Tăng lão đầu trong lòng mặc dù vô cùng kích động, nhưng vẫn còn mấy phần lý trí, giây phút này kéo bạn già lại nhắc nhở bà “Nàng đã là quỷ rồi!
Nếu là Thu nhi, tại sao bộ dáng so với mười năm trước không có nửa phần
thay đổi”
Hai mắt Lưu bà đỏ lên, nơi nào còn lưu ý lời ông nói? Đột nhiên dùng sức thoát ra, nhào tới phía trước.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy thở dài một hơi, phía sau Lưu bà đột nhiên vươn ra
mấy cành dây leo, sưu một tiếng đem thân thể bà quấn lấy túm về phía
sau. Lưu bà chẳng qua là người phàm, tuổi già sức yếu, bị dây leo dễ
dàng trói lại trên ghế không thể động đậy.
Cái này tự nhiên là do nhục cầu phệ yêu đằng xuất thủ, đã được Ninh Tiểu Nhàn chỉ thị, nó đã
dùng sức rất nhẹ, tuy là như thế nhưng Lưu bà bị trói chặt vẫn lộ ra vẻ
mặt đau đớn.
Bị đau đớn kích thích, mê chướng trong lòng bà tan ra, ánh mắt từ từ khôi phục.
Thu nhi thấy song thân chẳng hề tiến lên, quang mang trong mắt chợt lóe, mở miệng khóc lên chạy tới phía trước. Tiếng khóc của nàng âm thanh bén
nhọn, chấn động tâm hồn, vốn có thể làm cho người phàm chấn động, người
có thân thể yếu có thể hộc máu. Chẳng qua nó mới vọt tới nửa đường,
trước mặt hai người xuất hiện kim quang nhàn nhạt đem nó trấn áp bên
ngoài. Tiếng khóc của nó cũng bị loại bỏ, tiến vào trong tai hai người
đã không còn hiệu quả đáng sợ nữa.
Cái này tất nhiên là do thần
lực của Trường Thiên ngưng tụ thành kết giới. Lực phản chấn này khiến
Thu nhi bị đánh trở về hình thái khói đen, trong phòng giãy dụa hồi lâu
mới một lần nữa biến trở về hình người, trên mặt cũng lộ vẻ e ngại, hiển nhiên là theo bản năng nhớ được uy áp hù dọa nó ngày hôm qua cùng với
kết giới này giống nhau như đúc.
Nàng không dám bước tới, con
ngươi đảo một vòng, lại nhìn tới chỗ Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn
đang ngồi. Hai người thoạt nhìn không khác gì phàm nhân, nhưng trong cảm giác của Thu nhi thì hai người này không khác gì hồng thủy mãnh thú,
cực không dễ chọc. Cho nên con ngươi đó đảo lòng vòng, vẫn hướng vợ
chồng Tăng thị khóc nói “Cha, nương, ôm một cái! Hai người không nhớ Thu nhi sao?”
Hai tay nàng lau mắt, vô số nước mắt rơi xuống đất,
khóc đến vô cùng thương tâm. Trước kia nàng khóc như vậy nhị lão sẽ đau
lòng muốn chết, miệng lưỡi Lưu bà run run không dứt, nếu không phải bị
nhục cầu trói lại, đã sớm cất bước tiến lên, Tăng lão đầu nghe thấy lời
nàng nói sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng quyết định, cắn răng nói
“Ngươi đã chết nơi sơn dã nhiều năm, đã sớm không phải hài nhi của chúng ta, mơ tưởng dụ chúng ta ra ngoài” Trường Thiên đã sớm báo, bọn họ
không thể bước ra ngoài kết giới này một bước, nếu không hắn không bảo
đảm tính mạng cho hai người.
Lời vừa nói xong, Thu nhi chợt cười
lạnh buông tay xuống. Khuôn mặt vốn trơn mềm sạch sẽ đột nhiên trở thành da tróc thịt bong, khóe miệng nghiêng lệch, mắt trái không cánh mà bay, chỉ để lại một lỗ thủng toàn máu. Máu huyết chậm rãi chảy xuống, giòi
bọ đục phá chui ra.
