chạng vạng tối hôm nay bọn hắn liền chạy về
thành Trì Minh. Sau đó thành thật mà dừng trên mặt đất, đi bộ xuyên qua
các cửa trạm. Vô luận là yêu tông tiên phái trị ở thành thị nào, đều vô
cùng coi trọng đối với vùng trời của quốc gia. Ai có can đảm phi hành
trên không không kiêng nể gì, tức là đang gây hấn với uy nghiêm của tông môn ?
Ninh Tiểu Nhàn tới làm khách chứ không đến tìm phiền toái. Huống chi
bôn ba dã ngoại nhiều ngày, người ham ăn biếng làm như nàng, thật sự
muốn tắm nước nóng giặt rửa thoải mái, rồi dùng một bữa tối ngon lành,
sau đó chôn mình trong chăn lông vũ mềm mại.
Nhìn sắc trời một chút, thái dương đã trở về phía tây, đoán chừng qua hai canh giờ nữa trời cũng sắp tối rồi. Nơi này là mảnh đất cực tây,
hừng đông sớm hơn, tối muộn hơn, cho nên hiện tại tính ra đã quá thời
gian dùng bữa tối bình thường. Trong hai năm qua nàng tuy sống lang
thang trăn trở, nhưng có Thần Ma Ngục, một ngày ba bữa ngược lại so với
nhiều nhà nông thôn còn muốn ăn được đúng giờ hơn. Phải biết rằng rất
nhiều người trên phiến đại lục này không ăn cơm chiều.
Theo địa lý mà nói thành Trì Minh là thành thị trọng yếu, bởi vì nó
là thành thị cuối cùng ở phía tây đại lục mà nhân loại cư ngụ. Xa hơn về phía tây chính là đài mây hồng vô chừng vô tận. Ngoại trừ tu sĩ ra,
nhân loại bình thường rất ít khi giao thiệp với người ở thành này.
Với đặc điểm này, Ninh Tiểu Nhàn vốn cho là thành Trì Minh cũng sở
hữu tất cả đặc điểm của thành trì biên thùy, chính là cảnh tượng hoang
vu. Thế nhưng tận mắt chứng kiến mới biết được mình sai lầm thế nào.
Thành Trì Minh tọa lạc giữa lòng chảo, ngoài thành có vẻ như là bình
nguyên, có rừng nhiệt đới rộng lớn, cũng có hồ nước xinh đẹp tuyệt trần, tùy tiện tìm một chỗ cũng đều là cảnh đẹp. Mấy cái sông nhỏ uốn lượn
tiến vào trong thành, giống như động mạch truyền máu vậy, vận chuyển
nước ngọt sạch sẽ cho thành thị.
Ở đây đúng là một đất mảnh đất giang nam trù phú.
Thành Trì Minh to lớn, vượt qua tất cả các thành mà nàng đã biết
đến. Trước khi Thất Tử từ trên trời đáp xuống, nàng không nhìn thấy mép
rìa của thành phố. Trường Thiên như một thư ký có vai trò tiếp đón khách mời, bên tai nàng báo ra một loạt số liệu của thành Trì Minh : “Số
người sinh hoạt bên trong thành thị này vượt qua con số một trăm mười
sáu vạn, đây cũng là con số mười năm trước rồi, hiện tại có lẽ là trên
dưới một trăm ba mươi vạn người”
Riêng một điểm này. Liền để cho nàng hít một hơi lạnh. Nàng đến từ
Hoa Hạ một quốc gia đông dân cư, nên rất hiểu rõ : “Số người vượt qua
trăm vạn” là một thành tựu kinh người như thế nào, chỉ có thành thị giàu có và đông đúc đến trình độ nhất định, mới có thể bắt đầu hoàn thiện
phương tiện trụ cột thành thị, cung cấp việc làm và tiền lương cho nhiều nhân khẩu đông đúc như vậy. Trong lịch sử Hoa Hạ đến thế kỷ thứ bảy sau công nguyên, tại triều nhà Đường cường đại, Trường An mới đặc biệt có
được hơn trăm vạn người.
Tại thời đại loạn thế rung chuyển, được như thế này cũng không phải dạng dễ.
