Nhẫn trữ vật tuy là vậy tu tiên giả không thể thiếu khi lữ hành, là
vật thiệt yếu khi giết người cướp của, bất quá rất nhiều tiên tông sơ
cấp, trung cấp đệ tử được cho nhẫn trữ vật đều chỉ có hơn mười cân dung
lượng, bình thường trong tay tu tiên giả có chiếc nhẫn mười mấy trăm cân dung lượng cũng không tệ rồi, có thể đạt tới mấy ngàn cân cũng đã rất giỏi. Dung lượng ba cái nhẫn trữ vật này đã đủ để cho rất nhiều người
trông mà thèm không thôi.
Trường Thiên đã từng nói với Ninh Tiểu Nhàn, muốn chế tạo đồ trữ vật
có dung lượng cực lớn, chỉ có thủ pháp luyện khí cao siêu là chưa đủ,
còn cần một loại kim loại cực hiếm, loại kim loại này cũng không sản
xuất ở thế giới này, chỉ có thể kiếm từ những sao băng rơi xuống để
luyện ra. Thời kỳ thượng cổ bởi vì nhiều lần chiến tranh, thủ pháp luyện khí bị khai phát đến mức tận cùng, loại kim loại nặng cũng bị vơ vét
không còn gì, đúc thành trữ vật không gian càng lúc càng lớn, rốt cục
những thứ quý hiếm này cũng xuất hiện nhưng bị vơ vét không còn gì,vật
được đúc thành để trữ vật càng lúc càng lớn,rốt cuộc xuất hiện loại “
Túi Hải Nạp” có dung lượng kinh người là hơn năm mươi vạn vạn cân được
bảo quản trong tầng thứ năm của Ma ngục.
Loại túi trữ vật này là vật thiết yếu khi vận chuyển quân bị vật tư,
nếu không, trên chiến trường Thần Ma , vật tư quân dụng chẳng lẽ dựa vào thú đi kéo chở sao? Không an toàn và cũng không che giấu được. Nếu là
chuyên chở vật tư cá nhân, khẳng định không dùng được không gian lớn như vậy, nhưng còn nếu là vận chuyển vật tư cần thiết của quân đội, túi trữ vật trong Thần Ma Ngục còn xa xa không đủ dùng!
Dù sao thời gian đã trôi qua ba vạn năm, mấy cái nhẫn này là ở vào
thời kỳ thượng cổ, ngay lúc đó tu tiên giả có lẽ đều không thèm. Nhưng
mà túi trữ vật cũng là một loại pháp khí, đồng dạng cũng bị thời gian
tàn phá, ngoại trừ Túi Hải Nạp có thể được Thần Ma Ngục tẩm bổ mà không
hư hao, thì đồ trữ vật không lồ trên thế gian hơn phân nửa đều bị tổn
hại, ngoại trừ trong tay những cự yêu sống tới vài vạn năm thì sẽ còn,
tu sĩ nhân loại cùng yêu quái bình thường là đừng hòng mơ tưởng có bảo
bối như vậy.
Nàng ở trong sách đồ đấu giá chứng kiến, người chú ý mấy cái nhẫn này có hơn ba nghìn người, trong đó chiếc có dung lượng lớn nhất, dự đoán
giá bị nâng lên là hai mươi hai vạn linh thạch, dự tính đem chúng toàn
bộ lấy đi. Linh thạch phải tiêu xài đại khái là 50 vạn một chiếc. Vật
nhiều người chú ý, giá cả lại không cao, đây là bởi vì mỗi lần ra giá
đều chỉ nâng lên một chút.
Nói cho cùng, trông mà thèm ba kiện vật chứa này không chỉ tu tiên
giả, còn có cả tiên phái hoặc yêu tông. Thậm chí là thương hội có thực
lực cường đại. Vấn đề này lại tới nữa rồi, đối với tông phái cỡ lớn mà
nói, mấy cái nhẫn này vô luận là số lượng hay dung lượng thì quá nhỏ. Ví dụ như vườn linh trà của Ẩn Lưu, hằng năm đều hướng Nam Chiêm Bộ Châu
vận chuyển ước chừng mười lăm vạn cân linh trà, tuyến đường cũng chia ra hơn mười tuyến, cho dù Ninh Tiểu Nhàn lấy được ba cái nhẫn này cũng chỉ là tiết kiệm ba tuyến nhân lực vận lực, theo toàn bộ cách cục vận
chuyển mà nói cũng không thay đổi.