Lúc nửa đêm thấy một khuôn mặt như vậy, quả
không nói hết lời thê lương đáng sợ, nơi nào còn nửa điểm khả ái lanh
lợi lúc ban đầu? Hết lần này tới lần khác, quỷ nhi lại mở miệng, khàn
giọng nói “Ta vì sao mà chết, ta vì sao mà chết? Cha năm đó tại sao
không sớm tới cứu ta. Bên ngoài lạnh quá. Nương làm sao vẫn không theo
ta tới!”
Trong lòng Lưu bà vừa đau vừa sợ. Dứt khoát hôn mê bất
tỉnh. Tăng lão đầu cũng sợ tới nỗi mặt không còn chút máu, mặc dù cố tự
trấn định, nhưng môi mấp máy không thành câu. Chuyện này luôn làm hắn áy này tự trách vô cùng, mấy câu này của Thu nhi, từng câu từng chữ như
đao đâm vào tim, khiến lão đau tới không muốn sống.
Ninh Tiểu
Nhàn không nhìn được nữa, giận tái mặt nói “Đủ rồi, đã âm dương cách
biệt, nói những thứ này làm gì” Hài tử nhỏ như vậy hóa thành lệ quỷ, khi còn sống được người nhà yêu thương bao nhiêu, sau khi chết càng căm hận họ bấy nhiêu. Nàng sớm muốn phất tay tiêu diệt tiểu quỷ này, chẳng qua
là thương tiếc tấm lòng của hai lão nhân này, mới để tới hiện tại.
Tay nàng chỉ gảy nhẹ, ba cây châm dài sắc nhọn xếp theo hình tam giác bay
ra, vô cùng mau lẹ, tiểu quỷ chưa kịp phản ứng, ba cây châm đã đâm vào
hai tay cùng lồng ngực nó, rầm một tiếng nhỏ vang lên, đem nó gim vững
vàng trên tường.
Tiểu quỷ vốn chỉ do khói sương tụ thành, song ba cây châm lại có thể đem nó cố định trên tường. Nghĩ tới cũng đau muốn
chết, nó phát ra tiếng thét thê lương chói tai, âm thanh giống như thủy
tinh vỡ vụ. Ninh Tiểu Nhàn coi như chân chính lãnh giáo cái gì gọi là
gào khóc thảm thiết, giờ phút này khẽ cau mày, trong tay kim quang lại
lóe lên, có thể thấy là cây châm thứ tư, chuẩn bị phóng ra ngoài.
Cái châm màu vàng này cũng không phải vật phàm, mà là dùng móng vuốt kim kê đạo hạnh trên năm trăm năm luyện thành. Kim kê trời sinh có khả năng
bài từ uế vật, trong Thần Ma Ngục có nhốt một tên, là lúc đi về phía tây Đồ Tẫn thuận tay bắt giữ, sau này khi được phóng thích đã cống hiến
không ít đồ, trong đó bao gồm cả đồ trên thân hắn: móng vuốt và kim vũ
(lông)
Vừa lúc thời gian gần đây Trường Thiên đốc thúc nàng luyện tập luyện khí, thuận tay lấy móng vuốt kim kê ra làm vật thí nghiệm.
Lão sư tài nghệ không tốt lắm, đồ nhi tất nhiên cũng chỉ học được thô
lậu, song đối phó với dã tiểu quỷ, tuy châm này luyện chưa đạt tiêu
chuẩn, nhưng bằng vào khả năng đối phó uế vật của kim kê, cũng là dư dả.
Song dị biến chợt xuất hiện. Tiểu quỷ đột nhiên rít lên một tiếng, ba chỗ
miệng vết thương sáng lên hắc quang nhàn nhạt. Tia sáng này cũng không
chói mắt, ngược lại lộ ra mấy phần mỏng manh, nhưng sau khi tia sáng đột ngột xuất hiện, ba cây châm tựa như gặp axit bị ăn mòn, xèo một tiếng
toát ra khói xanh, mặt ngoài bóng loáng xuất hiện hàng trăm lỗ, kim
quang ảm đạm, hiển nhiên uy lực giảm đi rất nhiều.
May là hắc
quang này chỉ trong chớp nhoáng, sau đó biến mất. Châm mặc dù bị ảnh
hưởng, nhưng vẫn có thể nỗ lực đem nó đính trên tường.
