Lời này vừa nói ra, tiếng khóc của chúng nữ mới chịu dừng lại, thôn
trưởng ngập ngừng cả buổi mới có vẻ nói: “ Bọn hắn đem cống vật đưa bên
ngoài Thành Trì Minh trăm dặm, để đổi lấy che chở. Bên trong thôn bọn
họ Thành Trì Minh để lại lệnh bài thần tiên, cũng có thể bảo vệ bọn hắn bình an. Nhưng mà thuế khóa của Thành Trì Minh rất nặng, chiếm đến bốn
phần thu nhập hàng năm của chúng ta. Thôn Hạnh Hoàng chẳng qua chỉ là
một thôn xóm nhỏ, gánh vác không nổi .”
Đồ Tẫn nhún vai nói: “Người ta có thể gánh chịu được, các ngươi vì
sao không gánh chịu được? Hiện tại các ngươi còn có thể đánh bắt cá
phong phú trong hồ lớn. Đầu nhập vào Thành Trì Minh, hoặc bị hủy diệt
chính mình, hãy chọn đi.”
Cái nan đề này quả thật là không có sự lựa chọn. Đang lúc mặt lão
thôn trưởng đầy ấm ức, A Nương của Lạp Cát nhút nhát rụt rè đi tới,
hướng Ninh Tiểu Nhàn quỳ xuống nói: “Con gái của ta có việc muốn nói với thượng tiên đại nhân. “
Khúc mắc về thần hồ đã cỡi bỏ, mọi người đều biết sự việc bất hạnh
phát sinh liên tiếp trong thôn đều không phải do Lạp Cát, họ cảm thấy áy náy, ngược lại đối với nàng còn tốt hơn so với bình thường. Thời điểm
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy Lạp Cát, thì mấy nữ hài trong thôn đang vây
quanh nàng líu ríu. Lạp Cát nhìn thấy ân nhân cứu mạng đã đến, liền
tranh thủ thời gian chỉnh sắc mặt ngay ngắn, đem ngoại nhân đuổi ra hết
bên ngoài, lúc này nàng mới do dự nói: “Tiên cô đã từng nói qua, nhớ đến điều gì dị thường, thì phải nói thẳng với người.”
Ninh Tiểu Nhàn lập tức bị hấp dẫn “Không sai, ngươi nhớ đến điều gì
sao?” đoạn đường nàng đi đến phía tây này, biết rõ ma quỷ đều ẩn thân
tinh vi bên trong, nếu không khắp nơi lưu ý, nàng làm sao có mệnh đi đến chỗ này?
Lạp Cát nói: “Không biết có tính là dị thường không. Ta cùng hắn….
lúc ta cùng Khảm Bố gặp gỡ thường ngồi ở trên vách núi phía đông của
thôn chúng ta, nhìn ra cảnh sắc chung quanh phía xa. Dưới khe núi, có
một mảng lớn Mầm Khổ Khổ được khai mở rất diễm lệ. Nhưng mà, ngày hôm
qua đi qua chỗ đó, ta phát hiện Mầm Khổ Khổ đã không thấy nữa, bên trên
sườn đất chỉ còn lại đất vàng.”
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Mầm Khổ Khổ? Đây là hoa hay là dược
thảo, bình thường có tác dụng gì?” rất nhiều dược thảo tại chỗ hẻo lánh
có tên khác khiến nàng nhận không ra.
“Nó không có công dụng gì, hương vị cũng không tốt lắm. Chỉ lúc mùa
đông thiếu lương thực, thiếu đồ ăn, chúng ta sẽ hái Mầm Khổ Khổ về ăn,
bởi vì chỉ có nó là không tàn lụi vào mùa đông. “ Lạp Cát cắn cắn môi,
“Chung quanh trăm dặm phụ cận bên trong, chỉ có chỗ đó sinh trưởng là
Mầm Khổ Khổ. Nói không chừng đám Mầm Khổ Khổ kia là những người khác hái trở về để ăn, không tính… không được coi là dị thường.”
