Edit: Thu hang
Beta: Tiểu Tuyền
Trong Thần Ma Ngục, Trường Thiên đột nhiên nói “Đứa nhỏ này, sát khí quá nặng”
Ngay cả thượng cổ cự yêu trên tay đầy máu như hắn cũng nói vậy, xem ra sát khí trên người Hoàng Phủ Minh không phải tầm thường.
Hôm nay nàng cũng biết được một chút về việc nhìn nhận nhân tướng, biết
người thế thế không chấp nhận bị cự tuyệt, hơn nữa người có sát khí nặng như vậy, chẳng phải là chủ nhân của Cực Nhạc Chi Hoa sao? Cho nên thay
đổi chủ ý, khẽ thở dài một tiếng nói “Cũng được, ta dẫn ngươi đi. Khi
ngươi thấy Cực Nhạc Chi Hoa mà vẫn muốn có, ta cũng không ngăn cản” Nếu
là thời điểm tâm sự nặng nề trong dĩ vãng, nàng nào có tâm tư để ý tới
tiểu hài tử xấu xa thế này? Chẳng qua là lúc này tương đối rảnh rỗi, lại đang ngưng luyện tâm cảnh, giờ phút này tâm tình lại tốt nên cũng có
mấy phần nhẫn nại.
Hoàng Phủ Minh mừng rỡ, thấy nàng xoay người
bước đi vội vàng thi triển thân pháp đi theo. Tiếc rằng hắn nhập đạo
chưa lâu, tu vi không sâu, lập tức cảm thấy đuối sức, cô gái này vẫn
không nhanh không chậm đi sát hắn, giữ một khoảng cách nhất định. Hắn
biết tốc độ của mình chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ bừng.
Ninh Tiểu Nhàn cũng ngại hắn quá chậm, nhìn sắc trời một chút, biết đường đi còn rất dài cho nên lấy pháp khí ra, một tay nắm lấy đai lưng sau lưng
hắn, nhấc hắn lên, trong tiếng kinh hô của Hoàng Phủ Minh hóa thành một
vệt màu hồng phóng lên cao.
Pháp khí của nàng là một thanh trường kiếm, không gian đặt chân rất nhỏ, Hoàng Phủ Minh căn bản không có chỗ
đứng, chỉ có thể bị nàng xách trong tay.
Hoàng Phủ Minh chỉ cảm
thấy tiếng gió xé vù vù bên tai, bị trọng lực ảnh hưởng, thân thể rơi
vào trạng thái trì trệ. Niên kỷ của hắn còn nhỏ, còn chưa tới thời điểm
học ngự kiếm phi hành, mặc dù trong tông phái cũng từng được ngự pháp
khí, nhưng một lần đó không phải tất cả cùng vững vàng ngồi xuống sao?
Giống như hiện tại bị xách lên, hai chân treo trên trời, tựa như đứng
thẳng trên không trung, lại tăng tốc mấy lần, quả nhiên là một trải
nghiệm vô cùng kích thích.
Hắn không nhịn được, “A” một tiếng hét lên. Một phát nắm lấy cánh tay Ninh Tiểu Nhàn, nhưng sau đó tỉnh ngộ
vội bịt miệng lại, nói gì cũng không thể mất mặt trước Ninh Tiểu Nhàn.
Ninh Tiểu Nhàn cũng có tâm tư muốn trừng phạt tên tiểu tử nói năng không giữ miệng này. Lại thấy hắn chỉ kêu lên một tiếng rồi trầm mặc, không
khỏi cúi đầu nhìn. Chỉ thấy đôi đồng tử của thiếu niên này kiên định,
mặc dù sắc mặt đã sợ tới tái xanh, nhưng lại cắn chặt môi không chịu yếu thế, trong bụng có mấy phần không đành lòng, rốt cuộc cho tốc độ chậm
lại, ngự pháp khí vừng vàng tiến về phía trước.