Thấy dị
trạng, không chỉ Ninh Tiểu Nhàn í một tiếng dài, ngay cả mắt phượng của
Trường Thiên cũng híp lại, lộ ra suy nghĩ sâu xa. Đạo hạnh tiểu quỷ này
nông cạn, lại suýt nữa phá hỏng pháp khí của nàng, đây quả thực không
hợp với lẽ thường! Đối với nàng mà nói, đây là chuyện vô cùng nhục nhã
a.
Sắc mặt nàng trầm xuống, thu hồi tâm tư xem náo nhiệt, kim
châm thứ tư đã muốn rời tay. Đạo hạnh của tiểu quỷ này thấp kém không
đáng nhắc tới, chỉ cần đánh trúng miệng nó, sẽ khiến nó hồn phi phách
tán.
Lúc này Lưu bà vừa lúc từ từ tỉnh lại, mắt thấy tiểu quỷ bị
đính trên tường, Trường Thiên mặt không thay đổi bàn quang một bên và
trong tay Ninh Tiểu Nhàn kim quang lóe sáng chuẩn bị ném ra. Nàng mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng theo bản năng cảm thấy chỉ cần Ninh
Tiểu Nhàn đem nó đánh vào tiểu quỷ thì từ dó nó sẽ phải tiêu tán khỏi
thiên địa.
Nhìn thấy tiểu quỷ khóc tới thương tâm, ngực nàng nóng lên, không lưỡng lự giãy dụa chạy ra ngoài.
Ở trước mặt nam nữ chủ nhân, nhục cầu nào dám lơ là? Dây leo căng ra.
Không đợi nàng nhào ra ngoài kết giới liền đem nàng lôi trở lại. Tay
chân bị trói, Lưu bà nhất thời đã khóc thành tiếng “Cô nương, cầu người cứu nó”
Cứu? làm sao cứu? Ninh Tiểu Nhàn khẽ cau mày.
Tăng lão đầu còn có thể duy trì một chút lãnh tình, lúc này hướng phía nàng
vái một cái thật sâu “Nàng, đại khái lưu tại nơi hoang dã nhiều năm, mới có thể biến thành bộ dạng như thế này, nhận không ra vợ chồng già chúng ta. Cô nương có thể nào có biện pháp đem nàng biến trở về bộ dạng ban
đầu của Thu nhi không? Chúng ta chỉ có tâm nguyện này. Dù có chết chúng
ta cũng cam nguyện” Nói tới câu cuối, tiếng nói đã nghẹn ngào, hai hàng
lệ rốt cuộc không nhịn được, dọc theo gò má rơi xuống mặt đất.
Ninh Tiểu Nhàn còn chưa mở miệng, Trường Thiên đã lạnh lùng nói “Trước đó đã nói qua với ngươi, hài tử sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ linh trí sẽ
hoàn toàn biến mất, chỉ biết dựa vào cảm giác căm ghét mà hành động.
Tiểu quỷ này nếu không diệt trừ người cả thôn này tất phải chết. Nó chết hay các ngươi chết? Hai con đường ngươi chọn một cái, ta cũng không có
gì để nói thêm. Bất quá chỉ là trên dưới một trăm tính mạng”. Hắn thường thấy sinh ly tử biệt, cõi đời này ngoài Ninh Tiểu Nhàn, chưa từng có
vận mệnh của người phàm nào khiến hắn suy nghĩ. Dây dưa tới bây giờ chỉ
là dung túng nàng, sủng ái nàng, theo nàng chơi đùa mà thôi.
Hai
người này là người phàm, nhưng lại muốn được voi đòi tiên. Quả nhiên là
muốn mài mòn sự kiên nhẫn của hắn. Cứ thế này tiếp diễn quả thật không
còn gì thú vị nữa. Loài người chính là như vậy, lòng tham không đáy từ
xưa tới nay, chẳng bao giờ thay đổi.
