Thời điểm mở mắt ra, nàng cũng nằm ở con sông nhỏ bên cạnh thôn Thiển Thủy. Bầu trời xanh thẳm chưa bao giờ nhìn thấy qua, bên cạnh là cỏ xanh mơn mởn, nước chảy róc rách, khói bếp từ bên trong ống khói phòng nhỏ nông thôn bay lên, cảnh tượng yên bình tường hòa của nhà nông. Ở Trái Đất, loại cảnh đẹp như vậy đủ để vẽ nên tranh.
Nhưng nhìn ở trong mắt nàng lại quỷ dị nói không nên lời! May mắn trước kia nàng cũng xem qua một ít loại tiểu thuyết xuyên không, cố gắng lấy lại bình tĩnh, muốn tìm ra là ai khiến cho mình diễn cái trò đùa dai này, thần tiên hay là người phàm?
Mọi người trong thôn Thiển Thủy có lòng tốt thu nhận nàng. Nàng giả bộ mất trí nhớ, trong lúc mấy thôn phụ bọn họ bảy mồm tám lưỡi nói chuyện, tạm thời chắp ghép lại hiện ra hình dáng ban đầu về thế giới này.
Nàng thật sự xuyên không rồi! Nơi này là thế giới tiên hiệp! Nơi này là thế giới đạo pháp tự nhiên, yêu vật hoành hành!
Quan trọng nhất là, ở đây thần tiên vẫn hay đánh nhau, thế giới người phàm sẽ chịu tai ương! Từng có hai vị tiên nhân đánh nhau, giơ tay nhấc chân liền tiêu diệt một tòa núi lớn! Từng có đại yêu quái xuất thế, trong một đêm đã ăn sạch người của cả một tòa thành! Đã từng. . . .Còn cần nêu ví dụ nữa sao?
Vốn nàng vẫn còn đang nửa tin nửa ngờ, mãi cho đến ngày hôm đó, nàng không cẩn thận nhìn thấy một đạo bạch quang bay vút qua bầu trời thôn Thiển Thủy. Lại còn là một đạo nhân trẻ tuổi chân đạp bảo kiếm ngân quang lóng lánh đi ngang qua. Ninh Tiểu Nhàn không bình tĩnh đưa tay chỉ lên bầu trời, run giọng nói: “Có người bay qua kìa!”
Cũng không thể trách nàng cảm thấy kinh ngạc kì lạ mà làm mất thể diện người trái đất, cảnh tượng này quá có lực trùng kích thị giác rồi. Vốn ở trong thế giới của nàng, chỉ có lúc con người ngồi trong máy bay mới có thể bay lên trời, hơn nữa còn có nguy hiểm rơi vỡ hoặc mất tích.
Thôn dân Tống tẩu tay mắt lanh lẹ, một phen chụp được móng vuốt của nàng nói: “Đừng có dùng ngón tay chỉ về phía tiên trưởng! Cẩn thận tiên trưởng giáng tội!”
Nàng còn cười mắng: “Ngươi cái đồ nhà quê này, sao một chút thường thức cũng không có vậy? Địa phương khác muốn gặp được tiên trưởng cũng không dễ dàng nhưng ở chỗ chúng ta chỉ là chuyện thường như cơm bữa.”Lời nói của nàng mang theo vẻ tự hào: “Thôn Thiển Thủy chúng ta dựa lưng vào núi Xích Tiêu. Trên núi Xích Tiêu trong phái lại có rất nhiều tiên trưởng, tiên cô, bản lãnh đều lớn đấy.Bọn họ thường ra ngoài trừ yêu hàng ma, trong thôn chúng ta cũng thường được tiên trưởng ghé thăm.”
Nói vậy, thôn Thiển Thủy cùng phái Xích Tiêu có qua lại! Ninh Tiểu Nhàn nghe thế tinh thần chấn động, một phen dỗ ngon dỗ ngọt như viên đạn bọc đường đánh qua, mới biết được phái Xích Tiêu ba năm sẽ mở sơn môn một lần, nghiệm thu môn đồ. Thôn Thiển Thủy coi như gần quan được ban lộc, mỗi lần cũng sẽ có một, hai đứa bé được chọn làm đệ tử ngoại môn.
