Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 628: Q.6 - Chương 628: Nơi Này?




Bà lật qua lật lại nhìn, vẻ mặt đầy yêu thích, lúc này mới đưa khóa trường mệnh ra ngoài.

Trường Thiên lắc đầu, hắn tất nhiên sẽ không đưa tay cầm “Các ngươi gần đây có kết thù oán với ai không?”

Vợ chồng Tăng lão đầu liếc nhìn nhau một cái mới mê hoặc nói “Công tử vì sao lại hỏi như vậy?”

“Đây là thuật quỷ vực, mặc dù chỉ là tiểu thuật nhưng muốn lấy tính mạng phàm nhân thì dư dả” Trường Thiên thản nhiên nói “Pháp thuật này có cái tên thú vị – Quy khứ lai – người thi thuật chỉ cần đem đồ chôn ở gốc cây hòe là có thể thi pháp”

Tăng lão đầu đã già nhưng không hồ đồ, giờ phút này trong mắt ánh lên sự giận dữ “Đây là có người muốn ám hại tính mạng cả nhà ta sao?”

“Không sai. Người này nhất định biết nhà người có người cùng quan hệ huyết thống mất đi, hơn nữa là chết bởi tai họa bất ngờ, hiện tại liền đem di vật chôn ở chỗ này. Vong hồn bị chết thê thảm thường sẽ thương cảm không muốn rời đi, ngày tháng qua dần sẽ trở thành ác quỷ. Người thi thuật đem di vật chôn ở đây, sẽ đưa hồn phách người chết tới chỗ này. Túi thơm này phát ra mùi trầm hương, người sống thường không thích nhưng quỷ hồn thì lại muốn dừng cũng không được. Có hương này ở đây, quỷ vật khác cũng muốn tìm tới cửa” Mấy năm này hắn đã thấy không ít pháp thuật thú vị, lúc này mới biết mấy nghìn năm nay có nhiều pháp thuật thần thông xuất hiện như vậy. Sức sáng tạo của con người quả nhiên không thể khinh thường.

Ninh Tiểu Nhàn tiếp lời “Nghe ngươi nói về dạ du thần, tưởng rằng quỷ vật tối hôm qua là dạ du thần, không ngờ lại là quỷ vật loại này.”

Tăng lão đầu tái mặt “Cái gì, tối qua đã tới rồi?” Lưu bà cũng bị làm cho sợ hãi nắm chặt cánh tay ông.

“Bị chúng ta dọa chạy mất” Nói tới đây nàng lại liếc xéo Trường Thiên một cái, hắn chỉ làm như không thấy “Có điều quỷ vật tha thiết muốn trở về nhà, sau này có thể lại tìm tới”

“Tha thiết muốn trở về nhà?” sắc mặt Lưu bà trắng bệch nghiêm trọng, trong mắt lại lộ ra vẻ trông mong “Cô nương, ngài nói là, Thu nhi có thể lại tới? Chúng ta còn có thể gặp mặt nàng sao?”

Ách, lão thái thái này có phải bắt sai trọng điểm rồi hay không? Ninh Tiểu Nhàn cau mày nói “Không sai, nhưng nó đã là thân ác quỷ, theo bản năng men theo hài cốt của mình tìm tới đây, có điều chỉ là bản năng mà thôi. Nếu thấy các ngươi, dù cho khi còn sống có yêu thương cỡ nào, thì tới khi đó …”

Lưu bà giống như mắt điếc tai ngơ, chỉ ngơ ngác nói “Ta còn có thể nhìn thấy Thu nhi, còn có thể gặp mặt nàng lần nữa …”

Trường Thiên lạnh lùng cắt đứt lời nàng “Ngươi chặt đứt ý niệm này đi. Người chết đã chết, âm dương tương kiến sẽ làm giảm tuổi thọ của ngươi.

Lưu bà nước mắt lưng tròng nói “Có thể nhìn thấy Thu nhi của ta, giảm thọ có tính là gì” Mắt thấy sắc mặt Trường Thiên lạnh lùng, nghĩ tới nam tử này tâm như thạch thiết, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, thuận tiện kéo theo Tăng lão đầu quỳ xuống “Cô nương, vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, xin giúp chúng ta gặp mặt hài tử một lần, muốn gì chúng ta cũng nguyện ý”

Ninh Tiểu Nhàn囧 rồi. Nàng không thích nhất chính là trường hợp như vậy, không thể làm gì khác hơn là nghiêng người tránh cái lạy này, thở dài nói “Các ngươi trước đứng lên đi.”