Tu vi của hắn thâm hậu bực
nào, lệ khí quanh thân chẳng qua là khẽ dâng lên, liền khiến cho Tăng
lão đầu co rúm. Ông cuống quít ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy sắc mặt cao nhân âm u, hiển nhiên trong lòng không vui. Ông thật vất vả mới thấy được nữ nhi đã mất, lại cứ như vậy âm dương cách trở lần nữa, trong lòng ông
thực không cam lòng, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, tim ông đang đập nhanh loạn nhịp, Lưu bà đã hướng Ninh Tiểu Nhàn khóc ròng nói “Cô
nương, xin cứu hài nhi của ta, cứu, cứu con ta với”
“Đã hóa thành lệ quỷ, không có khả năng tìm lại thần trí lúc còn sống. Cái gọi là cô
hồn dã quỷ chính là chỉ nhìn thấy cái muốn nhìn và chỉ nghe được thứ
muốn nghe” Ninh Tiểu Nhàn lúc này khai thông cho họ, sắc mặt cũng nhạt
dần “Ngươi giữ lại nó, chính là muốn tánh mệnh cả thôn. Pháp sư đó làm
phép đưa nó tới nơi này, nó đã sống nơi hoang dã hơn mười năm, hiện tại
lại nhớ được hơi thở sinh ra từ nơi này, từ đó sẽ không ngừng quay trở
lại. Chờ sau khi chúng ta rời đi, các ngươi tính đối phó nó như thế
nào?”
Giọng nói của nàng công chính bình thản, song từng chữ như cái đục, khiến lòng nhị lão rỉ máu.
Sự thật, thủy chung có khả năng đả thương người như thế.
Lưu bà buồn bã bi thương khóc, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
Trường Thiên đứng lên, đưa tay đặt lên đầu vai nàng, cất bước muốn đi “Đi
thôi, hai người họ cũng không muốn trừ đi tiểu quỷ này, chúng ta cũng
không cần nhiều chuyện” Trên tay hắn dùng thêm chút sức, Ninh Tiểu Nhàn
hiểu rằng sự nhẫn nại của hắn đã dùng hết, chỉ đành thở dài đi theo hắn
ra ngoài.
Nhị lão đây là tự tìm đường chết, nàng không phải đại
hiệp chuyên trừ ma trên phim ảnh huyễn hoặc, người ta cũng không muốn
sống còn cố gắng muốn cứu vớt họ, làm đến một bước này đã là hết lòng
quan tâm giúp đỡ rồi.
Mắt thấy hắn đã tới cạnh cửa. Chỉ cần đi
tới cổng tre, với khả năng của hắn, cơ hồ chỉ trong thoáng chốc là có
thể bỏ xa nông hộ này tận chân trời.
Nhưng lúc này, phía sau rốt
cuộc nghe phịch một tiếng, Ninh Tiểu Nhàn quay đầu, quả nhiên Tăng lão
đầu rơi khỏi ghế, hai chân quỳ xuống.
Ông rốt cuộc hiểu được thực tế sinh tử tồn vong trước mắt, thấy được sự không kiên nhẫn của Trường
Thiên, cắn răng run giọng nói “Xin đại nhân, xin đại nhân giúp chúng ta
trừ cái tai họa này” ông nói ra hai chữ tai họa này, chỉ cảm thấy tâm
mình cũng muốn tan nát.
Nữ nhi ông yêu thương nuôi dưỡng, không
cẩn thận chết thảm bên ngoài, nay trở về nhà lại bị cha mẹ coi như tai
họa, không thể không diệt trừ. Nhưng bọn họ có thể làm sao đây? Tính
mạng cả thôn, hiện tại đang nằm trong tay họ. Quan trọng nhất là, ông
năm nay mới có sáu mươi tuổi, sống càng lâu càng biết yêu quý tính mạng, ông còn chưa muốn chết.
Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng kéo ống tay áo
Trường Thiên. Hắn cúi đầu, bắt gặp mâu quang trong suốt ôn nhuận của
nàng, không khỏi khe khẽ thở dài “Được”
Lão phu phụ không đành
lòng ở tại trong sảnh chứng kiến. Tăng lão đầu đỡ thê tử trở về phòng,
chỉ một lúc nay đã nghe tiền sảnh truyền tới một tiếng thét sắc lạnh,
thảm thiết. Lưu bà nhất thời khóc ngất trong ngực ông.
Ông nhẹ
nhàng vỗ về vợ an ủi nàng, biết tiểu quỷ rốt cuộc hồn phi phách tán, ông cảm thấy như đao cắt, đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại cảm thấy hai
phần may mắn, tựa hồ như tảng đá lơn hơn mười năm trong lòng, rốt cuộc
lặng yên không tiếng động bể nát.