Khách nhân có thể ngồi trong Bạch Ngọc Kinh, ai không phải là người tinh (cáo già)? Cho nên ba cái nhẫn này đúng là nhiều người chú ý,
người xem náo nhiệt cũng nhiều, nhưng người chân chính nguyện ý ra giá tiền lớn mua lại ít càng thêm ít.
Vị Đấu Giá Sư mới vừa lên đài này, đại khái trong nội tâm cũng đem
tình huống này phân tích được rất thấu triệt rồi, chỉ cầu đem nó bán ra thực giá, cho nên mở miệng giới thiệu cũng rất bằng phẳng, không dõng
dạc như người trước.
Ninh Tiểu Nhàn cả Ngô quản sự lại nở nụ cười. Bọn hắn đợi cả ngày, thật vất vả chờ đến ba cái nhẫn này lên sân khấu đây.
Một trong quy tắt của Bạch Ngọc Kinh: trong bốn canh giờ bảo vật đấu
giá, phải khóa ở trong đại điện cho đến khi tiến vào trường đấu giá. Trừ phi hơn phân nửa trưởng lão ghế nghị sĩ đồng ý, nếu không ai cũng không thể tiếp cận, đụng vào vật đấu giá.
Ba kiện đồ vật này lên sân khấu, bọn hắn liền xem như thắng một nửa. Bởi vì:
Linh trà bị mất trộm, tám phần là giấu ở bên trong ba cái nhẫn trữ vật này.
Linh trà Ninh Viễn Đường mất tích, có rất nhiều điểm đáng ngờ, trong
đó trọng yếu nhất cũng bắt mắt nhất là lá trà cơ hồ đi ra cửa sau Tham
Dược Hành xong liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi rồi. Phải
biết đây không phải hơn mười cân, mấy ngàn cân, mà là trọn vẹn mười vạn
cân linh trà! Lá trà nhẹ nhưng lại lớn về không gian, có thể chứa đầy
mấy chục chiếc xe ngựa, nhưng lại ngay cả thủ vệ thành cũng không có gặp qua bóng dáng xe ngựa vận chuyển linh trà.
Có thể làm được điểm này. Chỉ có hai cái khả năng:
Một, Quyên Nương ở gần Tham Dược Hành mua cái sân nhỏ rồi dỡ hàng gần đó. Nói cách khác, xe từ Ninh Viễn Đường mới chạy nhanh đi ra không bao lâu liền lái vào trạch viện cách đó không xa , sau đó bọn cướp liền bố
trí nghi trận xuống, đem bọn người Ninh Tiểu Nhàn dẫn tới Lý trạch, sau
đó bọn hắn để lại một nhóm người, trong trạch viện mới đó thong dong dỡ
hàng, ẩn núp đi.
Bởi vì thời gian đi đường rất ngắn, phương pháp này hoàn toàn chính
xác có khả năng né qua tai mắt của thủ vệ trong thành. Chẳng qua lúc
này nhà cửa trong nội thành Kinh Đô, giàu như Lý gia bình thường cũng
chỉ có không đến 400 mét vuông. Đây là do giá đất quyết định đấy, thật
giống như Thủy Vân hiện tại cư trú ở đảo Hạ Môn, một căn chung cư đồng
giá đều nhanh đạt tới ba vạn một mét vuông, ở đây tốn tiền mua một căn
một trăm mét vuông, thì ở nông thôn đã có thể xây một tòa nhà lầu có
thừa.
Mà một số tư trạch bình thường không thiết kế chỗ chuyển xếp đặt hàng hoá, hậu viện Lý gia vẫn phải trải qua cải biến đặc biệt, mới có thể
chứa đựng bộ phận hàng hóa của Thiên Thượng Cư. Cho nên Quyên Nương hoặc là Thích trưởng lão cho dù tại trong Kinh Đô mua tòa nhà, trước tiên
cũng phải trải qua đặc biệt cải trang về sau, mới có thể miễn cưỡng nhét được mười vạn cân linh trà này, cho nên chắc chắn không có khả năng
giấu ở mật thất hoặc hầm dưới mặt đất hầm được.
