Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
“Tiểu Nhàn, củ ấu, mầm rau hạnh đã rửa và bốc xong chưa?Bây giờ cũng không còn sớm! Vợ Hồ bá đã tới giục cơm rồi.”
“Được rồi, Tống tẩu xong rồi đây!” Bên ngoài phòng bếp, Ninh Tiểu Nhàn cầm trên tay việc đã làm xong ném vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã gần giữa trưa, lau tay một chút rồi xoay người đi vào phòng bếp nhỏ. Sau đó, một trận tiếng xào nấu vang lên.
Nàng nhanh nhẹn xào xong vài món thức ăn, Tống tẩu vội vàng bưng ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng. Ninh Tiểu Nhàn tự mình vội vã ăn mấy miếng cơm để nhét đầy cái bao tử rồi ôm bó củi đi xếp, ở trên bức tường đất của phòng bếp lại vẽ đầy vạch đen ngắn thật dài.
Nàng cầm than củi lên, ở trên tường nghiêm túc vẽ một vạch màu đen dài nhất, sau đó thuận tay ở bên cạnh đó viết số “1”Á Rập.
“365 vạch ký hiệu rồi. Thì ra là ngày này năm ngoái, ta đã xuyên không tới đây. Bây giờ đã trôi qua một năm rồi.” Nàng nhìn mặt tường này, nỉ non lẩm bẩm: “Ninh Tiểu Nhàn ơi Ninh Tiểu Nhàn, mày còn muốn ở thôn Thiển Thủy này ngốc bao lâu nữa đây? Trên bức tường này đã vạch không dưới 365 vạch rồi.”
Bây giờ cũng không phải lúc thương tâm, có lẽ cho tới bây giờ lão tặc thiên cũng không đồng tình với nàng.Tiểu Nhàn lắc đầu với mình, cầm thùng gỗ lên, đến bờ sông giặt quần áo.
Cuộc sống đần độn u mê, lúc này mới qua một năm, cuộc sống của nàng ở thời không khác đã trở nên rất xa xôi, tựa hồ là chuyện tình đời trước.
Vốn tên nàng là Ninh Tiểu Nhàn, quê ở Trái Đất, người Hoa Hạ. (tên cũ của Trung Quốc.)
Bây giờ đang giữa mùa hè, nàng dùng sức đập y phục bằng gậy, hoàn toàn chưa phát giác y phục trên người mình sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lộ ra đường cong uyển chuyển. Mặc dù sau khi xuyên qua ăn uống không có nhiều thịt nhưng dù sao nàng đã mười sáu tuổi, đang như nụ hoa chớm nở, tự nhiên có một vẻ đẹp trẻ trung hấp dẫn.
Nàng cũng không biết, sau lưng đang có đôi mắt nhỏ sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Cho đến lúc thân thể bị một đôi tay chặn ngang ôm lấy, miệng cũng bị bịt lại. Dưới sự kinh hãi, nàng trở tay tát một cái. Người phía sau bị từ chối lại không khó chịu, ngược lại chậc chậc khen: “Nương tử tốt, đánh rất hay, đánh rất hay, xem ta sẽ báo đáp nàng như thế nào đây?”
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một cái miệng răng vàng khè, một đôi mắt chuột không có ý tốt, còn có khuôn mặt đầy mụn.
Hồ Lão Thất là kẻ nổi danh lưu manh vô lại trong thôn Thiển Thủy, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ toàn thích hoạt động trồm gà cắp chó, nữ nhi tốt trong thôn không có một người nào nguyện ý gả cho hắn. Vì vậy năm nay hắn đã hơn bốn mươi mà vẫn là một người đàn ông độc thân. Sau khi Ninh Tiểu Nhàn tới thôn Thiển Thủy, hắn đối với cái nữ hài mặt mày thanh tú này nhưng thân tựa như lục bình liền nổi lên ý đồ.
Làm sao Ninh Tiểu Nhàn để ý tới hắn? Mấy lần Hồ Lão Thất mở miệng quấy rầy, bị Ninh Tiểu Nhàn mắng cho chạy trối chết, trong lòng tức giận khó chịu bùng nổ vì bị cự tuyệt. Hôm nay nam nhân trong thôn phần lớn đều đến hợp chợ hơn mười dặm bên ngoài huyện Tứ Bình, hắn nhìn thấy đây là một cơ hội tốt liền chuồn êm tới bờ sông có ý định với Ninh Tiểu Nhàn.
May ra thì gạo nấu thành cơm, cái tiểu mỹ nhân này sẽ phải theo ta! Hắn vừa đắc ý nghĩ vừa đè nữ hài xuống đất, đưa tay sờ loạn.