#####
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tăng lão đầu trở lại sân đánh quyền, đã thấy Trường Thiên từ trong phòng đi ra.
Ánh mắt Trường Thiên quét tới, vô thức trở tay đóng cửa lại.
Dù Tăng lão đầu hiện tại tâm sự nặng nề, trong mắt khó tránh khỏi mang
theo hai phần ý cười. Đôi tình nhân này, không lâu trước đó mới nháo
loạn. Kết quả, tối hôm qua lại quay về ngủ cùng một phòng.
Ông đi tới trước Trường Thiên, thanh âm cung kính nói “Cảm tạ đại ân nhân cứu
mạng” Đến giờ phút này ông còn không biết đối phương là thần tiên nữa
hay sao?
Trường Thiên nhìn ông ta một cái. Lão đầu tử người phàm
này hôm qua mới cùng u hồn ái nữ mình vĩnh biệt, hiện tại lại khôi phục
như cũ, làm hắn có chút thay đổi cách nhìn “Con gái ngươi gặp dã thú ở
đâu?”
Tăng lão đầu ngơ ngẩn, theo bản năng đưa tay chỉ hướng nơi
xa “Từ đó đi ra mười dặm, có mười ngọn núi nối tiếp gọi là núi Xích Quỷ. Năm đó Thu nhi chính là bị dã thú trong núi …”
Sắc mặt Trường Thiên đột nhiên có chút cổ quái “Nơi đó những năm gần đây có dị trạng gì không?”
Tăng lão đầu cúi đầu suy nghĩ mới nói “Nghe ngài nói mới nhớ, tựa hồ nửa năm trước động vật trong núi trở nên hung mãnh hơn, trong thôn có hai hộ
thợ săn đều chết tại đó. Từ đó về sau không ai dám lui tới”
Trường Thiên ừ một tiếng, dường như có điều suy nghĩ.
Tang lão đầu trộm nhìn bên mặt uy nghiêm của hắn từ xa, do dự một chút, nhịn không được nói “Đại nhân … ta có lời không biết có nên nói hay không?”
Vị thần tiên này khí thế thật đáng sợ, đứng bên cạnh hắn, cảm giác nhiệt độ giảm xuống ít nhất mấy độ. Ông luyện quyền mấy chục năm, cũng không
sợ lạnh của băng tuyết thiên địa, nhưng bây giờ lại hận không thể trốn
trong phòng.
Trường Thiên tò mò nhìn ông ta một cái, người phàm này lại có lá gan góp lời hắn, thật hiếm thấy.
Tăng lão đầu thấy hắn không mất hứng, lúc này thở phào nhẹ nhõm nói “Bạn già của ta tối qua khóc ngất đi mấy lần. Là do ta bấm nhân trung mới tỉnh
lại, aiz, bà ấy biết rõ hài nhi đã sớm mất, lưu lại bất quá cũng chỉ là
ác quỷ khoác bên ngoài bộ dáng của con ta. Nhưng bà vẫn kìm lòng không
được …”
Trường Thiên khẽ nhíu mày. Những lời này là có ý gì, hắn lớn lên rất giống kiểu người để tâm sự sao, lão đầu tử này lại dám
hướng hắn tố khổ?
Lão đầu tử nhận thấy vẻ không nhẫn nại trên mặt hắn, vội vàng nói vào trọng tâm “Khụ, khụ, lão là có ý, hơn phân nửa nữ nhân trong thiên hạ là không thể nói lý. Đại nhân xuất thân cao quý,
lại là người có bản lãnh, nhưng ta thấy vị cô nương kia nha …” ánh mắt
của hắn hướng Trường Thiên đảo qua cửa phòng “Đối với ngài không có nửa
điểm giả ý, lại cũng không sợ ngài …”
Trường Thiên rốt cục lên tiếng cắt đứt lời hắn “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Tăng lão đầu cười khổ nói “Người nên đối thoại nhiều hơn. Lão có ý là, nữ
nhân gia rất ít khi phân rõ phải trái, nhưng lại thích nghe dỗ ngọt. Khi ta mới cưới vợ không lâu, ta cùng bạn già ba ngày thì hai ngày cãi nhau không nghỉ, nhiều năm như vậy mới biết bà ấy chỉ là muốn nói với mình
thêm vài câu …”
Hắn còn chưa dứt lời, Trường Thiên đã lắc đầu nói “Ngươi quả thật là nói nhiều quá”. Hắn chắp tay, nhấc chân đi trở về
phòng, lưu lại Tăng lão đầu thở phào nhẹ nhõm.