Trước nay có lẽ
không có người nào dám đối xử với hắn như vậy. Hoàng Phủ Minh từ trong
kinh hoảng định thần lại, đang muốn mở miệng quát mắng mấy câu, đột
nhiên nhớ tới người trước mặt không phải nô tài mà hàng ngày hắn có thể
sai khiến, thậm chí cũng không như người trong tông môn hắn.
Mắt
thấy rừng rậm xanh um bên dưới, giờ phút này lay động, phảng phất như
quỷ mị, không khỏi có hai phần kinh hãi. Thầm nghĩ địa phương quỷ quái
này thoạt nhìn không có gì bất thường, nhưng nghe sư thúc nói, bên trong Ẩn Lưu quy định rất nhiều, trọng yếu là yêu chúng bình thường không
được phép ngự khí bay trên trời, chỉ trừ cầm yêu. Cô gái này rõ ràng
nhìn như một con người, lại có thể vi phạm lệnh cấm, không chút kiêng kỵ bay tới bay lui, xem ra thân phận cũng không thấp.
Hắn đang nghĩ ngợi, lại nghe Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói “Tiểu cô nương vừa rồi, đối
với ngươi thật không tệ, làm sao ngươi không đối xử tốt với người ta?”
“Nàng …” Hoàng Phủ Minh toan mở miệng, lại bị gió tạt mạnh một chữ cũng không nói thêm được. Nơi này mặc dù chỉ ở tầng thấp, lúc phi hành không cần
cương khí hộ thể, nhưng sức gió lớn, hắn chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, làm sao có thể mở miệng nói chuyện? Lập tức trợn mắt nhìn Ninh Tiểu
Nhàn.
Nàng cũng nhìn ra, không nhịn được cười, tiện tay bày kết giới “Tốt rồi, ngươi có thể nói chuyện”
Hoàng Phủ Minh nổi giận đùng đùng “Đối với ta không tệ có rất nhiều cô nương. Tại sao ta phải đối xử tốt với nàng?”
“Ta nghe nàng nói, nàng là vị hôn thê của ngươi?”
“… Này chẳng qua là trong lúc nhàm chán cha ta cùng cha nàng nói đùa thôi. Ta chưa từng đồng ý qua” Hắn trầm mặt nói “Lại nói nàng rất hay ghen
tị. Cô gái nào nhìn ta nhiều một chút, nàng sẽ giận dữ. Cha ta nói, sau
này ta sẽ có nhiều nữ nhân, ta không muốn cưới một đố phụ khiến gia đình không yên, nội bộ mâu thuẫn”
Còn nhỏ tuổi như vậy đã biết đố
phụ, mâu thuẫn nội bộ, cha hắn dạy hắn theo chủ nghĩa dạy heo nái sao?
Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt không biết nói gì cho tốt, chỉ nghe tiểu tử này
nói tiếp “Lại nói, nàng quá là không biết ăn mặc. Hơn nửa đêm mặc một
thân bạch y ra ngoài dọa người, không khác gì nữ quỷ, người nào có thể
phản ứng bình tĩnh với nàng?”
Giống như quỷ? Ninh Tiểu Nhàn hồi
tưởng lại Kim Mãn Nghiên, diện mạo nàng lớn lên rất đẹp, da trắng, nhưng tối nay lại mặc một bộ đồ màu trắng, dưới ánh trăng có mấy phần u lãnh, nhìn kỹ xác thực có mấy phần giống nữ quỷ mặt trắng môi đỏ, đẹp thì
đẹp, nhưng lộ ra mấy phần khác người, nếu đầu tóc mà thả ra thì chính là phiên bản Trinh Tử thu nhỏ rồi.