Tuy cấp bậc thấp nhưng đó cũng là một chân bước vào thế giới tiên hiệp a. Từ nhỏ nàng đã biết rõ, đối với người nghèo mà nói thế đạo không quá thái bình. Cái thế giới này đối với người phàm mà nói cực kì cực kì không an toàn. Mới đến, Ninh Tiểu Nhàn chưa quen cuộc sống nơi đây, theo bản năng muốn tìm cho mình một chỗ dựa tốt.
Nhắc tới cũng đúng lúc, vừa khéo tới thời điểm phái Xích Tiêu mở sơn môn ở nơi này trong một năm. Nàng ưỡn ngực nghiêm mặt cùng rất nhiều đứa bé của thôn trấn phụ cận cùng nhau leo lên núi Xích Tiêu, hy vọng có thể tình cờ gặp gỡ tiên duyên, trở thành một phần tử vĩ đại của phái Xích Tiêu.
Đáng tiếc ở thời điểm kiểm tra linh căn, nàng trở thành tiêu điểm trên quảng trường vạn chúng chú mục -trưởng lão ngoại môn phái Xích Tiêu nhiều lần dụi dụi mắt, kinh hãi nói: “Không có linh căn?Điều này sao có thể?”
Chỉ cần là con người, bất kể tiên hiệp hay người phàm, trên người chắc chắn sẽ có thuộc tính linh căn, đây cũng là tư chất cơ bản nhất người tu tiên dựa vào. Thế nhưng kết quả kiểm tra được của Ninh Tiểu Nhàn lại là quả trứng vịt cực lớn! Cho dù ngươi ném Hồ lão thất đi kiểm tra đo lường cũng không đến mức trên linh căn là một bảng trắng a! Trưởng lão không tin điều kì quái này lại cho nàng kiểm tra thêm hai lần, kết quả đều giống nhau như đúc.”Ta chịu trách nhiệm công việc thu đồ đệ đã 46 năm, lần đầu tiên nhìn thấy chuyện kỳ lạ kiểu này!” Hắn xác định tiểu cô nương này tuyệt đối là loài người đồng thời cũng chỉ có thể cảm thán thế giới thật kỳ diệu.
Con đường Ninh Tiểu Nhàn theo đuổi tu tiên đến chỗ này liền chấm dứt. Bởi vì trưởng lão nói cho nàng biết, sẽ không có người tiên môn nào nhận đệ tử không có linh căn. Cả đời này của nàng chỉ có thể sinh tồn với tư cách người phàm, sống với tư cách người phàm, chết với tư cách người phàm.
Nhưng nàng không cam lòng ah. Lão tặc thiên truyền tống nàng đến cái thế giới này không cần tiêu hao năng lượng sao? Chẳng lẽ đầu của lão bị cửa kẹp à, lại nguyện ý làm mấy việc mua bán lỗ vốn hại người không lợi mình như thế? Điều này nói ra không thuyết phục a.
Nàng cầu khẩn nhõng nhẽo với trưởng lão ngoại môn suốt, một phen nước mũi nước mắt kể về thân thế đáng thương của mình (đương nhiên là bịa ra), nói tới ba hoa chích choè, lúc miệng đắng lưỡi khô, vị lão nhân gia thiện lương này mới thở dài, nghĩ lại nàng là một đại cô nương 17 tuổi song thân chết sớm, bơ vơ không nơi nương tựa, tứ hải phiêu bạt, thân không có linh căn vậy nửa đời sau nhất định sống như con kiến hôi, sẽ kết thúc trong ảm đạm, liền đồng ý thời điểm trên núi cử hành các hoạt động quan trọng hay lễ khánh sẽ cho phép nàng tới phòng bếp giúp việc. Phải nhắc tới chính là, trong thế giới này tính mạng người phàm rất là yếu ớt, cái loại cô nhi đáng thương giống như nàng vậy, thật ra thì nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
Từ đó về sau Ninh Tiểu Nhàn lập tức giơ lông gà làm lệnh tiễn, không có việc gì liền chạy lên trên núi Xích Tiêu.Tuy nàng không phải xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lớn lên thanh tú đáng yêu, hết lần này tới lần khác ngoài miệng lại ngọt, sư ca sư tỷ gọi không ngừng. Ban đầu đệ tử thủ sơn còn nghiêm mặt gây khó dễ nàng vài câu, về sau cũng bị nàng dụ dỗ khiến mở cờ trong bụng, cười híp mắt phất tay cho đi.
