Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 504: Q.6 - Chương 504: Nghiệt Hoa Tìm Chủ




“Đây là Cực Nhạc hoa?” Hắn khó có thể tin nói “Ngươi lừa ta sao! Hai nụ hoa bé xấu như vậy, xinh đẹp chỗ nào?”

Tiểu tử thúi này, khẩu khí nói chuyện không che đậy như vậy là thói quen sao? Nàng cũng lười cùng hắn so đo, khẽ cười nói “Muốn biết thật giả, ngươi nhỏ một giọt máu của mình trên nụ hoa sẽ rõ”

Hắn nửa tin nửa ngờ, rút trường kiếm ra, trên đầu ngón tay mình nhẹ nhàng xẹt qua, máu liên tiếp nhỏ trên nụ hoa. Dị tượng xảy ra, nụ hoa trong nước lóe lên ánh sáng, đột nhiên nở ra, vốn chỉ nhỏ như đồng tiền, giờ đã lớn như chén ăn cơm, cánh hoa tầng tầng mở ra, trong đó ánh sáng ngũ sắc mơ hồ hiện lên, trong mũi Hoàng Phủ Minh ngửi thấy một mùi thơm kỳ diệu. Hắn ra đời trong gia đình phú quý, xưa nay mùi thơm gì chưa từng ngửi qua, nhưng tất cả đều không hấp dẫn như mùi thơm này, một loại câu hồn đoạt phách, chỉ ngửi qua một lần sẽ không muốn dừng lại.

Chỉ một thoáng kinh hồng, hắn liền nhận định bông hoa này nhất định là Cực Nhạc hoa.

Cũng trong một thoáng đó, đóa hoa trước mắt một lần nữa co rụt nhỏ lại như nụ hoa, lặng yên đi xuống, tia sáng hay hương thơm hoàn toàn không thấy nữa. Hoàng Phủ Minh không chút nghĩ ngợi nâng kiếm lên muốn lấy máu trên người mình, lại bị Ninh Tiểu Nhàn dùng ngón tay giữ mũi kiếm lại. Hắn giãy dụa vài lần trường kiếm vẫn như cũ không nhúc nhích.

Ninh Tiểu Nhàn thấy mắt hắn đỏ lên, biết hắn đã bị mùi hoa ảnh hưởng cho nên nhẹ giọng quát “Đủ rồi”

Tiếng quát này có trộn lẫn thần thông bên trong, Hoàng Phủ Minh bị chấn đắc ngẩn ngơ, tâm thần chậm rãi hồi phục, lúc này mới kinh ngạc nói “Chuyện gì xảy ra?”

Nàng chậm rãi nói “Cực Nhạc hoa cùng các loại hoa khác bất đồng, tuyệt không phải loại hoa bình thường, một khi hoa nở, mở ra thất sắc, mùi thơm lạ lùng tản ra khi nó hoàn toàn nở rộ. Đối với người ngắm hoa đó chính là sắc, hương, có thể xem là hưởng thụ cao nhất, lúc này chính là thời điểm diễm quan quần phương. Chẳng qua vẻ đẹp này không phải ai có thể sở hữu vì nó mang theo tà khí. Nhìn thấy vẻ đẹp, ngửi thấy mùi thơm lạ lùng, thường thường tinh thần không yên, tim đạp mạnh, lâu dần rơi vào trạng thái không tự kiềm chế. Hiện tại nó bất quá mới chỉ là nụ hoa đã khiến ngươi sa vào trong đó”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Minh đỏ lên như muốn nhỏ ra máu, hắn xấu hổ nói “Thì ra định lực của ta kém như vậy”

Nàng có nói tới định lực của hắn sao? Người mang theo sát nghiệp nặng như vậy, trời sinh thích thanh sắc, sức chống cự với loại hoa tà khí này càng kém. Lần đầu tiên nàng thấy Cực Nhạc hoa nở trong đầu vẫn một mảnh thanh tĩnh, ngay cả Trường Thiên cũng khen nàng đạo tâm thanh tĩnh, so với người thường không biết mạnh hơn bao nhiêu. Chẳng qua lời này không cần thiết nói với hắn, chỉ tăng thêm phiền não.

