Nàng nghe thấy các tu sĩ hướng về nhà kho Lý gia rối rít nghị luận,
Lưu Vân Phong cũng nói “Thật là kỳ quái, Lý gia thế nhưng giấu nhiều bảo bối như vậy, Lý lão gia cả ngày còn cố gắng mua bán tơ lụa làm gì?”
Hoài Nam Tử cười cười, giảm thấp âm lượng nói “Ta cùng hắn có mấy
chục năm làm hàng xóm, bình thường trong nhà hắn có ai xuất nhập, bản
thân ta thường nhìn thấy, cho nên ngược lại đoán được những bảo bối này, cũng không phải của hắn”
Lỗ tai Ninh Tiểu Nhàn vừa động, không nhịn được ngưng thần nghe
“Những người thường xuyên ra vào nhà hắn, sau đó bị ta lại gặp ở nơi
khác, ngươi đoán xem?”
Nàng囧 rồi, Hoài Nam Tử này cho rằng đang kể chuyện cổ tích sao, nói
chuyện còn câu giờ. Lưu Vân Phong đại khái cũng hiểu rõ tính tình lão
bằng hữu, rất phối hợp “Nơi nào?”
“Thiên Thượng Cư.”
Thì ra là như vậy. Cước bộ của nàng dừng lại một chút, khó có thể nhận ra. Biết được tin tức này, trong lòng nàng liền sáng tỏ.
Nàng là theo đầu mối vụ trộm mười vạn cân linh trà, thương vụ giữa
Ninh ký sâm hành và Thiên Thượng Cư đuổi tới, sau đó dọc đường đi theo
đầu mối để lại, muốn lừa nàng tới chỗ ở của Lý gia. Nhìn điệu bộ này,
Thiên Thượng Cư cũng am hiểu rất sâu cái gì mà không để tất cả trứng
trong một cái giỏ, cho nên chỗ ở của một phú hộ người phàm bình thường
này kỳ thực là chỗ Thiên Thượng Cư cất giấu bảo vật, nếu nàng mang theo
ẩn vệ cứ thế xông vào, không chỉ không tìm được linh trà, còn có thể
khiến người ta khoác lên người danh tiếng trộm bảo vật của Thiên Thượng
Cư.
Thời điểm Bạch Ngọc Kinh bán đấu giá sắp bắt đầu, chúng tu sĩ đề tụ
tập tại kinh đô, nếu có tin tức Ẩn Lưu cướp đoạt kho hàng của Thiên
Thượng Cư, trước chưa cần nghĩ tới Thiên Thượng Cư, chỉ cần nghĩ đốc vụ
cục sẽ đối phó nàng như thế nào, áp lực dư luận ra sao đã đủ để nàng đối phó không được rồi. Không có người nào so với nàng càng hiểu rõ đạo lý
đáng sợ của tin đồn.
Người này cũng đồng thời sử dụng kế sách phòng ngừa, mắt thấy chỗ ở
của Lý gia thủy chung im ắng. Ninh Tiểu Nhàn cũng không có trở về, cho
nên phóng hỏa, đem đồ đạc thiêu hủy tới bảy tám phần, lại lưu lại chứng
cứ. Nghĩ muốn gài tang vật ám hại nàng. May là thời điểm nàng thấy lửa
cháy liền hiểu, trận đại hỏa này là nhằm mục đích thiêu hủy chứng cứ.
Cho nên địch nhân cũng đồng thời gài tang vật hãm hại nàng … tất nhiên
là lệnh bài, loại đồ này có khả năng chịu được nhiệt độ, cho nên lúc
trước lệnh cho Cưu Ma vào sương phòng, trước một bước trộm đi chứng cứ.
Thời điểm đốc vụ cục chạy tới, nàng cũng cùng với những người khác
đứng tại hiện trường, cho nên nếu hiện trường lại xuất hiện món đồ gì có liên quan tới Ẩn Lưu, vậy cũng không thể dùng làm chứng cứ.