Aiz, ông thật là
trẻ con nói chuyện giật gân, lại dám đối với người ta nói lời như vậy!
Gia sự của thần tiên lão gia, đến phiên ông góp lời sao?
Ôn nhu …. Sao? Trường Thiên cũng thở dài một hơi.
Trong phòng gương mặt nhỏ đỏ bừng, như hoa hải đường ngủ xuân, mái tóc đen
nhánh phủ xuống hai vai rơi trên gối. Hắn đã dậy, nàng không có đồ ôm,
đã xoay người ôm chăn rồi, nhưng lại đem một cái chân dài trắng như
tuyết lộ ra bên ngoài, nhưng hắn biết rõ khí lực lớn của đôi chân này.
Trường Thiên nghiên người ngồi trên giường, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt trơn mềm của nàng. Năm đó hắn ngồi trong Thần Ma Ngục, chỉ có thể mỗi ngày thông qua ma nhãn nhìn tư thế ngủ ngây thơ của nàng, chưa từng nghĩ có thể tự do tự tại như vậy, mỗi ngày làm bạn bên nàng. Chẳng bao lâu sau, giữa
bọn họ đã có ràng buộc như vậy, sâu sắc tới không thể chia lìa?
Gà trống Lưu bà nuôi hôm nay rốt cuộc nhớ nhiệm vụ của mình, liên tiếp gáy to đem Ninh Tiểu Nhàn từ trong mộng đánh thức. Nàng mở mắt, ngây ngốc
một lát, theo bản năng chà chà gương mặt đẹp “Trường Thiên?”
Tối
qua xử lý xong tiểu quỷ kia, Trường Thiên lôi kéo nàng trở về phòng của
hắn, khí lực lớn tới không nói ra lời. May là kết tiếp hắn rất an phận,
chẳng qua là dặn dò nàng biết điều một chút ngủ đi.
Cử động của nàng làm hắn khẽ mỉm cười, vẻ mặt lại vô ý thức mà nghiêm lại “Rời giường, chúng ta nên rời đi”
Nàng bĩu môi, lấy y phục tới, ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn “Xoay người hoặc là
đi ra ngoài” nàng vẫn không tập thành thói quen ở trước mặt hắn mặc quần áo, ánh mắt người này có lực sát thương quá mạnh mẽ.Hắn lười biếng nhướng mi nói “Muốn ta giúp nàng không?”
Nàng sợ hết hồn “Không cần” Nàng có ngốc tới mức đưa tới cửa cho hắn ăn? Muốn ăn đậu hũ cũng là nàng ăn hắn mới đúng.
Trường Thiên nhìn nàng ở đó tốn hơi thừa lời, bất đắc dĩ lắc đầu, rốt cuộc hảo tâm xoay người, chỉ nghe âm thanh loạt xoạt truyền tới từ phía sau
lưng, giống như chuột con bỏ chạy.
Ừ, thật dưỡng nhan. Nha đầu đần này, người tu tiên vốn có thể dùng thần niệm thị vật, đúng không?
Đợi nàng thu thập thỏa đáng, cùng Trường Thiên đi ra ngoài, Tăng lão đầu
vẫn đứng trong sân. Nhưng không thấy Lưu bà đâu, chắc là tối qua quá mức thương tâm, hiện tại không thể dậy nổi.
Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới mình là từ trong phòng Trường Thiên đi ra, sắc mặt không khỏi đỏ lên, lộ rõ vẻ mặt có gian tình.
Trường Thiên lại không có nhiều băn khoăn như nàng, đưa tay đặt ở eo nàng, sải bước qua Tăng lão đầu. Tiếp theo trong nháy mắt, hai người đều đã biến
mất không thấy đâu nữa, trong đình viện chỉ còn thân ảnh của mình Tăng
lão đầu.