Nhóm hàng này của Ninh Viễn Đường đã được Thiên Thượng Cư đặt hàng
vào nửa năm trước rồi, theo thời gian nhìn lại, nửa năm thời gian hoàn
toàn chính xác đủ để cho Quyên Nương cải trang lạinhà cửa đấy, bất quá vì hãm hại Ninh Tiểu Nhàn, nàng phải phí sức lực lớn thế sao?
Dù vậy, Ninh Tiểu Nhàn vẫn phái ra vài tên Ẩn Vệ tinh thông Thuật Độn Nặc, tại trạch viện phụ cận Tham Dược Hành xuyên thẳng qua, tìm kiếm
những điểm đáng ngờ, chính nàng tức thì mang theo những người còn lại du sơn ngoạn thủy, làm đủ tư thái đồng thời cũng sai người âm thầm theo
dõi dẫn dắt rời đi.
Nhưng phàm là sân nhỏ bị cải biến thành kho hàng, tất nhiên khác nhau một trời một vực với sân nhà của những nhà bình thường, ngược lại cũng
không khó đoán. Tuy nói tu sĩ sống ở phụ cận không ít, bản lĩnh đám Ẩn
Vệ giấu kín hành tung ngược lại là rất cao minh, tìm hai ngày đều không
có bị phát hiện. Chẳng qua xung quanh sáu dặm trong Tham Dược Hành đều
không có nhà nào khác thường , cho nên khả năng này là rất nhỏ.
Loại khả năng thứ hai là thủ hạ Quyên Nương sử dụng đồ trữ vật dung lượng cực lớn, sau khi đem linh trà chuyển ra ngoài liền đem chúng cải
trang đem vào, kể từ đó, vô luận là thành thủ vệ , hay Ẩn Vệ đuổi tới
sau đó, tất cả mơ tưởng đến chuyện tìm được bóng dáng của hơn mười chiếc xe ngựa kia, thật sự là thuận tiện mau lẹ.
Kỳ diệu nhất chính là vô luận Ẩn Lưu hay những người khác của Thiên
Thượng Cư, đều không nghĩ tới bên trong ba cái nhẫn này có mấy trăm vạn
linh thạch lá trà. Mấy ngày nay Biện trưởng lão cùng Ngô quản sự cũng âm thầm truy tra, phát hiện ngoại trừ một vạn cân linh trà, nhà kho trong
tay Thích trưởng lão cùng Quyên Nương căn bản không có chứa linh trà, có thể nói tra không ra.
Đợi đến lúc Thiên Thượng Cư cùng Ninh Tiểu Nhàn bởi vì chuyện cung
cấp linh trà mà tranh tới mặt đỏ mang tai, Thích trưởng lão chỉ cần an
bài chuyên gia đem ba cái nhẫn bán đi, có thể không duyên cớ mà kiếm
được mười vạn cân linh trà! Khoản sổ sách này như thế nào tính toán đều
có lợi đến cực điểm, bởi vì dưới tình huống bình thường, tiền mua vào ba cái nhẫn này sẽ không vượt qua 60 vạn linh thạch, giao 60 vạn lời 600
vạn, cái này thật sự đã chiếm món lời cực kỳ lớn.
Sao, ngươi hỏi Thích trưởng lão vì sao có thể đem ba cái vật đấu giá
này từ trong Bạch Ngọc Kinh lấy ra để cho Quyên Nương đi trộm? Ha ha,
vậy thì phải sử dụng từ ngữ có tỉ lệ chính xác nhất là: dĩ quyền mưu tư ( sử dụng chức quyền để mưu đoạt lợi ích cá nhân). Biện trưởng lão đứng
sau lưng Ngô quản sự đều có thể từ trong cai quản nghiêm mật đem dấu gốc ấn triện của Quyên Nương lấy, Thích trưởng lão tạm thời được sỡ hữu ba
cái nhẫn kia trong khi còn chưa đem ra làm vật đấu giá, có cái gì hiếm
lạ hay sao? Tổ chức lớn từ trước đến nay đều có phiền não của tổ chức
lớn, càng là nhà lầu xa hoa,những con mối, con kiến cùng con gián và các tiểu ký sinh trùng ẩn núp cũng càng nhiều, đây là môi trường sinh thái
tự nhiên, cũng là sinh thái xã hội.