Chẳng qua là tại sao lại là chỗ ở của Lý gia. Tại sao lại là ở chỗ
này làm hành động mờ ám? Gian hàng của Thiên Thượng Cư quá lớn, cho nên
trong cả thành tuyệt đối không chỉ có một chỗ giữ đồ, đối phương tại sao lại chọn chỗ ở của Lý gia để ra tay? Cũng không thể vì lý do khoảng
cách, nàng tin tưởng nhất định còn có chỗ khác gần Ninh Ký hơn, nhưng là tại sao đối phương lại mạo hiểm khả năng bị đuôi kịp, lựa chọn chỗ ở
của Lý gia?
Còn có, việc Thiên Thượng Cư đặt ám thất tại đây là chuyện tuyệt mật, dù sao chỉ có một số ít người biết. Từ đó chẳng phải có thể xác nhận
thân phận đối phương sao?
Nàng có thể để cho người này tùy ý định đoạt, tùy ý hãm hại sao? Ninh Tiểu Nhàn siết chặt quả đấm, trong lòng cười lạnh “Chớ có cho là ngươi
làm được thiên y vô phùng. Nghĩ ta thật không làm gì được ngươi sao?”
Lúc này đã qua giờ tý, bầu trời đầy ánh sao cũng đã ảm đạm.
Từ biệt Hoài Nam Tử cùng Lưu Vân Phong, nàng mang theo ẩn vệ trở về khách sạn.
Ẩn vệ cũng đã kết thúc việc thẩm vấn hộ vệ kia. Người này khoảng nửa
năm trước bị người cài vào. Tới hiệu thuốc nhận chức họ vệ, đối với
người trực tiếp ra lệnh hắn cũng không có quá nhiều ấn tượng, chỉ biết
đối phương cùng hắn gặp mặt đều mặc đồ đen, vóc người nhỏ thấp, nếu
không phải mỗi lần xuất thủ, thù lao đều cực kỳ lớn thì việc này hắn
cũng sớm không muốn làm.
Đối với kết quả này Ninh Tiểu Nhàn cũng không quá kinh ngạc. Người
này thực lực thấp kém, nàng vốn cũng không tính toàn từ miệng hắn hỏi
được tin tình báo gì hữu dụng. Chỉ có Thất Tử ngạc nhiên nói “Lúc đó nữ
chủ nhân làm thế nào nhận ra người này là nội gián?”
“Tiểu tử đần” nàng liếc xéo hộ vệ xụi lơ trên mặt đất một cái “hắn
thừa dịp tiểu nhị không chú ý liền tiến vào phòng bếp. Thời điểm bỏ độc
vào nước trà, đại khái trên tay cũng có dính một chút bột phấn ấu lộc
tán. Hắn sợ bị người phát hiện, cho nên sau khi cùng mọi người uống linh trà, hắn còn đi rửa mặt một phen”
“Vì vậy, hắn tự cho là làm việc chu đáo, nhưng trong tất cả các hộ
vệ, ngược lại chỉ có trên người hắn không có nửa điểm ấu lộc tác. Giấu
đầu hở đuôi như vậy, ta không bắt hắn thì còn bắt người nào?”
Nàng dùng tay áo che miệng, ngáp một cái, lại không để ý tới người bên cạnh, chậm rãi đi về phòng mình, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, trước tiên nàng uống một chén nước đậu xanh nóng
hổi, tinh thần hồi phục nhìn tới hai phần tình báo Thanh Loan mang tới,
khóe miệng từ từ lộ ra nụ cười “Thú vị”
. . . . . .
Xế chiều hôm đó, nàng nghênh đón một vị khách nhân.
Người này vóc người trung bình, diện mạo đã được dùng thần thông xử
lý, người ngoài thoạt nhìn giống như lạc vào sương mù, không nhớ được
diện mạo của hắn. Hắn bước vào phòng khách, đầu tiên bố trí kết giới,
sau đó mới lộ ra mặt thật.