Hai bên tai hắn vẫn quanh quẩn bốn chữ của cô nương nọ trước khi biến mất nói với hắn “Chúc mừng năm mới”
Quả nhiên là một đôi thần tiên. Hắn ngơ ngác đứng đó một lúc lâu mới phát hiện trên mặt có gì đó rơi xuống lạnh lẽo.
Tuyết rơi.
Nắng sớm trong sơn thôn nhỏ, càng lúc cách càng xa. Một bước của Trường
Thiên có khoảng cách hơn mười trượng, mắt thường của người phàm khó có
thể theo kịp tốc độ, nhưng đối với hắn chỉ là lững thững bước đi mà
thôi. Ninh Tiểu Nhàn đi theo bên cạnh hắn, lặng lẽ nói “Cám ơn”
“Cám ơn cái gì?” Trường Thiên nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại cảu nàng. Từ
sau khi tỉnh lại, nàng đã đem mái tóc dài tới mắt cá chân cắt ngắn tới
eo, để dễ dàng hành động.
Nàng không nói lời nào, chẳng qua là
mỉm cười. Hôm qua tại đó, hắn vốn có thể trực tiếp mang theo nàng biến
mất, nhưng vẫn chậm rãi đi ra, rõ ràng là muốn để cho Tăng lão đầu có
thời gian suy nghĩ. Hắn làm sao lại để ý tới sống chết của phàm nhân?
Chẳng qua là suy nghĩ tới cảm nhận của nàng mà thôi. Nam nhân này trên
mặt tuy lãnh đạm, cũng không nói lời dễ nghe, nhưng làm gì cũng đều suy
nghĩ vì nàng.
Nhìn hắn thủy chung không vội vàng từ từ bước đi, Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hỏi “Hiện tại cứ như vậy lên đường?”
Trường Thiên quay đầu nhìn nàng một cái. Nha đầu này đang nghiêng đầu cười hì
hì nhìn hắn. Tích tụ mấy ngày trước dường như đã quét sạch. Thoạt nhìn
tiểu tính tình dường như đã qua. Trong mắt nàng toát ra ánh sáng giảo
hoạt, khiến trong lòng hắn nổi lên từng đợt ấm áp.
Trên người
tiểu quỷ nổi lên hắc quang. Thật nên hảo hảo tra một chút. Hắn đưa mắt
nhìn thoáng qua theo phương hướng Tăng lão đầu chỉ sáng nay, có hơi chút trầm ngâm.
Được rồi, chuyện này tạm thời để sau, hoặc là phái người khác tới đây điều tra “Lấy thuyền ngọc ra, chúng ta lên đường”
Vẫn là đi theo hướng đông, bọn họ theo hướng đón mặt trời mọc bay đi.
Tâm tình Trường Thiên tựa hồ rất tốt. Hắn vẫn vùi đầu lật sách hoặc xem
chiến báo Ẩn Lưu, nhưng Ninh Tiểu Nhàn cảm thấy, trên người hắn toát ra
sự ôn nhã bình thản tựa hồ không giống ngày thường.
Người này, gặp được chuyện gì tốt sao?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được mở miệng hỏi “Chúng ta rốt cuộc là cần đi nơi nào?”
Khóe miệng Trường Thiên cong lên, lại không ngẩng đầu.
“Uy, không nên hẹp hòi như vậy a, đánh cũng đã đánh, phạt cũng phạt rồi. Bây giờ chàng nên nói cho ta biết”. Nàng cố gắng nói một cách nghiêm trang, đáng tiếc công lực quá mỏng, nghĩ tới hình phạt mặt liền đỏ tim đập
mạnh. Thiệt thòi lớn rồi, khi nào nàng mới có thể vãn hồi một ván đây?
Trường Thiên bình tĩnh hơn nhiều lắm, nghe nàng nói liền đem sách gấp lại, khẽ mỉm cười “Phía trước một trăm bốn mươi dặm, Thành Tùng Giang”. Phạt
nàng đúng là không tệ, đánh đúng nhu cầu, hắn đúng là khổng thể quá keo
kiệt.
