Khó trách Ninh Tiểu Nhàn sau khi mất đi linh trà giao không được hàng lại không đi báo quan, mấy ngày nay ngược lại thảnh thơi tự đắc mà du
sơn ngoạn thủy, thì ra nàng ta có chiêu thức này! Thì ra nàngta căn bản không có ý định muốn ra tay đi tìm hàng hóa bị mất trở lại, mà là định
để cho người cướp linh trà tự tay đưa về cho nàng ta.
Thật thiệt thòi cho Quyên Nương lúc giấu đi nhóm linh trà này, đã vắt hết óc ra suy nghĩ.
Thích trưởng lão gây thù hằn không ít, nàng cũng có chỗ khó xử của
mình, không dám giấu linh trà ở bất cứ nhà kho nào trong Thiên Thượng
Cư, sợ bị người phát hiện, tố giác, sau đó chịu không nổi.
Mười vạn cân linh trà đó? Đây là số lượng có thể chứa đầy mấy chục
chiếc xe ngựa hàng hóa, đâu dễ giấu được ? Nhưng mà người khổ chủ lại
căn bản khinh thường đi tốn sức tìm kiếm mấy vạn linh trà.
Không, thứ nữ nhân kia muốn không phải nhóm linh trà này rồi. Quyên
Nương cắn răng phát ra tiếng kẽo kẹt, thứ Ninh Tiểu Nhàn muốn chính là
tiền hàng, tức là 600 vạn linh thạch kia, dù sao biên lai ở đây, Thiên
Thượng Cư chối cãi không được. Linh thạch vừa đến tay, tung tích nhóm
trà này liền trở thành thứ để Thiên Thượng Cư bắt Quyên Nương, Thích
trưởng lão để thanh toán, là công việc nội bộ của Thiên Thượng Cư, không còn có nửa điểm liên quan đến Ninh Tiểu Nhàn, nàng chỉ cần an tâm kiếm
tiền là được!
Sao có thể để cho tiểu tiện nhân này tiêu dao như thế? Rõ ràng là đối phương tới trước trêu chọc Quyên Nương nàng, rõ ràng là đối phương phá
hoại buôn bán của Minh Thủy Tông trước, làm cho tiền thu nhập của nàng
cùng Thích trưởng lão giảm mạnh.
Thích trưởng lão cười lạnh nói: “Chứng cớ sao? Giờ phút này trong tay người ta có chứng cớ, trong tay chúng ta thì sao, chỉ có chứng cứ của
người ta!”
Làm việc như vậy, sao có thể nửa điểm sơ hở đều không có? Tròng mắt
Quyên Nương xoay lòng vòng. Đột nhiên nói: “Không đúng, phu xe đưa hàng
nhập kho kia tất nhiên sẽ biết rõ số lượng hàng hóa đó, bốn xe cùng mười xe chênh lệch to lớn như thế tìm được hắn hỏi liền biết!”
Thích trưởng lão lắc đầu: “Ngươi cho rằng ta là người không biết biến thông sao?Vừa rồi, sau khi Cố tư khố đến đi tìm ta, ta liền kêu người
đi tìm phu xe kia hỏi qua rồi. Hắn cũng một mực chắc chắn. Vô luận là
vật liệu trên biên lai viết hay số lượng áp vận, chắc chắn 100% đều là
mười vạn cân linh trà!”
Quyên Nương ngẩn ngơ, giọng sắc lạnh nói: “Không thể nào! Nô tài gian xảo như vậy, không đàng hoàng khảo vấn sẽ không nói thật!”
Âm thanh nàng rất sắc lạnh, Thích trưởng lão không vui mà nhíu nhíu
mày, ánh mắt quét đi qua, đem mấy chữ sau của nàng lấn át: “Ngươi hoài
nghi thủ đoạn của ta?”
Nàng nhất thời câm như hến.
“Vô luận đe dọa như thế nào. Phu xe kia đều không thay đổi lời nói.”
Thích trưởng lão hiển nhiên rất là đau đầu, trong phòng hai người thay
phiên nói “Người này có chút quan hệ với Tần trưởng lão, lúc trước việc
hắn làm là nhờ Tần trưởng lão giúp hắn tìm đấy, có thể tùy ý bắt người
tới dùng hình tra tấn sao? Ngươi chê ta phiền toái quá ít, muốn cho đầu
ta hãm càng sâu đấy sao?”