“Ngươi nên anh tĩnh tu tâm” nàng vuốt vuốt đầu Hoàng Phủ Minh. Ấm giọng nói “Cực Nhạc hoa là loại hoa bí ẩn, ngay cả sử sách cũng không ghi lại, cái tên này là ai nói cho ngươi biết?”

“Là một gã mưu sĩ thủ hạ của cha ta, trước đó không lâu cùng ta nói các bí mật trong thiên hạ, từng nói qua lúc Cực Nhạc hoa nở là thịnh cảnh trong thiên hạ, người có may mắn chứng kiến là đại phúc khí”

“Vậy việc ngươi tìm Cực Nhạc hoa, trong Kính Hải vương phủ không ai biết sao?”

Hắn chần chờ một chút nói “Không có …. Làm sao? Ta không cho người bên cạnh nói ra, muốn cho lão tổ tông một kinh hỉ”

Nàng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Mưu sĩ này nói ra bí mật của Cực Nhạc hoa này không biết là vô ý hay cố tình, nhưng nếu hắn hiểu rõ bản tính của Hoàng Phủ Minh cũng có thể có âm mưu giựt dây Hoàng Phủ Minh mang hoa tới. Loại vật này, người tu tiên sẽ không nguyện ý dính tới, chỉ có người đặc thù như Hoàng Phủ Minh mới không rước họa vào thân.

“Cực Nhạc hoa ra đời trong núi thây biển máu, cũng cần máu nuôi dưỡng. Khi hoa nở rộ được gọi là – Nghiệt Hải Hoa” Nàng chỉ chỉ nụ hoa Cực Nhạc nhỏ lại lần nữa biến thành màu đen “Ngươi mặc dù nhập đạo không lâu nhưng trong máu đã có linh khí, cho nên chỉ một vài giọt máu là có thể khiến nó nở ra trong chốc lát. Muốn cho hai đóa hoa này nở rộ hoàn toàn, ngươi cần ít nhất một nghìn người phàm tới hiến máu cho hoa”

Hoàng Phủ Minh cả kinh nói “Bông hoa này, lại muốn uống máu người?” khó trách nàng nói nó không thích hợp cho thọ lễ. Sinh nhật lão tổ tông, đúng là không thích hợp thấy máu.

“Không sai. Hai đóa hoa Cực Nhạc này sinh trong huyết nhục, là trưởng bối Ẩn Lưu lấy về từ chiến trường. Nuôi ở dưới thạch nhũ của vách núi này, mới có thể đảm bảo ngàn năm không hỏng” Thạch nhũ là tinh hoa của núi lớn biến thành. Mà Cực Nhạc hoa là vật tà cần linh khí tinh hoa của thiên địa nuôi dưỡng mới có thể sống sót. “Người tu tiên tới đây xem nó có rất nhiều, lại không có người dám đụng chạm tới nó, chỉ sợ lây dính nhân quả, từ đó về sau tâm đạo khó thanh trừng. Chỉ có người như ngươi, mới có thể hái được …”

Hoàng Phủ Minh cắt đứt lời nàng “Ta làm sao? Ta là hạng người gì?” Chẳng lẽ hắn có khí thế vương giả, ngày sau có thể chấn động thiên hạ?

“Trên người của ngươi sát khí sâu nặng, là do trời sinh, có thể không bị lây dính nhân quả, hái hoa Cực Nhạc tất nhiên là vô sự. Có lẽ mưu sĩ của cha ngươi đã sớm đoán được” Ninh Tiểu Nhàn thấy vẻ mặt hắn đột nhiên thất vọng, tò mò suy đoán xem đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì “Hiện tại ta đã nói cho ngươi biết. Ngươi còn muốn mang hoa Cực Nhạc đi không?”