Hai lão đầu đang dựa vào nhau, nơi nào chịu đứng lên?

Nàng ngẩng đầu nhìn Trường Thiên một cái, chỉ thấy người này hai tay chắp sau lưng, sắc mặt đạm mạc, hiển nhiên là tính toán khoanh tay đứng nhìn cuộc vui. Nàng không khỏi chán nản, chuyện này là do hắn khơi ra, sao kết quả cuối cùng lại rơi xuống đầu nàng?

Trời đang đổ tuyết, chẳng lẽ để hai lão nhân lục tuần quỳ trên đất? Nàng cắn môi nói “Được rồi, ta …” Trường Thiên không để ý, nàng để ý tới, cái này cũng không sao đi? Chỉ là một quỷ vật, không cần Ba Xà đại nhân tự mình xuất thủ.

Lời còn chưa dứt, bên tai nàng vang lên tiếng Trường Thiên truyền âm “Chúng ta lát nữa sẽ lên đường, quản không được chuyện này”

Quản không được, vậy ngươi còn để Tăng lão đầu đem túi chú thuật từ gốc cây hòe đào lên làm gì? Nàng hướng hắn trợn mắt, cũng truyền âm lại “Rốt cuộc chàng muốn thế nào” Quỷ vật này không có bị tiêu diệt, mấy ngày nữa nhất định sẽ trở lại. Đến lúc đó không có nàng cùng Trường Thiên tương trợ, trăm người trong thôn làng này sẽ chết thảm. Ác quỷ là ăn người, cũng sẽ không chỉ ăn vợ chồng Tăng lão đầu là xong chuyện.

Rốt cuộc cũng dẫn dắt tới chủ đề chính, khóe miệng hắn cong lên “Nếu nàng không giận dỗi với ta nữa, ta liền ở lại đây thêm hai ngày, đem quỷ vật này chế phục”. Nàng trước nay đối với phàm nhân luôn thiện tâm, tính mạng người một thôn này tất nhiên có thể khiến nàng đưa ra phục tùng nho nhỏ.

Ninh Tiểu Nhàn quả thực dở khóc dở cười “Tùy chàng” Sau đó đưa tay đem hai vị lão nhân đỡ dậy từ trong đống tuyết nói “Trời lạnh, vào nhà đã. Đem sự việc từ đầu tới cuối nói rõ cùng ta”

Nghe nàng nói như vậy, chính là đã đồng ý. Tăng lão đầu đại hỉ, đem hai người nghênh đón vào nhà, lại sai Lưu bà đi nấu nước pha trà quýt. Trà quýt này mùi vị không tệ, lại trị được chứng ho khan có đàm, tức ngực buồn bực, cổ họng sưng đau, đối với điều trị viêm phế quản càng hiệu quả. Đang trong lúc tuyết rơi, mùa đông vốn là không có quả này, trà này là do nhà nông phơi ngắt lúc mùa hè, trữ tới mùa đông mới dùng, đến hiện tại số lượng vốn còn ít, cho dù hôm qua Ninh Tiểu Nhàn ném ra năm lượng bạc, Lưu bà cũng không nỡ lấy ra pha. Lúc này lại không giống, trong trà lại còn tăng thêm mật ong, hương vị ngọt ngào gấp bội.

Ninh Tiểu Nhàn bưng chén đào tinh tế thưởng thức, bên tai nghe tiếng cười khổ của Tăng lão đầu “Chúng ta tới già, hơn 40 mới sinh được một nữ nhi là Thu nhi, thật giữ trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Kết quả năm năm tuổi, ta chăm sóc không chu toàn, Thu nhi ham chơi chạy tới bên núi bị dã thú ngậm trong miệng tha đi. Mọi người vào núi tìm cả ngày, bạn già của ta khóc bất tỉnh mấy lần mới tìm được vài đoạn xương gãy cùng với khóa trường mệnh này, mang về chôn trong bãi đất trống phía sau nhà vài dặm”

Lời hắn còn chưa dứt, nước mắt Lưu bà đã chảy xuống, hiển nhiên là ký ức tang thương không thể quên.