“Không” Ninh Tiểu Nhàn cổ vũ nàng, “Tin tức này rất hữu dụng . Đáng
tiếc Mầm Khổ Khổ đều bị hái đi rồi, ta vốn không nhìn thấy bộ dáng của
nó” nào có sự tình trùng hợp như vậy, thần hồ bị giết và đồng thời ôn
dịch tiến tới, Mầm Khổ Khổ cũng biến mất một cái ngoài ý muốn có thể
dùng trùng hợp để giải thích, liếp tiếp ngoài ý muốn chính là dự mưu
rồi.
Lạp Cát cúi đầu xuống, đỏ mặt, vân về góc áo chính mình nói: “Kỳ thật , kỳ thật lúc không có bị hái… trước đó vài ngày Khảm Bố còn hái vài
cọng đưa cho ta, ta không muốn bỏ đi, nên phơi khô để trong lòng.”
Ninh Tiểu Nhàn vui mừng, đưa tay lên trên khuôn mặt nàng sờ soạng một cái khen: “ Lạp Cát làm tốt lắm” sau đó theo chỉ dẫn của nàng, trong
bình gốm ở góc tường, nàng đã tìm được mấy cọng Mầm Khổ Khổ. Loại thực
vật này nở ra đóa hoa màu tím, lúc còn tươi có lẽ rất kiều diễm, khó
trách Khảm Bố lại hái xuống đóa hoa này đưa cho người trong lòng. “
Người trên núi làm việc đều tận tâm, ngay cả rễ hắn cũng đào lên,
Ninh Tiểu Nhàn liền chú ý đến bên trên rễ cây, rõ ràng là mọc ra một
hạt đậu sắc vàng, sờ lên mềm mại, như là có huyết thanh. Lạp Cát giải
thích nói: “Lúc chúng ta ăn cái này, là đem cả hoa và rễ bỏ vào trong
nồi. Hạt đậu nhỏ bên trên rễ cây đứt ra sẽ có dịch đạm đặc màu vàng chảy ra, mặc kệ có phơi nắng dưới ánh mặt trời bao lâu, hay dùng nước nấu
bao lâu cũng không đông lại, mùi còn rất thối, cho nên chúng ta thường
đem rễ cây cắt ném đi.”
Rất thối? Ninh Tiểu Nhàn thử cắt một hoàng đậu tử. Lập tức trong
phòng bắt đầu tràn ngập mùi hôi… người ngửi thấy đều che mũi. Cái mùi
khó ngửi này giống như mùi nước tiểu của mèo, mùi khai bám rất lâu. Cũng khó trách cái Mầm Khổ Khổ này chỉ vào mùa đông không có rau dại mới bị
hái ăn, hóa ra là do không muốn phá đến rễ hạt đậu vàng, không thì người nấu sẽ bị hun hư mất. Mùa đông trên núi lớn rất lạnh. Từng nhà đều
đóng của đốt củi, cái mùi hôi này cũng không biết bao lâu mới có thể bay sạch sẽ.
Thứ này tất nhiên là hữu dụng, chỉ là chưa biết phải dùng như thế nào.
“Cô bé ngoan, ngươi đã giúp ta một việc lớn rồi” Ninh Tiểu Nhàn cười
tủm tỉm mà đưa tới trâm cài tóc ô mộc, “Đây là do ta tiện tay làm, ô mộc có thể trừ bỏ bệnh kéo dài, trên phương diện thần thông thì có thể miễn trừ cho ngươi ba lần vết thương trí mệnh. Ngươi hãy thu về cất kỹ.”
nàng trầm ngâm nói “Thứ này bề ngoài không thấy được gì, ngươi đeo trên
đầu tất nhiên không sao, chỉ là không được nói với ai, kể cả mẹ ngươi
cùng người trong lòng Khảm Bố, nếu không, ngươi sẽ rước tới tai họa.”
Lạp Cát lập tức kích động mặt đỏ bừng, trong miệng cảm tạ không thôi, đây chính là bảo bối tiên nhân ban tặng.
Cái trâm ô mộc này là tác phẩm trong lúc nhàn hạ của Ninh Tiểu Nhàn, nàng bắt trước Đạm Đài gắn ba lần thần thông phía trên, người đeo trâm
cài tóc có thể vượt qua ba lần vết thương trí mệnh. Chỉ là công lực của
nàng kém cỏi, trâm cài tóc này chỉ có thể miễn trừ được công kích từ
Trúc Cơ trở xuống, nhưng đối với Lạp Cát mà nói, cái này hoàn toàn đủ
rồi.