“Ngô quản sự” nàng đích thân rót cho đối phương một chén trà.
“Không dám nhận” Ngô quản sự cười lớn một chút. Người khéo léo như
hắn, hôm nay sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ sợ có việc trong người, thoạt nhìn cũng có cảm giác kiệt sức “Ninh trưởng lão có việc tìm ta sao?
Thiên Thượng Cư quy định, hai ngày trước ngày đấu giá không cho phép
thuộc hạ cùng khách quý lén lút tiếp xúc”
Thời điểm Ninh Tiểu Nhàn phái người tới, hắn vốn là không muốn gặp.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, trách phạt từ Thiên Thượng Cư còn
chưa có tới, nếu hắn lại phạm vào quy củ, sợ rằng thần tiên cũng không
cứu được hắn. Nhưng người Ninh Tiểu Nhàn sai tới hỏi hắn một câu, đả
động hắn “Không duyên không cớ gặp tai ương, ngươi cam tâm sao?”
Hắn tất nhiên không cam lòng, hắn làm sao có thể cam tâm? Thật vất vả có hi vọng lên chức, lần này bị đánh một vố, lại phải làm lại từ đầu.
“Chỗ ở của Lý gia là nơi cất giữ đồ của Thiên Thượng Cư, ngươi lại là người quản lý trên danh nghĩa đúng không?” Từ phần tình báo thứ nhất
của Thanh Loan, chính là điều tra về chỗ ở của Lý gia. Nơi này đã được
sử dụng mấy chục năm rồi, gần hai năm nay mới chia ra để Ngô quản sự
quản lý cùng với hai nơi khác. Dĩ nhiên với chức vụ cùng cấp bậc của hắn vốn không có cái quyền lực này, chẳng qua là cấp trên giúp hắn tranh
thủ, quả nhiên hắn xử lý mấy chỗ này ngay ngắn rõ ràng, Ngô quản sự rất
nhanh từ quản sự cấp ba lên tới cấp một, nhảy liền hai cấp, có cùng cấp
bậc với Quyên Nương.
Ngô quản sự ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không nói chuyện. Ninh Tiểu
Nhàn có thể sai người tới hỏi hắn như vậy, nói rõ bản thân nàng đã hiểu
rõ hoàn cảnh của hắn.
Hắn tới đây chính là chấp nhận đi.
“Đêm qua rất khó chịu đi?” Ninh Tiểu Nhàn đồng tình nhìn hắn, “Ta lúc ấy có mặt ở hiện trường, có tham gia cứu hỏa”
Ngô quản sự chỉ có thể cười khổ, há miệng, cuối cùng thở dài một
tiếng. Cả đêm hắn đi theo đốc vụ cục xem xét khẩu cung, tự nhiên cũng
thấy khẩu cung của Ninh Tiểu Nhàn. Song tại hiện trường đốc vụ cục cũng
không tìm thấy đầu mối gì hữu dụng.
Địa điểm bảo khố hắn quản lý bị đốt, tổn thất vượt qua mấy trăm vạn
linh thạch, bên trong thậm chí có vài vật sẽ đấu giá tại Bạch Ngọc kinh
lần này. chuyện này đã chấn động tới cao tầng Thiên Thượng Cư rồi, xử
phạt đối với hắn tuyệt không nhẹ, có thể lưu lại cái mạng nhỏ này hay
không còn nói sau.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ biến đổi nào
trên mặt hắn, lúc này mới chậm rãi nói “Hôm qua ở trong Lý gia phóng hỏa giết người, là Quyên Nương hạ thủ”
Ngô quản sự bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt bắn ra hai luồng tinh quang, gấp giọng nói “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, người muốn hủy hoại tiền đồ cùng tính mạng ngươi chính là
Quyên Nương” Nàng lúc này mới đem chuyện phát sinh tối qua phía nàng nói ra, hướng hắn tinh tế thuật lại, bao gồm cả chuyện bị mất trộm linh
trà, một đường tới Lý gia và việc cứu hỏa.