Nhìn hài tử phấn điêu ngọc mài lộ ra thần sắc chuyên chú, thận sự rất vui vẻ. Hoàng Phủ Minh trầm tư trong chốc lát, dứt khoát nói “Muốn”. Thủ hạ của phụ thân nhiều người tài ba, nhất định có thể luyện ra tinh hoa máu của người phàm, tới ngày sinh thần lão tổ tông sử dụng, chỉ cần không thấy máu là được. Có thể khiến Cực Nhạc hoa đua nở trước mặt tân khách, để cho lão tổ tông vui vẻ, phần mặt mũi này đã lời rồi, cha tự nhiên sẽ hài lòng. Lão tử Kính Hải Vương, chỉ có hắn là độc đinh, phụ tử tình thâm, hắn cũng muốn khiến cho người nhà vui vẻ.

Về phần một ngàn nhân mạng, tùy thời, cõi đời này lúc nào mà không có người chết, nhiều thêm một ngàn cái có tính là gì, mỗi hộ phát thêm ít tiền tử tuất là được.

“Làm sao ta có thể mang nó ra ngoài?”

“Trong nhẫn trữ vật của người có Ngọc khí không? Cực Nhạc hoa không cắm rễ ở trong đất mà trên thạch nhũ, ngươi dùng đao ngọc đem cả gốc cây cạo vào trong ngọc khí là được”. Thấy đồ trong nhẫn trữ vật được lấy ra, Ninh Tiểu Nhàn vội vàng nói “Ta đi ra trước rồi ngươi hãy động thủ. Cực Nhạc hoa bị oan nghiệt quấn thân, ta không có bản lãnh có sát khí hộ thân giống ngươi, nếu không cách xa mà chứng kiến, có thể dính líu nhân quả”. Nàng không đụng tới, không nghe thấy, ngay cả khi hắn lấy hoa cũng không ở bên cạnh nhìn, như vậy nhân quả tuần hoàn cũng sẽ không rơi tới trên đầu nàng.

Nàng chậm rãi ra khỏi thạch động, chỉ một lúc sau, trong lòng đột nhiên cả kinh, tựa như trong tối tăm có một thứ gì đó bị tác động, chẳng qua việc này có liên quan tới nàng, nàng mới sinh ra cảm ứng như vậy. Trường Thiên trong Thần Ma Ngục nhẹ nhàng nói “Đã khai mở”

“Chàng cũng cảm thấy?”

“Ừ, thiên cơ đã bị tác động”

Đây cũng là chuyện kỳ quái, Hoàng Phủ Minh dẫn phát thiên cơ, thế nhưng lại có liên quan tới Trường Thiên?

Cõi đời này, vốn cũng chỉ có người có sát khí hộ thân như Hoàng Phủ Minh mới có thể đụng chạm tới Nghiệt Hải Hoa. Cho nên hôm nay thời điểm hắn hỏi tới Cực Nhạc hoa, Trường Thiên cũng biết thời điểm hoa này tìm được chủ đã tới. Còn sự tình rối rắm đằng sau, chẳng qua chỉ muốn mượn tay Ninh Tiểu Nhàn đích thân dẫn dắt cơ duyên mà thôi, nếu không Trường Thiên làm sao có thể dung túng cho hắn gần sát nàng lâu như vậy?

Thời điểm Ninh Tiểu Nhàn hỏi Hoàng Phủ Minh có quyết ý hái hoa hay không, cơ hồ tự tin hắn chắc chắn muốn. Nếu là vậy, cũng không cần thiết cản trở cơ duyên của hắn nữa. Chẳng qua là thật giống như nàng đã mở ra thiên cơ kỳ quái, không biết sẽ dẫn phát tới hiệu ứng liên hoàn gì?

Chỉ một lúc sau, Hoàng Phủ Minh đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hiển nhiên quá trình thu gom rất thuận lợi, làm hắn đắc chí vừa lòng. Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn lẳng lặng đứng bên cạnh gốc cây hòe già quỷ khí um tùm, đang muốn mở miệng gọi nàng, đột nhiên cảm thấy bóng lưng thon gầy của nàng có mấy phần hư ảo, tùy thời sẽ bị gió cuốn đi.