Hình dung của Hoàng Phủ Minh mặc dù thất đức nhưng lại cực kỳ sinh động, nàng cũng không nhịn được nữa,
cúi người cười không đứng thẳng nổi.Hoàng Phủ Minh nghe tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của nàng, đảo mắt xem xét nàng, phát hiện mặt mày
của nàng thanh tú, quả nhiên hết sức trẻ tuổi, không giống những nữ
trưởng bối già trong tông phái, thầm nghĩ, số tuổi của nàng quả thật
không lớn? lúc này mới lưu ý trên người nàng truyền đến mùi thơm nhàn
nhạt như có như không, là mùi vị của phái nữ, hết sức dễ ngửi, không
nhịn được len lén nuốt nước miếng, nắm cánh tay nàng thật chặt, trong
miệng nói “Sư huynh của ta đã nói, cõi đời này phiền toái nhất là nữ
nhân, có thể không dính vào là tốt nhất”
“Sư huynh của ngươi? Ngươi nói sư huynh ngươi rất tuấn tú, còn định giới thiệu cho ta?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái đỏ lên “Cái này … không phải chỉ mình ta nói,
Quyền sư huynh đích xác là đệ nhất mỹ nam tử trong Triều Vân Tông chúng
ta, cô nương nào lại không thích?”Dĩ nhiên đây chẳng qua là chuyện hiện
tại, chờ hắn lớn lên chút nữa, danh hiệu đệ nhất mỹ nam tử hắn cũng có
đủ tư cách tranh giành.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nhìn hắn một
cái, nụ cười phai nhạt mấy phần “Quyền sư huynh, Triều Vân Tông? Ngươi
nói là Quyền Thập Phương?” Khó trách mới vừa rồi nhìn thân pháp của hắn
có mấy phần quen mắt, nguyên lai là môn đệ Triều Vân Tông.
Trong lòng Hoàng Phủ Minh lộp bộp “Ngươi quen biết Quyền sư huynh?”
Nàng hàm hồ nói “Coi như là vậy. Có một thời gian dài rồi ta chưa gặp hắn, tình hình của hắn gần đây ra sao?”
“Chưởng môn sư thúc quả thực điên rồi, đem su huynh nhốt vào lục đại tuyệt địa, một trong Thiên Lôi Ngục để thử luyện. Mặc dù chỉ là bên ngoài nhưng
cũng không phải tu sĩ bình thường có thể chịu được” Hoàng Phủ Minh nói
xong, không hề chớp mắt nhìn nét mặt nàng, quả nhiên trên mặt nàng hiện
lên một tia kinh sắc “Thiên Lôi tuyệt ngục? Cho dù hắn luyện Lôi Đình
kiếm pháp cũng không đỡ nổi sao?”
Quả nhiên nàng biết Quyền su
huynh, còn biết hắn luyện Lôi Đình kiếm pháp “Cảnh giới của Quyền sư
huynh tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là Hóa Thần trung kỳ. Chưởng môn
sư thúc nói, thử luyện trong Thiên Lôi tuyệt ngục đối với tu hành của
huynh ấy rất tốt”
“Hóa Thần trung kỳ rồi?” nàng lẩm bẩm nói. Cảnh giới của tu sĩ loài người so với yêu quái cần nhanh chóng tăng lên, dù
sao thọ nguyên của con người cũng không dài, nhưng tốc độ của Quyền Thập Phương cũng quá nhanh rồi, hai năm không gặp, vùn vụt ngồi hỏa tiễn bay lên sao, hơn phân nửa là Bạch Kình sử dụng bí pháp gì đó, kích phát tài năng của hắn rồi. Dù sao Bạch Kình cũng sắp độ kiếp, làm sao có thể yên tâm với quan môn đệ tử của mình chứ?
Không nói đến nhân phẩm của Bạch Kình thì ông ta thật lòng yêu thương đối với Quyền Thập Phương, vừa như thầy vừa như cha.
Hoàng Phủ Minh thấy nàng trầm ngâm không nói lời nào, trong lòng đột nhiên cảm giác rất không vui, cho nên cũng trầm mặc.
Cứ như vậy qua gần nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc tới đích. Đây là một tảng đá lớn bên sườn đồi, cả mặt vách núi trơn nhẵn như đao gọt, như rùi
đục, hùng vĩ không nói ra lời. Ninh Tiểu Nhàn ngự kiếm đến chỗ này thì
dừng lại, nhìn chung quanh một chút liền hướng tới đáy vực bay xuống.