Ngô quản sự nghe thấy, thần tình trên mặt liên tục biến ảo, thỉnh
thoảng u mê, thỉnh thoảng dữ tợn, đợi đến khi nàng lấy ra mảnh lênh bài
của Ninh Ký mà Lý lão gia vẫn nắm chắc trong tay khi chết đi, vẻ mặt căn bản đã khôi phục trấn định.
Ngô quản sự đối với lời nàng nói …, thật ra đã tin tám phần. Cô nương này nếu như không muốn hỗ trợ, chỉ cần cái gì cũng không làm, hắn sẽ bị Thiên Thượng Cư trọng phạt, nàng lại bỏ đá xuống giếng, cần thiết sao?
Tính đi tính lại, nàng muốn cùng mình đạt thành hiệp nghị, dùng khả năng lớn nhất hỗ trợ nhau.
Nghiêm chỉnh mà nói, bản thân Quyên Nương cùng Ngô quản sự cũng không có đụng chạm gì, nhưng từ sau khi Ngô quản sự lên chức, liền nắm giữ vị trí tâm phúc của Quyên Nương. Hơn nữa, trong trưởng lão hội, lãnh đạo
trực tiếp của Quyên Nương và Ngô quản sự đối đầu nhau, điều này làm cho
thuộc hạ cũng chỉ có thể gay gắt đối chọi. Ngô quản sự làm việc đáng
tin, có thể làm cấp trên vừa ý, cho nên sau khi tổ chức xem xét, nhận
thấy hắn có thể chịu trách nhiệm được công việc nên tính toán bồi dưỡng
trọng điểm. Mắt thấy thuộc hạ của đối thủ được bồi dưỡng trọng điểm,
Quyên Nương tất nhiên muốn vì chủ nhân phân ưu, tìm cách ngáng chân đối
thủ, cho nên sẽ thường xuyên gây khó dễ cho Ngô quản sự.
Song phóng hỏa đốt bảo khố? Hành động ngày cũng quá ngu!
Sự thể lớn, chỉ sợ trong lòng Ngô quản sự đã tin, nhưng trong miệng vẫn hỏi thêm một câu “Có căn cứ gì xác minh không?”
Ninh Tiểu Nhàn vỗ tay, ẩn vệ từ trong phòng ném ra một người.
Người này lạnh run, thấy hai người Ninh Tiểu Nhàn chỉ đem mình co lại thành một đoàn, không có nửa điểm tôn nghiêm của tu sĩ. Ẩn vệ nàng mang theo lần này có hai người xuất thân từ Kinh Cức đường, là cao thủ tra
tấn, bị bọn họ tra hỏi trên người sẽ không lưu lại vết thương gì, nhưng
tinh thần đã gần như hỏng rồi.
Nàng chỉ vào người này nói “Người này chính là người tối qua vào
trong sương phòng Lý gia, người đầu tiên muốn lật thi thể Lý lão gia.
Được rồi, ngươi nói một chút, bị người nào sai sử, muốn ngươi làm những
gì?”
Người này thấp giọng nói “Dạ, là nhất đẳng quản sự Quyên Nương muốn
ta canh giữ tại phụ cận Lý gia, chờ sau khi hỏa hoạn được dập tắt chạy
tới cạnh thi thể Lý lão gia, phát hiện lệnh bài trong tay hắn cùng di
ngôn trên mặt đất, lớn tiếng thông báo cho mọi người biết”
Ninh Tiểu Nhàn tủm tỉm cười nói “Nếu như trong tay Lý lão gia không có lệnh bài?”
Đầu hắn cúi thấp hơn “Vậy thừa dịp hỗn loạn, nhét vào trong tay của hắn.