Ninh Tiểu Nhàn không thể làm gì khác hơn là hỏi “Người nào cùng các ngươi có oán thù, muốn trả thù tới vậy?”

Tăng lão đầu suy nghĩ lúc lâu liền nói “Chúng ta luôn sống tại quê nhà, chưa từng kết thù. Nếu nói có người muốn hại chúng ta, đại khái chỉ có đạo sĩ mới tới thôn mấy ngày trước”

Đạo sĩ ở dân gian được xưng tụng là thiên sư, là người tu tiên sống xen lẫn cùng phàm nhân. Bọn họ là người không có tư chất tu tiên, không có linh lực, nhưng có thể thông qua kỹ xảo cùng thủ đoạn đặc thù, câu thông với quỷ hồn địa phủ, cho nên trong khi du tẩu qua các nơi có thể bắt quỷ trừ tà, làm những chuyện mà người tu tiên khinh thường giúp đỡ phàm nhân. Nghe nói đạo sĩ chân chính thậm chí còn có khả năng câu thông thiên địa. Chẳng qua loại người này Ninh Tiểu Nhàn chưa từng gặp qua.

Ba ngày trước, đạo sĩ này tới trong thôn, khi tới gần như bị đói đông lạnh, trên người nổi sắc xanh tím, là Lưu bà nhất thời mềm lòng đưa vào trong nhà cứu trị, vậy nhưng kẻ này lại bất trá, trộm của nhà Lưu bà bảy mươi văn tiền, lúc rời đi còn lấy hai miếng thịt heo đông lạnh treo trên mái hiên. Trong thôn tổng cộng cũng có chừng năm mươi người, bình thường luôn đoàn kết làm việc, lúc này Lưu gia gặp chuyện, biết được chuyện này thì bốn năm thợ săn cao lớn vạm vỡ một đường truy đuổi theo, bắt được đạo sĩ này đánh cho một trận gần chết rồi vứt xuống ven đường.

“Lúc ấy mọi người nghĩ rằng nếu đạo sĩ này thực có bản lãnh cũng sẽ không làm những việc trộm vặt như vậy, cho nên to gan lớn mật đánh xuống” Tăng lão đầu nghiến răng nghiến lợi nói “Vậy mà người này thật có nghề, có thể hạ chú bực này với nhà ta, lại dùng hài cốt của hài nhi nhà ta, thực đáng hận”

Lưu bà lẩm bẩm nói “Ngày đó ta thấy hắn rất đáng thương, mới đưa hắn vào cửa. Vậy mà lại là một kẻ lấy oán báo ơn, aiz”

Cũng tương tự như chuyện xưa nông phu cứu xà, ở trong thế giới này nhìn mãi đã quen. Trường Thiên đối với chuyện người phàm không có hứng thú, hắn chống tay nói “Quỷ vật này vốn là hài tử yêu quý của các ngươi. Hài đồng không hiểu chuyện, sau khi chết oán hận thân thân không thể cứu nó lúc còn sống, tính cách so với quỷ vật bình thường càng thêm thô bạo, mặc dù tối hôm qua nó bị ta dọa sợ chạy mất, nhưng hôm nay nhất định sẽ lại tìm tới”. Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều đạo sĩ thích nuôi quỷ đồng tử, chúng có sát khí nặng hơn so với quỷ vật bình thường, mặc dù điều khiển không dễ, song uy lực lại khổng lồ.

Mặc dù sắc mặt hắn nhàn nhạt, nhưng Ninh Tiểu Nhàn có thể nhìn ra tâm tình hắn thật tốt. Vừa cùng cô gái mình yêu mến đạt thành hiệp nghị, không thể không xuất lực ra chứ.

Lưu bà trên mặt không có sợ hãi mà là vui mừng “Tối nay ta có thể nhìn thấy Thu nhi rồi?”

Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn thầm than một hơi “Phải, bất quá nó đã lưu lại hoang dã hơn mười năm, sợ là đã trở thành mặt xanh nanh vàng, không hề giống với sự khả ái vốn có nữa”

Nghĩ tới có thể gặp mặt hài nhi đã mất, mắt Lưu bà đỏ lên “Vậy thì có vấn đề gì! Bất kể hình dáng ra sao, đó cũng là con ta”

Ninh Tiểu Nhàn biết có khuyên nữa cũng vô dụng, tùy người thôi. Có Trường Thiên trấn thủ, cũng không cần bố trí gì, chỉ cần ngồi chờ trời tối.