Nàng ở trong phòng bếp núi Xích Tiêu cũng hòa đồng như cá gặp nước. Từ nhỏ nàng đã sống độc lập nên sớm nấu được một tay thức ăn ngon, một tuần có ba ngày buổi tối còn phải đi quán rượu nhỏ làm đầu bếp chưởng tạm thời. Phái Xích Tiêu từ trên xuống dưới đề xướng khắc khổ chăm chỉ luyện công, đối với ăn uống cũng không quá để tâm. Ninh Tiểu Nhàn ở trong phòng bếp thay đổi thức ăn tuy rằng cũng là chuyện thường như cơm bữa nhưng phù hợp với nguyên tắc của phái Xích Tiêu thanh đạm thanh cao, mùi vị đó chỉ có một chữ: ngon!
Các trưởng lão đều tu luyện đến cảnh giới Ích Cốc (không có nhu cầu dùng thức ăn đã xào nấu, uống nước và phục dụng một ít thức ăn thiên nhiên.) nhưng thỉnh thoảng dùng món ngon nàng làm vẫn mặt mày tươi cười, khen ngợi có thưởng.
Ninh Tiểu Nhàn lại hết sức thông minh, chỉ đẩy công lao làm thức ăn ngon lên trên người những đầu bếp nữ khác, chỉ có lác đác mấy vị trưởng lão quan trọng “trong lúc vô tình” biết được việc này. Bởi vậy, người trong phòng bếp cũng không hận nàng đến đoạt chén cơm của mình, ngược lại cực kì thích nàng đến đây hỗ trợ.
Nàng cùng phái Xích Tiêu thoạt nhìn quan hệ rất thân thiết, khiến cho trong một đoạn thời gian rất dài Hồ lão thất cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho đến hôm nay nàng đổ mồ hôi làm ướt lớp áo, cái nam nhân háo sắc hèn mọn này mới không nhịn được lao tới, kết quả thiếu chút nữa đánh mất tính mạng của mình.
***
Nàng ngồi dưới đất thở dốc thật lâu, mới cố gắng đứng lên.
Cục gạch huynh cứu nàng một mạng, nàng đưa tay nhặt nó lên. Kết quả “keng” một tiếng, từ chỗ vỡ gảy lìa rơi ra một chiếc nhẫn, lăn trên mặt đất hai cái.
Cái này cái này cái này, đây không phải là ‘Bàn Tay Vàng’ trong truyền thuyết mà nhân sĩ xuyên qua được trang b ịsao?Lão tặc thiên lén lén lút lút ẩn dấu suốt cả một năm, rốt cục lại để cho nàng phát hiện sao? Ninh Tiểu Nhàn nhất thời buồn vui lẫn lộn, không nhịn được liền muốn ngửa đầu cười to ba tiếng.
Nhưng chờ đến lúc nàng nhặt nó lên, haiz, lập tức liền thất vọng, cái chiếc nhẫn này đen sì, xem ra là giống như khắc từ một khúc gỗ, đâu có vẻ cao cấp nào chứ? Nếu như ‘Bàn Tay Vàng’ trưởng thành là hình dáng này, thì lão thiên gia kia cũng thật keo kiệt quá, ngay cả việc tối thiểu nhất là đóng gói cũng không có!