Nàng lên xuống chỗ này đã quen, lần nào cơ hồ cũng lao thẳng xuống, căn bản không suy nghĩ tới tâm tình của kẻ đồng hành. Vậy mà Hoàng Phủ Minh thích ứng vô cùng tốt, chỉ dùng sức nắm chặt cánh tay nàng chứ không
nói tiếng nào, trái tim đập ầm ầm, cũng không biết vì sợ hay vì bàn tay
ôn nhuận của cô gái này.
Trong lòng hắn suy nghĩ cánh tay nàng thật mảnh, so với hắn còn mảnh hơn.
“Đến rồi” nàng thả hắn trên mặt đất, tiểu thiếu niên vội vàng buông tay
nàng ra, đứng thẳng sống lưng, sửa sang lại y phục trên người “Đây là
đâu?”
“Quỷ Khốc nhai. Thời điểm gió thổi qua vách núi, nghe như
âm thanh quỷ khóc” nàng rũ ống tay áo “Nắm lấy tay áo của ta, đường đi
bên trong không tốt”. Nàng không quen gần gũi người khác phái, cho dù
tiểu quỷ trước mặt thoặt nhìn chỉ chừng 10 tuổi, nàng cũng theo bản năng không muốn có tiếp xúc gì với hắn.
Hang động trước mắt tối đen
như mực, cửa động cao hơn ba mươi trượng, giống hệt như quái vật đang há mồm chờ con mồi đi vào. Ở nơi này gió lạnh lẽo, ban đêm chạy tới đây,
Hoàng Phủ Minh không nhịn được rùng mình, sau đó cảm thấy một sự ấm áp
từ đỉnh đầu đi xuống, sự ấm áp này lớn, có quy luật nhất thời xua đi
toàn bộ rét lạnh trong thân thể, sự sợ hãi trong lòng cũng không thấy
tăm hơi. Hóa ra Ninh Tiểu Nhàn cho là hắn sợ lạnh, vươn tay vỗ nhẹ lên
đỉnh đầu hắn, đem thần lực rót vào.
Sau đó nàng liền hạ tay
xuống, ấm áp nhất thời rời theo. Hoàng Phủ Minh nghe nàng thản nhiên nói “Đi thôi”. Thật là kỳ quái, thân phận hắn nhạy cảm, bình thường đối với người xa lạ hết sức cảnh giác, cho dù ở Triều Vân Tông cũng ít khi cùng ngoại nhân gặp gỡ. Nhưng hắn và Ninh Tiểu Nhàn bất quá mới gặp mặt hai
lần, thế nhưng lại có cảm giác thân cận, cảm thấy nàng sẽ không hại hắn, liền theo nàng tới địa phương nguy hiểm này.
Hang động tuy lớn
nhưng không sâu, hai người đi chừng hai mươi hơi thở đã tới tận cùng.
Ninh Tiểu Nhàn giơ Oánh Quang thảo lên, đem bốn phía chiếu sáng như ban
ngày, Hoàng Phủ Minh liền phát hiện khắp mọi nơi đều rất sạch sẽ, ngay
cả một con kiến hay dã thú đều không thấy. Cuối hang động có một chỗ lõm nước nho nhỏ, từng giọt nước tử đỉnh thạch nhũ đang nhỏ xuống, tí tách
rơi vào vũng nước nhỏ này.
“Cực Nhạc hoa mà ngươi muốn, ở chỗ này”
Hắn theo lời nàng nhìn lại, quả nhiên ở trung tâm lõi nước có hai nụ hoa
màu đen đang sống, mỗi một nụ hoa đều chỉ lớn như một đồng tiền, trong
hoàn cảnh tối như mực thì không thể thấy được. Chất lỏng trong lõm nước
thoạt nhìn rất kỳ quái, lại có màu xanh nhạt, còn phản xạ ra ánh sáng.