Ninh viên trưởng này, tựa hồ không vui.

“Lấy được chưa? Vậy chúng ta trở về thôi” Ninh Tiểu Nhàn xoay người lại, đưa tay ra, Hoàng Phủ Minh vội vàng lấy ra một túi đựng đồ nói “Đây là năm vạn linh thạch, đã nói xong việc trả thù lao”

Nàng liếc xéo hắn một cái “Phải không? Không phải còn muốn giới thiệu cho ta một đại soái ca sao? Ngươi mới lấy được Cực Nhạc hoa, thù lao này lập tức ngâm nước ah?”

“Á” Hoàng Phủ Minh kêu một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận. Hắn không muốn đem Quyền sư huynh giới thiệu cho nàng, làm sao bây giờ?

Di, không đúng, hai người bọn họ sớm không phải đã quen biết sao?

Hắn lập tức trừng mắt “Muốn đùa giỡn ta sao? Ngươi và hắn không phải sớm biết nhau sao?”

Tiểu hài tử qua nhiên trêu chọc rất vui “Được rồi, đem linh thạch của ngươi thu hồi đi”

Nàng miễn cưỡng ngưng cười nói “Chuyện này ta không thể dính nhân quả, tự nhiên càng không thể thu linh thạch của ngươi”

Hắn gãi đầu nói “Vậy chẳng lẽ lại không công? Ta làm sao có thể không biết xấu hổ?”

Nàng như cũ đưa tay bắt lấy cổ áo hắn, bay lên trời, lúc này mới nhớ ra thuận tay lập kết giời “Lại nói, Cực Nhạc hoa đối với người tu tiên không có chỗ dùng, nhưng rốt cuộc cũng là linh thảo của Tiên Thực viên, chỉ là bởi vì nó phải hấp thu dinh dưỡng của thạch nhũ mới có thể sống, cho nên mới trồng ở chỗ này. Là Viên trưởng, ta tự có nghĩa vụ chiếu cố nó, tìm cho nó một người hữu duyên. Người có sát khí trời sinh, đời này không biết có được mấy người, không cho ngươi thì cho ai?”

Hoàng Phủ Minh lập tức đắc chí “Thì ra ta là người đã định cho nó, cái này cũng đáng để kiêu ngạo”

“Ừ, kiêu ngạo” Tiểu tử này trời sinh gan lớn, bị nàng kéo thẳng lên tận trời xanh mặt một lát, hiện tại đã dám nhìn đông ngó tây, Kính Hải vương kia cũng là nhân vật số một, có thể giáo dưỡng ra nhi tử có đảm khí như vậy.

“Vậy ta tại đây tạ ơn giúp đỡ của ngươi”

Tiểu hài tử này rất coi trọng chữ tín, xem ra sau này có thể làm ăn chung được “Tiện tay thôi”

Hắn đảo tròn mắt, đột nhiên nói “Không bằng ngươi đến quý phủ chúng ta, để Kính Hải vương phủ cung phụng ngươi?.. Ai nha, ngươi mưu sát ta? Nắm chặt một chút” bàn tay nhỏ bé lộ ra, một lần nữa dùng sức túm cánh tay nàng.

Hà Mễ (phát âm xiami là cách chơi chữ dùng trong lúc chat hoặc diễn đàn internet đồng âm với ‘Cái gì’)? Cái chuyển hướng này sao nó nghĩ ra được, nàng ngây ngốc trên tay không khỏi buông lỏng, Hoàng Phủ Minh xém chút nữa té vào trong không trung.

Nàng tức giận nói “ Ta là Viên Trưởng tiên thực viên của Ẩn Lưu” não của bọn nhỏ này được khai mở không phải nhỏ, nàng có phải đã già rồi không, nên không theo kịp tư duy của chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.