Gần hai mươi năm nay, Thiên Thượng Cư tổng cộng bán ra 32 cái nhẫn
trữ vật, khấu trừ mất dung lượng quá nhỏ, còn lại dung lượng nhẫn trữ
vật ngoài ba vạn cân tổng cộng có hai mươi sáu cái. Biện trưởng lão đi
điều tra sổ sách, tung tích những chiếc nhẫn này đều không chỉ hướng
về phía Thích trưởng lão. Nói cách khác, khả năng bản thân Thích trưởng
lão có được nhẫn trữ vật dung lượng lớn như vậy là nhỏ nhất đấy.
Không thể không nói, Quyên Nương đùa chiêu thức ấy xưng tụng cao
minh. Đổi là người đối đầu khác, có lẽ đều không thể tưởng được nàng
dùng loại phương thức này, đáng tiếc người nàng gặp gỡ là Ninh Tiểu
Nhàn. Với tư cách là chủ nhân Thần Ma Ngục , với tư cách là người trong
tay quanh năm nắm giữ túi Hải Nạp , lúc nàng tại bên ngoài Lý trạch phát hiện điểm đáng ngờ, đầu tiên là suy đoán khả năng Quyên Nương dùng tới
đồ chứa vật đại dung lượng đến chuyển linh trà đi, rốt cuộc lớn đến bao
nhiêu. Hơn nữa nàng còn nhớ rõ vật đấu giá tại triễn lãm thử của Bạch
Ngọc Kinh, hoàn toàn chính xác thấy được ba cái nhẫn này, dung lượng
chúng hợp lại đạt đến mười ba vạn cân, vừa vặn liền trà và xe cùng một
chỗ cất vào, không tốn sức chút nào.
Đây cũng là Trường Thiên thường xuyên nhiều lần nhắc tới, là chênh
lệch về tầm mắt. Rất nhiều lúc, mọi người muốn sáng tỏ thông suốt, chỉ
cần trong chớp mắt ý niệm hiện lên trong đầu. Mà người với người chênh
lệch ngay tại trong đầu, cuối cùng không có khả năng sinh ra ý nghĩ như
vậy.
Nàng cùng Ngô quản sự nhiều lần thương nghị, đều thấy rằng khả năng
Quyên Nương lợi dụng ba cái nhẫn kia ít nhất chiếm được tám phần. Tỷ lệ
như vậy đã đủ để bọn hắn buông tay thử một lần, hơn nữa trong quá trình
nếm thử, thậm chí cũng còn có thể xác định hai phần tỷ lệ còn lại.
Đã bắt đầu ra giá. Bởi vì nhà bán hàng kiên trì, cho nên ba cái nhẫn này buộc chặt đấu giá, thứ cho không bán lẻ, giá khởi đầu là mười vạn
linh thạch.
“Mười hai vạn linh thạch!”
“Mười ba vạn nămngàn linh thạch!”
“Mười lăm vạn!”
“Mười lăm vạn năm ngàn linh thạch!”
Quả nhiên như nàng trước đó đoán, người mới đầu ra giá thật không ít, bên ngoài ghế vip, bản đá màu đen không ngừng chớp, Đấu Giá Sư chỉ cảm
thấy hai con mắt đều xem không hết. Nhưng mỗi lần kim ngạch gia tăng đều chỉ có hai, ba vạn linh thạch, hiển nhiên tất cả mọi người so sánh cẩn
thận, cũng không muốn tốn hao quá nhiều tiền. Dù sao, đây chỉ là pháp
khí phụ trợ, xa xa không bằng bảo giáp hay vũ khí liên quan đến chuyện
sinh tử của bản thân.
Lúc nàng chậm rãi gặm hết một quả đào tươi mới nhiều chất lỏng, giá cả chiếc nhẫn vừa vặn lên đến 50 vạn linh thạch.
Nàng vừa liếm liếm đầu ngón tay mảnh khảnh, ngay lúc đó một bên gã
sai vặt chạy tới mang theo chiếc khăn thơm nứt để cho nàng lau tay.