Đáng thương Ninh Tiểu Nhàn năm nay chỉ là tiểu cô nương chưa tới 17 tuổi. Cho dù sau khi xuyên qua làm việc nấu nước nấu cơm nhiều nhưng sức lực làm sao theo kịp thân thể nam nhân trung niên cường tráng như Hồ Lão Thất? Nàng càng xô đẩy, Hồ Lão Thất lại càng cảm thấy hưng phấn, ba phen mấy bận muốn cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, đều bị nàng mạo hiểm tránh né.
Dưới loại tình huống trong tay người bại hoại này, nàng tình nguyện đi chết! Ninh Tiểu Nhàn giãy giụa tới đỏ mặt, lửa giận trong lòng hừng hực thiêu đốt, cơ hồ muốn vỡ tung lồng ngực.
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng, lão tặc thiên! Ông ném ta từ ngôi nhà Địa Cầu ấm áp tới nơi này chẳng quan tâm cả năm, tiêu chuẩn nhân sĩ xuyên qua trang bị “bàn tay vàng” (ý là vận may ưu đãi) một cái cũng không có, còn chặt đứt mộng tưởng ta làm thần tiên không nói, hiện tại lại còn muốn lấy trong sạch của ta đưa cho một thằng cha không bằng heo chó như vậy! Lão tặc thiên, ta thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà ông!” Về phần lão thiên gia có mười tám đời tổ tông hay không, chuyện này liên quan gì tới nàng?
Hồ Lão Thất nào biết trong lòng nàng tiếng mắng liên tục, trên tay hắn đang loay hoay vui sướng.
Hiển nhiên lão tặc thiên vẫn giống như mọi ngày, đối với vấn đề quan niệm trinh tiết của bản thân nàng làm như không thấy, nàng phải nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình!
Chính mình sức lực không bằng hắn, gậy giặt quần áo lại bị hắn một cước đá bay rồi, bản thân tay không tấc sắt làm sao đánh thắng được?
Nàng duỗi tay cào con mắt, chỗ quan trọng của Hồ Lão Thất, lại bị hắn mấy lần đẩy ra.
Còn tiếp tục như vậy, sức lực giãy dụa cũng sắp không còn. Nàng tuyệt đối không muốn trở thành cá nằm trên thớt, ít nhất không nên là đồ ăn của nam nhân hèn mọn bỉ ổi trước mắt này.
Khoan đã, khoan đã, đây là cái gì?
Tay nàng ở trên bờ sông với tới một vật, không phải là thứ mà bọn trẻ dùng để đánh trận sao? Không phải cái loại đá cuội vừa tròn lại nhỏ, là một khối vuông, sờ tới sờ lui rất nặng – cục gạch! Ít nhất là giống như cục gạch.
Thật sự là buồn ngủ lại có người đưa gối, muốn đánh nhau lại có người đưa cục gạch! Nàng mừng rỡ, không còn kịp suy nghĩ vì sao nàng qua lại bờ sông này vô số lần, hôm nay đột nhiên có thêm cục gạch, một tay giơ cao lên, liền hướng trên đầu Hồ Lão Thất đập tới.
Lần này Ninh Tiểu Nhàn thật sự là ôm hận mà đánh ra, toàn bộ sức mạnh đều sử dụng vào đó, chuẩn xác nện vào trên huyệt thái dương của Hồ Lão Thất. Cổ họng của hắn còn chưa kịp kêu một tiếng, chớp mắt, lung lay hai cái, mềm nhũn ngã sấp xuống, lập tức ngất đi.
Ái ui! Khó trách mọi người đều nói võ công cao tới đâu cũng sợ cục gạch nha, thì ra nó dùng tốt như vậy! Ninh Tiểu Nhàn nắm cục gạch xoay người bò dậy, cẩn thận mà hôn nó một cái: “Cục gạch huynh, đa tạ ân cứu mạng của ngươi, ngươi so với lão tặc thiên kia đáng tin hơn nhiều!”
Đưa tay dò xét hơi thở của Hồ Lão Thất, đừng nhìn máu hắn chảy đầy mặt nhưng hô hấp vẫn còn vững vàng.
“Nếu sau khi hắn bình phục, người Hồ gia làm sao chịu bỏ qua cho mình?”Hồ Lão Thất ở trong thôn hoành hành, hơn phân nửa cũng là ỷ vào người Hồ gia nhiều mà cậy mạnh.Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn lập tức xoay chuyển rất nhiều ý niệm trong đầu.
“Ta ở chỗ này không chỗ nương tựa, nếu Hồ gia cưỡng ép trói ta đưa cho Hồ Lão Thất làm tiểu thiếp. Kết cục sau này của ta so với hôm nay còn thảm hại hơn gấp trăm lần! Nếu ta không giết hắn, đó là nuôi hổ gây họa. Nếu như ta giết hắn rồi, có lẽ còn có một con đường sống!”