Chừng mấy ngày tuyết không rơi, trời thanh khí sảng, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu trên nhóm người. Nếu không phải suy nghĩ tới hành động buổi tối thì cuộc sống ngủ nướng này thật tốt.

Trong phòng bếp của Lưu bà, Ninh Tiểu Nhàn duỗi lưng một cái, tiếp tục bận rộn.

Phía sau như có một trận gió nhẹ thổi qua.

Việc trên tay nàng cũng không ngừng lại, khẽ hừ một tiếng “So với quỷ chàng càng dọa người hơn”

“Nha đầu dần, nếu ta muốn hù dọa nàng, có thể để nàng phát hiện sao?” giọng nói trầm thấp thuần hậu sáp vào bên tai nàng, trêu chọc tâm nàng ngứa ngáy “Ừ, nàng đang làm gì?”

“Làm vằn thắn, còn ba ngày nữa là tới lễ mừng năm mới. Khi trước ở nhà, lễ mừng năm mới phải làm vằn thắn ăn” nàng chỉ chỉ trên bàn, bánh trẻo hình ngựa được nặn chỉnh tề, một kiểu trắng trắng mập mập thực khiến người yêu thích. Nàng hướng Lưu bà lấy một ít thịt heo băm nhỏ, trong phòng bếp còn trữ một ít nấm hương khô, được nàng ngâm qua nước nóng, sau đó được cắt nhỏ tỉ mỉ, nặn cùng thịt heo thành nhân bánh.

Heo do nhà nông tự nuôi dưỡng, không nói tới vị thịt rất thơm, hơn nữa nấm hương cũng là loại lấy từ trong núi được phơi chế vào cuối hạ, lấy nấm nương cùng thịt làm nhân bánh, còn chưa có bỏ vào nồi đã khiến nàng muốn ăn “Sau khi chúng ta lên đường, không nhất định tới nơi có thể tìm được vằn thắn, cho nên hôm nay làm trước, không biết chàng có thích ăn không. A … Chàng đang làm cái gì?”

“Thích” Trường Thiên vén tóc nàng ra, khẽ hôn lên vành tai nhỏ xinh, trong miệng mơ hồ nói “Ăn rất ngon”

“Ngứa a!” cảm giác ngứa ẩm như vậy làm nàng co rụt cổ lại, muốn trốn tránh, kết quả eo lại bị hắn kiềm giữ, tránh né không được “Buông ra, tay ta đang đầy bột …”

“Vậy thì biết điều một chút, đừng động” Hắn từ sau tai một đường đi xuống, ấn xuống nụ hôn nhỏ vụn, thỏa mãn phát hiện nàng đang run rẩy, xem ra từ sau khi phát sinh quan hệ, nàng trở nên nhạy cảm hơn.

“Đừng làm rộn, nếu không cẩn thận, bánh …” nàng nhẹ nhàng quay đầu muốn tránh, lại phát ra tiếng than nhẹ, xụi lơ về phía sau, thoáng cái bị vây trong ngực hắn, không chịu buông ra. Tên bại hoại này, lại cắn nàng.

Trường Thiên há miệng cắn vào cái cổ trắng nõn của nàng, từ từ gặm. Đây cũng là hành động có độ khó cao, phải biết rằng hôm nay nàng mặc áo cao cổ, muốn đem cổ áo mở ra tới bên trong phần cổ trắng noãn đó cũng rất không dễ dàng. Chỗ yếu hại bị ngậm chặt, nàng tê dại, cười khanh khách hai tiếng, không nhịn được bắt đầu thở dốc, một luồn nhiệt khí từ bụng bốc hơi, nàng cảm giác mình giống như bánh bao, sắp bị hấp mềm tới nơi.