Ngày đó nếu không phải nàng khinh địch để cho lợn yêu đào tẩu, Lạp
Cát cũng không bị đụng trọng thương. Hiện tại cô nương này lại cung cấp
cho nàng manh mối quan trọng, nàng thay cô nương này điều trị tổn
thương, còn phải làm thêm một điều đền bù tổn thất, mới cảm thấy trong
nội tâm an ổn một chút.
Ninh Tiểu Nhàn nàng không thích nợ nhân tình.
Đáng tiếc, Lạp Cát chỉ là cô nương mười lăm tuổi, còn không nhìn được lòng người hiểm ác, Ninh Tiểu Nhàn để cảnh cáo cuối cùng này trong
lòng. Không lâu về sau, chuyện thần tiên ban thưởng cho nàng mặc dù
không đã lưu truyền ra ngoài, người ra tay đoạt bảo vật lại chính là
người trong lòng nàng – Khảm Bố.
Đây cũng là nói sau.
Từ thôn Hạnh Hoàng đi ra, bọn hắn liền đi đến chỗ vách núi mà Lạp Cát chỉ. Ở đây cảnh tượng quả thật không tồi, từ trên sườn núi có thể chúng kiến thiên hồ trơn nhẵn trong như gương, cùng núi non trùng trùng điệp điệp. Dưới vách quả nhiên có một sườn đất. Đại khái vốn trồng Mầm Khổ
Khổ, nhưng hiện tại đã bị đào không còn một mảnh, một cây cũng không lưu lại, sườn đất đã biến thành hố đất.
Mấy người đang đi chung quanh dò xét một lần, vẫn không có phát hiện
dị thường. Trường Thiên đột nhiên nói “Hoàn cảnh nơi này thập phần âm
sâu, dốc núi có vị trí cõng mặt trời.”được hắn nhắc nhở, mọi người nhìn
kỹ lại địa hình chỗ này, quả nhiên là ở sâu bên trong khe nước rất lớn,
mặt đất ẩm ướt dị thường, dùng tay nhẹ nhàng nắm bùn đất tựa hồ bên
trong cũng có thể chảy ra nước. Trên vách núi chặn ánh mặt trời, bên
trong lại có vài cọng hỷ âm, thực vật cao lớn dầy đặc chặn mặt đất,
khiến cho ở đây quanh năm không thấy mặt trời.
Ở đây so ra kém Cực Âm chi địa u hàn, nhưng thực sự không xê xích bao nhiêu. Mời vừa rồi Lạp Cát nói, ở trong phương viên trăm dặm, chỉ có
nơi đây Mầm Khổ Khổ sinh trưởng, có thể thấy là loài thực vật này đối
với hoàn cảnh sinh trưởng rất khắt khe, không có địa hình ẩm ướt lớn như vậy, có trồng cũng không lên được. Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ về
hướng về vị trí Mầm Khổ Khổ sinh trưởng, thảo dược này có chỗ bất phàm.
May mắn bọn hắn có hai vị luyện đan sư rảnh rỗi không có việc gì làm, thảo dược này chính là đầu đề cho bọn họ bọn đi nghiên cứu vậy.
Đến chỗ này liền không tìm ra manh mối hữu dụng, Ninh Tiểu Nhàn đang
định nối vơi Thất Tử một tiếng, thì trên mặt đất lại có chút động tĩnh. Một vật từ trên mặt đất u ám xông ra, chính là Địa Âm đồng tử hay chạy
đi chạy lại đưa tin cho bọn họ. Nó vui mừng khua khoắng tay chân, hiển
nhiên là đối với hoàn cảnh ẩm thấp này hết sức hài lòng, lúc này mới đem tin tức cho Ninh Tiểu Nhàn.
Hóa ra là tin tức Mịch La truyền miệng.
Từ sau khi hứa hẹn không đuổi bắt nàng, hai người một mực dựa vào
thanh phù tiền và địa âm đồng tử để trao đổi. Hắn biết nàng chạy đến
miền tây Nam Chiêm bộ châu, vì vậy trong thư mới mời nàng đến Thành Trì
Minh phía trước ở vài ngày.