Trương Thiên lạnh lùng nói : “Cái này cũng không có gì kỳ quái. Thành thị bên dưới phủ Phụng Thiên phần đông là nhân khẩu nhiều. Trên
đời này nhân khẩu mệnh như con kiến, vì để sống được an ổn một thời
gian, mọi người sẽ hướng thành thị mà tiên tông lớn cai trị chen lấn
vào. Lưng tựa vào đại thụ hóng mát tốt, tiên phái yêu tông thực lực
càng mạnh, nhân khẩu tại thành thị đó càng nhiều.”
Nàng bật cười nói : “Nói như vậy thành Trì Minh là phủ Phụng Thiên cai trị? ”
Hắm trầm thấp à hừ một tiếng.
Ninh Tiểu Nhàn cười hì hì nói : “Vậy thì ngược lại phải đem Mịch La
ăn đến chết rồi, Đồ Tẫn, Thất Tử, hai người cần phải cố gắng lên. ”
Đại thành hơn trăm vạn nhân khẩu, thoạt nhìn mỗi người đều bận rộn vô cùng. May mắn Mịch La đã đem địa chỉ trụ sở nói cho nàng biết, nên Ninh Tiểu Nhàn vừa vào thành liền hướng phía đông mà đi.
Đại lộ của thành thị này rõ ràng hiện lên chữ mễ. Đông vi tôn, người ở tại phía khu đông không phú thì quý, thành Trì Minh do yêu tông quản lý cho nên nội thành cũng có rất nhiều đại yêu quái, tất nhiên là bọn
chúng khinh thường ở một chỗ cùng phàm nhân. Trì Minh thành nguy nga là một trong những thành thị thuộc Nam Chiêm bộ châu có lịch sử vượt qua
hơn một vạn ba ngàn năm, từ khi dựng lên đến nay nó chỉ trải qua hai lần chiến hỏa tẩy lễ, vì nó ở chỗ xa xôi, theo vạn năm trước, khi cuộc
chiến trung cổ diễn ra nó vẫn may mắn còn tồn tại.
Cho nên kiến trúc trong thành này cũng là vô cùng kì quặc, đã có cung điện lớn kéo dài thời trung cổ hào phóng hùng tráng, lại có sự uyển
chuyển hàm súc ở khu nhà cao cấp trung thổ của phú hộ. Có khác gì hàng
loạt phòng ốc đem hai phong cách này kết hợp, đã sáng tạo ra kiến trúc
đặc sắc độc đáo của thành Trì Minh, chi tiết tỉ mỉ cầu kỳ. Ninh Tiểu
Nhàn thậm chí lần đầu tiên thấy được lưu ly chế thành cửa sổ cùng nóc
phòng..
Màu sắc lưu ly dùng tím xanh hồng lam làm chủ, cho kiến trúc tăng
thêm sắc thái lộng lẫy, bên trong trang nghiêm lại càng thấy hoạt bát,
như thuộc về mộng ảo : “Cái thành phố này thật sự rất đẹp. ” nàng lẩm
bẩm nói.
Nhưng mà trong nội tâm nàng cũng hiểu rõ, hiện tại nàng đang đặt chân đến đông khu, nàng nhìn thấy chính là một mặt của thành phố này. Nếu
đến khu vực khác nhìn, chưa hẳn đã có sự bao la hùng vĩ như vậy. Một
thành thị luôn có một mặt quang minh một mặt hắc ám, cái gọi là xóm
nghèo có thể thể hiện rõ nhất ở ngoài trung tâm thành phố.
Nhưng mà ở đây kiến trúc xa hoa như vậy, lại làm cho nàng không biết
làm ssao tìm được nơi ở của Mịch La ? Nơi đây lại không có biển số nhà.
May mắn nàng đi trong chốc lát, rất nhanh thấy được đặc điểm như
trong khẩu tin: “Đại môn màu đỏ, dưới mái hiên treo một đôi đèn cung
đình” một dấu hiệu như vậy, hơn nữa không phải do Mịch La có mặt tiền
cửa hàng quá lớn mà hoàn toàn là vì nguyên nhân do nó quá nhỏ.
Tại một khu nhà cao cấp thế này có một cái cửa đỏ chỉ chứa được ba
người đi song song, dù là phía trên khắc rất sống động một đôi ngọc trai tựa hồ cũng khá xa xỉ, nhưng ở chỗ này cũng được xem như là mộc mạc
không ngờ, hết lần này đến lần khác vị trí hiện tại của nó lại thật tốt, làm cho người ta không thể không chú ý.