“Nàng lo việc của nàng, ta bận rộn việc của ta” Hắn nói nghiêm trang xong, tay lại theo vạt áo nàng tiến vào trong dò xét …

Ninh Tiểu Nhàn quả thực tuyệt vọng, nàng không biết mình làm sao, kể từ khi nhận biết được mùi vị này, hắn chỉ tùy tiện trêu trọc cũng có thể làm nàng cốt mềm gân nhuyễn. Trước lúc thần trí mất thiên, nàng cắn răng kiều mị nói “Chờ chút, vào, vào trong phòng”. Cuối cùng vẫn nhớ rõ nơi này là phòng bếp của Lưu bà, mặc dù cách phòng chính bảy tám thước nhưng đây cũng là chỗ công cộng trong nhà người ta, tùy thời vợ chồng Tăng lão đầu đều có thể đi vào.

Nha đầu ngốc, dù có thật thà cũng nên cố gắng rụt rè một phen, nàng lại không biết rõ đặc thù cơ thể mình sao? Trường Thiên buồn cười nói “Vì sao phải vào phòng? Bọn họ cũng không có ở đây” vung tay lên, phòng bếp tự động đóng lại. Hắn hướng tay nàng cùng bếp lò phóng thuật vệ sinh, sau đó nắm eo nhỏ của nàng, xoay người đặt nàng lên bếp. Cách thời gian dùng bữa trưa khá lâu, khí trời lại rét, bếp lò đã sớm lạnh.

“Ở đây?” Nàng sợ hết hồn, một tay khẽ chống lên bếp lò muốn nhảy xuống, lại bị hắn vững vàng bắt lấy không thể động đậy.

Trường Thiên cùng nàng mười ngón tay đan vào nhau, không chút hoang mang đem tay nàng áp chế phía sau, thân thể nam giới cao ráo chầm chậm phủ lên, đem nàng vây vào góc nhỏ.

Người này điên rồi! Ninh Tiểu Nhàn hai tay bị giữ, căn bản không thể thi triển ra kết giới, đáng sợ nhất chính là người này lại không thiết kế kết giới “Khốn kiếp, chàng khi dễ ta”

Hắn bận rộn gặm cắn người “Buổi sáng hôm nay nàng đáp ứng ta cái gì?”

Cũng biết đây là bẫy rập hắn đào sẵn chờ nàng nhảy vào. “Bọn họ trở lại thì làm sao?” nàng gấp đến độ trong lòng muốn khóc.

“Nàng biết điều nghe lời một chút, ta liền hành động nhanh hơn” Đè thân thể mềm mại linh lung trước mắt xuống, hắn than thở một tiếng, bắt đầu xâm lấn. Rốt cuộc có thể ăn cơm rồi, đối với hắn mà nói, đây mới là bữa trưa.

Hắn có biện pháp đối phó với nàng. Quả nhiên chỉ trong chốc lát thời gian, nàng đã mờ mịt tháo xuống tất cả phòng ngự, mặc hắn tùy ý làm bậy.

Thân thể nàng vững vàng nhớ tới hắn, cho nên rất nhanh liền tiếp nạp hắn.

Hắn không hề ôn nhu nữa, hung mãnh giống như muốn đem nàng xé làm mảnh nhỏ. Nàng chỉ có thể càng mở mình hơn, nghênh đón hắn xâm lược … Nhưng là, Trường Thiên người này ý xấu trong mắt tới cực điểm rồi, vừa toàn lực ứng phó nàng, lại không giây phút nào quên nhắc nhở nàng “Hư, nhỏ giọng một chút”. Nàng cắn răng nhịn tiếng xuống, thân thể càng khát vọng càng tận tình buông thả.

Đợi đến khi vân thu vũ tán, nàng chỉ có thể ngồi trong lòng hắn, mặc cho hắn ung dung thay nàng vệ sinh thân thể, mặc lại xiêm y. Ngón tay nhỏ nhắn của nàng chậm chạp du tẩu trên người hắn, tinh tế thể nghiệm cảm giác trên da thịt.

Thú vị, thân thể nam tử cùng nàng khác nhau thật nhiều, nhưng cũng xinh đẹp như vậy.

Tiểu phiến tử này thật khẩu thị tâm phi, vừa rồi còn nói không muốn, không muốn, nhưng hiện tại lại có bộ dáng như con mèo nhỏ thỏa mãn cuộn lại trong ngực hắn, mị nhãn như tơ. Hắn thay nàng khép vạt áo “Động thủ động cước như vậy, là còn chưa ăn no sao?” Bảo bối nhà hắn rất chân thật, ăn no sẽ không cùng hắn cáu kỉnh.