Nghe xong lời này, Quyên Nương chỉ có thể nén giận nói: “Tiểu nhân
biết sai rồi. Nhưng mà, nhưng mà ba ngày trước nhận được thông báo, chỉ
có một vạn cân lá trà nhập kho.”
“Nói những thứ này còn có tác dụng gì? Lời này đơn giản có thể không
nhận. Bên trong Ám Thương kia của ngươi vốn trống rỗng, hoàn toàn chính
xác có thể chứa nổi mười vạn cân linh trà này.” đầu của Thích trưởng
lão làm như có chút đau. Vuốt bên trán nói: “Ngươi cho rằng ta không
biết đây là chuyện gì xảy ra? Có lẽ là lão Biện dùng quyền lực trong
tay, đem con dấu ngươi bảo quản lén lấy ra ấn lên biên lai kia. Hắc
hắc,dấu ấn mặc dù có bí pháp gia trì nhưng không phải đều không có lỗ
hở. Chỉ cần trước khi ấn dấu chỉnh sửa nội dung trên biên lai trên là
được. Người giữ cửa Ám Thương phía Tây Bắc kia của ngươi đều là phàm
nhân, mắt thường phàm thai, có thể từ trên biên lai nhìn ra chỗ sơ
suất gì? Chỉ sợ thứ lúc ấy hắn chứng kiến, cùng nội dung sau khi ấn dấu
đã toàn bộ khác với lúc trước.”
“Sau đó bọn hắn dùng bí pháp đem câu chữ trên biên lai cải biến, lại
thêm đóng dấu Đoạn Ngôn Ấn của ngươi. Hắc hắc, không chê vào đâu được!
Trên Biên lai phải đóng chồng hai con dấu, sau là Đoạn Ngôn Ấn của chấp
sự. Đây vốn là để phòng ngừa gian lận, nào biết lại cho mấy người kia
chui vào chỗ trống!”
Quyên Nương nghe mà âm thanh cũng có chút nghẹn ngào, kích động nói: “Chính là như thế. Chính là như thế!”
Thích trưởng lão nhìn nàng một cái, thở dài nói: “Có điều, dù chúng
ta đoán được thì thế nào? Dấu gốc của ấn triện ngươi giữ sớm đã trả lại
chỗ cũ rồi, trên tờ biên lai này cũng không có sơ hở. Ngươi nói đây là
giả tạo. Chứng cớ ở đâu? Ta cho ngươi biết, ta phái người đi dốc sức
điều tra rồi, ba ngày trước thậm chí đều có hai chi đội ngũ phòng thủ
tuần tra trong thành tận mắt nhìn thấy, chứng kiến có vài chục chiếc xe
ngựa hướng Ám Thương của ngươi! Trong đó một chi đội ngũ tiến lên đề ra
nghi vấn, cũng xem xét qua đơn vật liệu mới cho đi đấy.”
Quyên Nương không phản bác được. Nàng biết rõ vị trưởng lão trước mắt này khí lượng nhỏ hẹp, việc này tuy không phải sai lầm của nàng, nhưng
bởi vì nàng mới nổi lên, ánh mắt hắn nhìn nàng, đã có vài phần không vui che dấu rất khá rồi. Chỉ cần lại làm hư hại một, hai chuyện nữa, sợ là chỗ dựa này cũng mất.
Mấy năm nay nàng làm việc dưới tay Thích trưởng lão, đã đắc tội không ít người. Nếu thiếu đi Thích trưởng lão ủng hộ, sau này nàng Thiên
Thượng Cư không phải là cất bước duy gian sao?
Chợt nghe Thích trưởng lão âm trầm mà gõ một phát lên bàn nói: “Mới
vừa rồi Cố tư khố đến tìm ta, nói hắn chịu không được rồi, lại tìm
không được linh trà, muốn đem việc này báo cáo cho trưởng lão ghế nghị
sĩ. Hừ, lúc trước, khi nhận lấy mấy miếng Lộc Thai Tẩy Cân Hoàn kia,
tại sao hắn không chịu nói dược hiệu? Ta đã hứa với hắn, trước chạng
vạng tối hôm nay sẽ đem chín vạn cân linh trà còn lại đưa đến trong tay
hắn.”