Người này làm việc luôn ưa thích làm ngoài dự đoán của mọi người như
vậy. Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt, tiến lên muốn gõ cửa, Trường Thiên lại
nói : “Chậm đã”
Không đợi ngó tay trắng nõn của nàng sờ lên, tay nắm cửa bằng đồng
miệng ngậm con trai bên trên cửa đối diện với người đập cửa, đột nhiên
mở miệng, rầm rầm tiếng vang từ đó truyền ra “Ngươi đến từ phương
nào ? ”
Cánh cửa đột nhiên biết nói chuyện, nàng lại càng hoảng sợ, đây là yêu quái gì ?
Thất Tử đột nhiên nói : “Ta biết, nghe nói đứa con thứ năm của rồng
là ưa thích Tiêu Đồ gắng cửa ngậm vàng, khắc bên trên tay nắm gõ cửa có
thể trấn nhà trừ tà. Nhưng hình thức tiêu đồ thế nào ta mới lần đầu tiên chứng kiến”
Trường Thiên nói “Có nó tọa trấn, không được chủ nhà đồng ý, dù ai
cũng không có cách nào đi vào, so với bất kì trận pháp kết giới nào đều
dùng tốt hơn”
Trong lúc bọn hắn đang thảo luận, Ninh Tiểu Nhàn đã lên tiếng nó :
“Ta họ ninh là thượng khách của gia chủ nhà ngươi, xin thông truyền”
nàng lớn mật nói, đem cái trấn thủ thụy thú này thành người gác cổng.
Thụy thú tiêu đồ lại không có tức giận, mà lặng im xuống, đoán trừng
là cùng người trong nội viện nói truyện, sau đó mới hướng nàng nhếch
miệng cũng không lên tiếng, cửa đỏ lại két một tiếng, đột nhiên mở rộng.
Trước mặt là bình phong lấp kín, đi vòng qua liền tiến vào một chỗ
tiền viện nho nhỏ, dưới đất là đá xanh lót đường, được quét không nhiễm
một hạt bụi, trong nội viện trồng hoa đua nhau khoe sắc, một gốc cây già hoa nở che trời, trong gốc sân nhỏ để một vạc gốm, hứng lấy nước mưa
ngoài trời, chắc hẳn gần đây mới mưa nên trong vạc đã đầy.
Viện này cách quá xa khu nhà cao cấp, ngay cả phòng ốc trong nội
viện, thoạt nhìn cũng chỉ tinh xảo thư thái mà thôi, sa hoa cùng phú xa
hoa tựa hồ cũng bị cửa lớn chắn ở bên ngoài, trong này chỉ có tĩnh mịch
yên tĩnh.
Ở đây thật sự là chỗ ở của yêu quái Mịch La ?
Điểm này thực sự không cần hoài nghi, bởi vì ở hậu viện có thân ảnh
lóe lên, Mịch La một thân hắc y đã đi ra đón chào, hắn cười mỉm nói :
“Có bằng hữu từ phương xa tới, thật quá vui mừng”nàng gặp tên này mấy
lần, hắn không mặc hồng bào thì chính là cẩm ý hoa phục, chưa từng thấy qua hắn ăn mặc mộc mạc như vậy. Nhưng mà một bộ hắc y tại trên người
hắn cũng không làm giảm nửa phần nhan sắc của hắn, đồng dạng ăn mặc hắc y đem so sánh với Trường Thiên, không hiểu sao làm nàng cảm thấy một chỗ
cực kỳ không thỏa đáng… ừ toàn thân hắn lộ ra mùi thơm
Mịch La tất nhiên là không biết suy nghĩ trong nội tâm nàng, cao thấp đánh gía nàng vài lần rồi nói : “Ngươi dám cứ như vậy đi vào địa bàn
của ta, can đảm thực không nhỏ” phía sau nàng còn có Đại Thừa Kỳ Bôi
Tẫn, vậy mà hắn có thể hoa lệ mà bỏ qua.
Ninh Tiểu Nhàn giật giật khóe miệng nói : “Mịch La công tử tín nghĩa
vô song, lời nói liền như nước giội ra ngoài, ta có gì phải sợ ? ” nàng
xem thấy ánh mắt của hắn rõ ràng không chút nào để ý, nhưng miệng còn
ép buộc như vậy. Mịch La đột nhiên cảm thấy răng có chút ngứa.
“Đoạn đường này thuận lợi không? ” hắn ở một bên dẫn đường nói.