“Ừ …” lông mi nhỏ dài của nàng run rẩy. Người còn chưa có hồi hồn, nghe vậy lại có chút động tâm. Một hồi cuồng phong bão vũ, nàng lại có hai phần ý vị, được rồi, vui thích cũng không phải chỉ có mình hắn, mùi vị tiêu hồn thực còn chưa có tiêu tán.

Tiểu miêu tham ăn! Trường Thiên nín cười nhắc nhở nàng “Khụ, vậy vợ chồng …”

Đôi mắt híp lại của nàng lập tức mở to “Nguy rồi” Vội vàng đẩy hắn mấy cái “Chàng mau đi ra” Đây là ban ngày tuyên dâm, vợ chống Tăng thị cũng không ngu ngốc, bọn họ ban ngày đóng cửa phòng bếp, một lần này chính là thật lâu, người ta còn không đoán được bọn họ đang làm cái gì?

Xú nha đầu, quả thật là trở mặt vô tình. Hắn tức giận tới mất tiếng, bất quá nhìn ở biểu hiện tốt đẹp của nàng, quyết định không so đo.

Nhìn cửa đẩy ra, nàng hỏa tốc vén lại tóc, sửa lại áo. Ngoài cửa truyền tới thanh âm chào hỏi của Tăng lão đầu và hắn, Trường Thiên chẳng qua là lạnh nhạt trả lời, trong giọng nói không nghe ra chút bối rối nào.

Người này, da mặt nhất định là dày hơn tường thành n lần!

Nàng vô ý thức đảo qua mặt bàn.

Ai nha, bánh của nàng.

Một bữa cơm tối, ba người không yên lòng. Vợ chống Tăng thị sắp nhìn thấy nhi nữ đã mất, nào có tâm tư ăn cơm; Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy mọi thứ mình cầm trên tay đều rung lên. Mới vừa rồi Lưu bà cũng vào phòng bếp, mặc dù trong miệng cái gì cũng không nói, nhưng nụ cười trong mắt thì …

Nàng cố đè nén nhiệt độ trong mắt liếc trộm Trường Thiên, chỉ thấy lão thần này tự tại nuốt bánh chẻo, thoạt nhìn khẩu vị cực kỳ tốt, khí tràng quanh thân hắn cũng rất … bình thản, cùng người xế chiều hoàn toàn ngược lại a. Cảnh giới trời sập không biến sắc này làm thế nào mà luyện thành? Nàng rất cần học hỏi.

Tối này, trong phòng đốt khói dầu, vợ chồng Tăng thị đau khổ trôi qua, Tăng lão muốn hút thuốc lá rời, lại sợ hai vị quý nhân không thích, cả người khó chịu, Lưu bà hung hăng bấm bả vai ông, cũng không thể làm cho ông an tĩnh lại. Trường Thiên đã nói qua, quỷ nhỏ chỉ vào giờ Tý sẽ tới quấy rối, hơn nữa hôm qua bị uy áp của hắn làm trấn kinh, tỷ lệ hôm nay tới nữa chỉ khoảng năm phần. Quỷ nhỏ niên kỷ còn quá nhỏ, sau khi chết lại tỉnh tỉnh mê mê không biết tốt xấu, nếu đổi lại là quỷ có tuổi lớn hơn, bị uy áp của Trường Thiên làm chấn kinh, sợ rằng từ nay về sau không dám tới nơi này nữa.

Cái này có thể nói là người không biết thì không sợ.

Nhàm chán chờ đợi tới nửa đêm, vợ chồng Tăng thị dù sao cũng lớn tuổi, lại khẩn trương quá mức …, lúc này tinh thần không còn minh mẫn, có chút buồn ngủ.

Vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, rốt cuộc Trường Thiên cũng chậm rãi mở mắt ra “Tới. Đến sớm hơn so với dự đoán của ta” hắn đem toàn bộ hơi thở thần thú toàn bộ thu liễm lại, vừa nhìn chỉ giống một mỹ nam tử người phàm bình thường, nếu không sợ rằng quỷ nhỏ này sẽ chạy nhanh hơn.