Quyên Nương cả kinh, ngẩng đầu lên nói: “Ngài, ngài là muốn đem linh trà đưa cho cô ta?”
“Bằng không thì sao đây?” Thích trưởng lão lạnh lùng nói, “Trong thời gian Bạch Ngọc Kinh đấu giá , hết thảy lấy nhu cầu khách quý làm ưu
tiên, đây là quy định của Thiên Thượng Cư. Sáu trăm vạn linh thạch ta
lấy ra được nhưng giờ phút này muốn từ trong Kinh Đô lấy thêm chín vạn
cân linh trà ra, Ẩn Lưu làm không được, ta cũng đồng dạng không được!
Thiệt thòi này, chúng ta chỉ có thể tự nuốt lấy.”
Hắn rốt cục chậm lại ngữ điệu nói: “Những linh trà kia đâu rồi, còn giấu ở nơi kia sao?”
“… vâng!” Nàng không cam lòng. Chẳng qua không cam lòng lại có thể
thế nào? Cho dù Thích trưởng lão xé toang phần biên lai này, trong tay
đối phương còn có một phần đây này. Trên đó hết thảy đều là thật, ngoại
trừ trong quá trình ấy có gian lận bên trong ra.
Thiên Thượng Cư từ trước đến nay chỉ coi trọng kết quả, không nhìn
quá trình. Đây là chuyện thậm chí cả Thích trưởng lão đều không quản
được, nàng phải khiếu nại với ai đây?
Thích trưởng lão vuốt mi tâm mình nói: “Hôm nay linh trà trong thương hội đã không cung cấp được nữa, đám lão già ghế nghị sĩ ngay cả trưởng lão này đều đang hỏi là chuyện gì xảy ra! Ta đã nhờ người đi sưu tập
linh trà trước rồi. Trong kinh thành to như vậy, chín vạn cân linh trà
ai cũng lấy không ra được, nhưng từ các nơi gom góp mấy ngàn cân vẫn có
thể. Trước ứng phó đến chạng vạng tối hôm nay rồi nói sau. Được rồi,
ngươi đi xuống đi.” Làm lãnh đạo dễ dàng lắm sao? Có khi cấp dưới chọc
trúng họa, lãnh đạo liền phải ra mặt đến chùi mông.
Quyên Nương biết rõ tâm tình của hắn ác liệt, không dám nhiều lời,
thi lễ một cái tranh thủ thời gian lui xuống đi, nhưng lúc đi tới cửa
bên cạnh, lại bị Thích trưởng lão gọi lại: “Đúng rồi, thị nữ của ngươi
đưa Ninh Tiểu Nhàn một bản sách đồ quá thời hạn, nàng kiện lên cấp trên
của Ngô quản sự rồi. Loại chuyện nhỏ nhặt này cũng không cần đi phiền
toái trưởng lão ghế nghị sĩ, ta giúp ngươi chặn đứng, nhưng ngươi phải
bị phạt lương hai tháng.”
Quyên Nương một ngụm răng ngà đều muốn cắn nát, lại chỉ có thể cúi đầu, mang cảm kích nói: “Đa tạ trưởng lão.”
Lúc này đây, rõ ràng bị tiểu tiện nhân này hóa giải. Quyên Nương đem
nắm đấm niết đến trắng bệch, chỉ cảm thấy trong nội tâm một cỗ phẫn uất
không chỗ nào phát tiết được, muốn thét lên vài tiếng. Lần tiếp theo
muốn đối phó nàng ta, không biết phải đợi tới khi nào!
*******
Vì vậy, buổi chiều ngày hôm nay Ninh Tiểu Nhàn nhận được phản hồi là
thị nữ đưa sai sách đồ cho nàng trực tiếp bị miễn chức, mà nhất đẳng
chấp sự Quyên Nương bởi vì giám thị bộ hạ bất lực, phạt lương hai tháng.
“Cũng tạm được.” Ninh Tiểu Nhàn cười nói. Vốn cũng không phải là đại
sự gì, nàng không trông cậy vào trừng phại nghiêm khắc của Thiên Thượng
Cư đối với Quyên Nương. Nhưng không sao, nàng không ngại đưa ra những lý do tốt hơn, để cho Thiên Thượng Cư không thể không xử lý cô ta.
Về chuyện linh trà, Thiên Thượng Cư không có người đến tìm nàng nữa.