“Dù sao ninh cô nương cũng đi về phái tây, chắc chắn sẽ đi qua thành
Trì Minh, sao lại không để cho Mịch La tận tình làm tròn bổn phận chủ
nhân? Dem giường chiếu quét dọn mà đối đãi, lại có rượu hoa quả ngon
nhâm nhi. Mặt khác, đầu đuôi về chuyện ôn dịch cũng có thể trao đổi tình báo. ” Địa Âm đồng tử truyền lại mẩu tin tức, đều trực tiếp là giọng
nói cùng khẩu khí lười biếng của Mịch La hàm chứa ý cười câu người, Ninh Tiểu Nhàn dường như có thể chứng kiến con người yêu nghiệt này đang
ngồi trên ghế hướng nàng nháy mắt.
Người này thật tinh ranh, rõ ràng đoán được nàng sẽ từ tây bắc chuyển thẳng hướng đi về phía tây, có lẽ là bởi vì nàng có quan hệ cùng Hám
Thiên thần quân chăng? Bởi vì sau khi qua thành Trì Minh thì nàng cách
Ba Xà sơn mạch không còn xa nữa. Nàng cùng Trường Thiên có ý định đi
trước qua chỗ chân thân Ba Xà được giấu kí,n để nhìn qua một cái, nếu
chân thân có thể tỉnh lại, có lẽ không cần phải đi tìm Nam Minh Ly hỏa
kiếm cũng có thể để Trường Thiên thoát khỏi vây khốn. Dến lúc đó, công
đức của nàng liền viên mãn rồi.
Đúng là nửa câu sau đã đả động nàng. Mịch La nói là chủ địa phương,
xem ra trong thành hắn cũng có chút thế lực. Người này chưa bao giờ bắn
tên không đích, từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Trì Minh, chắc hẳn là ở chỗ này có chuyện phải làm. Mà tình báo trong tay hắn, phong phú hơn
rất nhiều so với nàng.
Ngàn khó vạn hiểm, nàng rốt cục đã đến gần phiến đại lục gần miền tây nhất, nàng cũng muốn đi trăm dặm đã được chín mươi rồi. Thành Trì Minh
cách Ba Xà sơn mạch rất gần, vừa vặn thông qua Mịch La tìm hiểu một chút tình huống chỗ đó.
“Trường Thiên, ý của chàng như thế nào ? ” nàng phải hỏi bình dấm chua lớn này trước đã.
Hắn trầm ngâm thật tâu, mới lòng tràn đầy không tình nguyện nói “đi”
hắn mặc dù không thích cái con hồ ly lẳng lơ cứ dõi mắt theo nha đầu nhà hắn, nhưng đại cục làm trọng. Lại nói hắn thời thời khắc khắc ở Thần Ma Ngục coi chừng, thì ngay cả hai người như tên đó cũng không dám dở trò.
Nàng thực thích bộ dáng hắn ghen. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm nhịn cười,
phát khẩu tin cho Địa âm đồng tử, khiến nó quay lại phục mệnh với Mịch
La.
Đang lúc nói chuyện, mặt đất lại có động tĩnh, xem ra hôm nay nàng có rất nhiều chuyện bận rộn nha. Lúc này tin tức lại đến từ Hòa Lão Tứ.
Tin tức từ miệng của hắn, tức là phiền toái đã đến.
Hóa ra sau khi nàng rời khỏi sa mạc thành Khách Thập Nạp, lâu chủ Nạp Kim Lâu Xuân Như Hải đột nhiên nhận được tin tức từ Thiên Kim Dường,
muốn hắn thu Phần Quang Kính rồi tự mình đưa đến tổng đường. Không nói
Thiên Kim Tổng Dường như thế nào biết được việc này, sau khi Xuân Như
Hải nhận được tin tức liền trực tiếp dẫn người đến mua tấm gương của Hòa Lão Tứ.
Hắn không biết cái tấm gương đó đến cùng có cái gì tốt, lại để cho nữ tử thần bí kia cùng tổng đường đều muốn nắm trong tay, Xuân Như Hải
cũng không có dã tâm, thầm nghĩ chăm chỉ làm việc mà thôi, không muốn
tìm hiểu nhiều như vậy.