Xem ra quỷ nhỏ này muốn ăn uống no máu tươi của người chí thân khi còn sống, thậm chí ngay cả uy hiếp ngày hôm qua cũng không để tâm. Tuy biết quỷ này còn chưa trưởng thành, không có tâm trí chân chính, nhưng xem nó quay đầu đem thần uy quên ở sau gáy, trong lòng Trường Thiên khó tránh khỏi có hai phần giận dỗi.

Chỉ một lúc sau, nàng cũng cảm nhận được hàn khí âm lãnh chỉ thuộc về quỷ vật. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn kinh hãi, tốc độ di chuyển cũng thật không chậm a, bất quá chỉ qua mười mấy hô hấp, đã đi được vaì dặm, tốc độ này người tu tiên cấp thấp không thể theo kịp.

Lại qua chốc lát, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh trở lại. Lúc này đã gần tới giờ tý, là chính giữa đêm lúc người say ngủ, khắp nơi đều an tĩnh, song không khí chung quanh gần như là tĩnh mịch, tựa như gió cũng dừng lại, cả tòa nhà giống như bị điểm huyệt, ứ đọng ngưng trọng.

Lại qua một lát, lửa trong lò sưởi cũng trở nên yếu ớt, không còn nhiệt lực mười phần nữa, nhiệt độ trong phòng cũng thẳng tắp giảm xuống, rất nhanh, cửa sổ trong nhà không tiếng động kết sương. Vợ chồng Tăng thị lạnh run răng đánh lập cập, thở ra từng ngụm khói. Ninh Tiểu Nhàn sợ quỷ vật bỏ chạy, không dám sử dụng thần thông giúp hai người xua lạnh, không thể làm gì khác hơn là đồng tình nhìn họ.

Hết thảy đều phát sinh trong bóng tối, nếu vợ chồng Tăng thị đang ngủ thì sẽ không có cảm giác gì. Ngặt nỗi đầu óc cả hai đều đang tỉnh táo, mắt thấy dị tượng phát sinh, Lưu bà mặc dù sốt ruột gặp nữ nhi vẫn có chút sợ hãi. Bà nắm chạt tay Tăng lão đầu, bạn già đưa tay vỗ nhẹ sau lưng bà muốn an ủi, sau đó lo lắng nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái.

Ninh Tiểu Nhàn cười trấn an, truyền âm nói “Chỉ cần ngồi thẳng, đừng nhúc nhích ta sẽ bảo vệ các ngươi vô sự”

Đây là lần đầu tiên nàng triển lộ thần thông, âm thanh như vang bên tai hai người giá. Vợ chồng Tăng thị kinh ngạc nhìn nàng, nhưng trong bụng lại trấn định hơn, vội vàng lấy mảnh lá liễu trong chén trà bôi lên mắt.

Trong chén trà chính là nước mắt bò, lá liễu ngâm trong đó một canh giờ, lấy ra bôi lên mắt có hiệu quả. Dân gian thường dùng để khai thiên nhãn, có thể cho phép mắt phàm nhân nhìn thấy quỷ tạm thời.

Qua thời gian mười mấy hơi thở, vài tia khói đen từ khe cửa chui vào phòng. Nơi này mùa đông rất rét, cho nên cửa sổ đều rất kín, khói đen mất không ít công phu mới chui vào được, rốt cuộc tụ lại một chỗ hóa thành hình người.

Tất cả mọi người đều thấy, khói đen này từ từ đọng lại, quả nhiên hiện ra bộ dáng một nữ hài đồng nho nhỏ, gương mặt khả ái, mũi thẳng, chẳng qua đại khái xuất thân con nhà nông, da không trắng được như nữ hài thành thị, bất quá đôi mắt hắc bạch phân minh, trưởng thành có lẽ cũng là giai nhân thanh tú.

Cô gái nhỏ thấy người trong nhà vẫn tỉnh, cũng không lấy làm kinh hãi, sau khi nhìn thấy Lưu bà thì bẹp miệng, khóc lên “Cha, mẹ! Con rất nhớ hai người”

Lưu bà bất chợt nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn tưởng niệm, dù trong lòng sớm có chuẩn bị vẫn ngây ngốc giây lát mới nói “Quả nhiên là hài nhi của ta” Không nhịn được đứng lên, muốn tiến tới đem hài tử xa cách hơn mười năm ôm vào trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.