Ngô quản sự nói cho nàng biết, chuyện này tạm thời chưa có chọc đến
trưởng lão ghế nghị sĩ, cho nên tất nhiên là Quyên Nương cùng Thích
trưởng lão đang bắt tay vào giải quyết.”Thích trưởng lão tất nhiên phải
nghĩ biện pháp điều chút ít linh trà tới giải vây, miễn cho câu oán hận
của khách quý cùng các trưởng lão càng ngày càng nhiều. Bọn hắn đại khái cho rằng, chống được đến buổi chiều hôm nay thì vượt qua kiểm tra rồi
đi?”
Ninh Tiểu Nhàn cùng Ngô quản sự nhìn nhau cười cười: sao có thể để cho hai người này nhẹ nhàng vượt qua kiểm tra.
Bọn hắn đặc biệt chọn sau giờ Ngọ hôm nay làm khó dễ, đúng là vì để
cho đối phương trở tay không kịp. Trên đường nàng đi về phía tây, biết
rõ hậu quả xấu của việc đánh rắn không chết còn bò lên cắn, năm đó ở A
Thái Lệ Nhã tuyết sơn thả chạy một Văn Nhân Bác, quay đầu, bên trong
Bạch Ngọc Kinh đã có người ám toán nàng, quả nhiên là khó lòng phòng bị. Nếu không phải nàng còn có hai phần vận khí thì lúc này đây phải vì
linh trà bị trộm mà sứt đầu mẻ trán rồi.
Cho nên, nàng lần này phải hạ gục Quyên Nương, ít nhất là giảm đi
quyền lực của nàng, để cho nữ nhân này không tạo thành uy hiếp. Về phần Thích trưởng lão sau lưng Quyên Nương, chỉ có thể là đi một bước tính
toán một bước, gặp chiêu phá chiêu thôi.
Ngô quản sự nhìn đồng hồ nước tinh xảo trong ghế vip, lại nhìn Thủy
Nguyệt kính, đột nhiên nói: “Thời điểm vừa tốt! Trò hay sắp bắt đầu.”
Tầng thứ mười một vừa mới đấu giá hết hai khỏa Long Huyết Thụ, vừa
vặn giữa trận nghỉ ngơi một phút đồng hồ, trên đài dọn bãi, Đấu Giá Sư
cũng thừa cơ thay qua người khác. Bạch Ngọc Kinh hội đấu giá mỗi sáng
duy trì bốn tiếng, liên tiếp bảy ngày không gián đoạn, cho nên mỗi bảy,
tám dạng vật đấu giá đều phải thay đổi một đoàn Đấu Giá Sư khác, nếu
không tinh thần căng cứng, cường độ công tác cực nhanh thì tu sĩ cũng
khó khăn dùng chịu được. Khách nhân trong ghế vip và dưới đài cũng đều
uống trà ăn điểm tâm, nghỉ ngơi.
Đây cũng là thời khắc linh trà tiêu hao nhanh nhất. Nghĩ đến biểu lộ
trên mặt Quyên Nương cùng vị Thích trưởng lão sau lưng nàng giờ phút
này, Ninh Tiểu Nhàn đã cảm thấy khoan khoái dễ chịu, liền suy nghĩ cũng
thông suốt không ít.
Âm thanh thanh thúy của ngọc khánh vang lên, buổi đấu giá sẽ tiếp tục tiến hành. Mọi người lần lượt trở về chỗ ngồi, vật đấu giá tiếp theo
cũng bưng lên bàn rồi.
Trước ánh sáng mãnh liệt chiếu, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng, đó là ba miếng nhẫn vàng khảm đầy bảo thạch nhưng mà bảo thạch sắp xếp
cũng không ngay ngắn, không phát huy được mỹ cảm của nó, bề ngoài thoạt nhìn xấu tệ, cũng không biết nguyên chủ nhân có sở thích cỡ nào mới có
thể đem chúng đúc thành như vậy. Nguyên bản vàng bạc châu báu tại Tu
tiên giả như cặn bã, bất quá mấy miếng châu báu như chiếc nhẫn có
thể bày ở chỗ này, còn hấp dẫn ánh mắt mọi người chỉ có một nguyên
nhân: chúng là nhẫn trữ vật đại dung lượng, dung lượng theo thứ tự là
sáu vạn cân, bốn vạn cân, ba vạn cân!