Nhưng nàng vốn chỉ là nữ hài bình thường trong xã hội pháp chế, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày lại muốn giết người diệt khẩu, cục gạch trong tay mấy lần nhấc lên lại mấy lần để xuống. Cứ như vậy do dự chỉ trong chốc lát, đương nhiên Hồ Lão Thất chậm rãi tỉnh lại.
Hắn mới mở mắt, tiếng rên rỉ còn chưa phát ra vừa hay nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn đang giơ cục gạch lên, trong mắt lóe hung quang, thật giống như tính toán cho hắn lại một kích tuyệt sát. (thuần túy là phán đoán của Hồ Lão Thất)
“Tha mạng a, tha mạng!” Hắn không kịp lo lắng đau đớn trên đầu, cuộn tròn ở trên mặt đất co lại thành một đoàn, còn không quên dùng hai tay vững vàng bảo vệ đầu.
Hắn giống như chó chết nằm trên mặt đất, hoặc là Ninh Tiểu Nhàn cắn răng nhắm mắt lạ một cái, cũng sẽ thấy một cục gạch nện xuống. Nhưng bây giờ hắn có thể kêu to, có thể lớn tiếng cầu xin tha thứ để được sống, khóe mắt còn liếc qua nhìn nàng cầu xin thương xót, điều này làm nàng hết sức khó xử.
“Ngươi còn dám nổi lên sắc tâm. . . . . .” Cuối cùng nàng vẫn không thể độc ác quyết tâm để giết người.
“Không dám, không dám nữa. Bà nội của ta, ta sai lầm rồi, tha cho ta một con đường sống đi!” Hồ Lão Thất liền khóc lóc mang theo gào thét.
“Nếu có lần sau nữa, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!” Nàng nói ra một câu tàn nhẫn: “Cút!”
Hồ Lão Thất run run, dùng cả tay lẫn chân chạy ra xa, đầu cũng không dám quay lại.
Nàng an ủi mình nói: nếu thật giết người, chỗ Hồ gia cũng không tiện khai báo. Nhìn Hồ Lão Thất mới vừa rồi ngay cả dũng khí chống cự cũng không có, chắc hẳn sau này cũng sẽ không dám tới tìm mình gây phiền toái.
Trên tay nàng vừa buông lỏng. “Rắc rắc” Chỉ nghe được một tiếng giòn vang, cục gạch vinh quang hoàn thành sứ mạng, rơi trên mặt đất đứt thành hai đoạn.
“Thật có lỗi, thật có lỗi, ngươi cứu tính mạng của ta, ta lại đập vỡ ngươi.” Ngoài miệng nói thật nhẹ nhàng, hiện tại hai tay nàng mới bắt đầu phát run, hai chân cũng chống đỡ không nổi sức nặng toàn thân, từ từ xụi lơ trên mặt đất.
Nàng rất muốn khóc, cái mũi cũng rất đau xót nhưng lại không khóc nổi, chỉ có thể ngồi ở trên bờ sông, dùng sức mà thở gấp mấy ngụm.
Tại bên trong thời không khác, nàng cũng là người con gái trong sạch. Nhưng nàng rốt cuộc làm cái gì, lão thiên gia chết tiệt muốn ném nàng một thân một mình tới nơi này chịu tội chứ?
Mặc dù từ nhỏ phụ mẫu nàng đều mất nhưng có cậu trong nhà nuôi dưỡng nàng đến 16 tuổi, nên niềm vui gia đình cho tới bây giờ cũng chưa từng thiếu qua. Thành tích học tập của nàng rất tốt.Thời điểm người khác tự học buổi tối, nàng còn có thể vụng trộm chạy tới mấy tiệm hàng nhỏ ở quảng trường bên ngoài làm việc vặt. Nàng đã nghĩ kỹ, mình tích lũy nhiều tiền một chút, đến kỳ thi Đại Học sẽ đi thi trường học trọng điểm Thiên Kinh, từ nay về sau có thể hãnh diện, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cậu.
Hết thảy tất cả đều rất tốt đẹp, sổ tiết kiệm nàng gửi trong ngân hàng càng ngày càng nhiều, thành tích cũng siêu quần bạt tụy (thuộc loại tài năng xuất chúng, nổi tiếng), trường đại học trọng điểm Thiên Kinh thậm chí đã phái người xuống tới khảo sát, không muốn bỏ qua hạt giống tốt như nàng.
Thế nhưng mà, thế nhưng mà, một năm trước sau khi nàng ngủ ở trên giường thức dậy, tất cả đều thay đổi.