Nàng nhanh chóng lục tìm tư liệu về thành trì này trong
đầu. Trong hồ sơ nội bộ của Ẩn Lưu thông tin về thành trì này cũng không quá cặn kẽ, chỉ có một vài thứ, thành trì này sản xuất phần hương và cá khô nổi tiếng. Người phụ trách ghi chép đoán chừng là yêu quái nam, đối với mấy đồ này không hứng thú, cho nên thông tin ghi chép về Thành Tùng Giang rất đơn giản, cũng may trí nhớ nàng tốt, nếu không người nào có
thể nhớ được đôi câu ghi chép bâng quơ như vậy?
Nàng nghĩ tới
nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được có thế lực nào chiếm giữ thành này?
Mấu chốt vấn đề chính là, bọn họ dùng sa mạc này làm ranh giới, phía tây là địa bàn của ẩn lưu, phía đông là lãnh địa của phủ Phụng Thiên.
Nói cách khác, Thành Tùng Giang này là trong phạm vi của Phủ Phụng Thiên.
Quái vật xấu tính của yêu tông này há lại để giường của mình cho người
khác ngủ sao?
Đôi mắt trông mong của Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn, đợi hắn đưa ra đáp án. Nàng bỏ ra vốn lớn như vậy, câu trả lời của hắn nếu
không làm cho nàng vừa ý, nàng tuyệt đối sẽ xông tới đem bộ dáng vân đạm khinh phong trên mặt hắn kéo xuống.
Thôi vậy, nên nói cho nàng
biết. Trường Thiên nhìn dung nhan chuyên chú trước mặt, thu hồi nụ cười
“Nàng đoán không đúng rồi, cả hai bên đều không chiếm đóng Thành Tùng
Giang, chẳng qua đây là khoản giao dịch cuối cùng của chúng ta thôi.
Thậm chí nó cũng không phảiđịa bàn của ẩn Lưu. Thực ra mà nói, chúng ta
kiểm soát tất cả giao thương của nó, nhưng chỉ là do ta uy hiếp có được
mà thôi”. Hắn mới nói tới đây đã thấy đôi môi đỏ mọng của nàng hơi động
một chút, như nghĩ tới điều gì đó, cho nên hắn dừng lại, đợi nàng suy
nghĩ.
Uy hiếp? Thế lực lớn kia có thể bị ẩn Lưu uy hiếp, nên đưa
tới nhiều nhu yếu phẩm tốt giá rẻ như vậy, hơn nữa còn có những thứ nàng chưa từng biết? Lại do Trường Thiên đánh cuộc có được, linh quang trong đầu nàng chợt lóe, nhưng biến mất quá nhanh, chưa bắt được ý. Hiện tại
cái cảm giác loáng thoáng này lại xuất hiện.
ừ … hàng hóa đầy đủ, thế lực cường đại, khiến nàng liên tưởng tới một cái tên quen thuộc.
Lại cùng ẩn Lưu có vấn đề, bởi vì rõ ràng là bị Trường Thiên uy hiếp …
nghĩ tới đây quả thực đã mang tới miêu tả khá đầy đủ rồi.
Nàng bỗng nhiên mở to đôi mắt đẹp: “Thiên Thượng Cư”
Nàng mới nhẹ nhàng hô lên cái tên này, lại rơi vào mê hoặc nói “Không thể
nào a. Nó cùngẩn Lưu kết thù sâu như vậy … tất cả các trưởng lão toàn bộ … A, ta hiểu rồi”
Trường Thiên khẽ dựa ra sau, đổi tư thế thoải
mái. Mắt hạnh của nàng như thay đổi qua các bộ dáng khác nhau, đây chính là bộ dáng hắn yêu thích nhất “Trong thế giới tiểu thiên kính, chỉ có
một người có thể xông phá ra. Hiện tại mọi người đều suy đoán, mấy vị
trưởng lão trong Bạch Ngọc Kinh và Kim Vô Hoạn có kết quả giống nhau,
lành ít dữ nhiều, nhưng có mấy ai đoán đúng được”
Nàng đã nghe
Hạc môn chủ kể lại. Cũng cho là Trường Thiên đem các trưởng lão Thiên
Thượng Cư toàn bộ giết hết, xem ra là có ẩn tình khác. Suy nghĩ thêm một chút cũng rõ ràng, Trường Thiên vẫn luôn lãnh tĩnh, những việc tổn hại
người bất lợi cho mình, chỉ đạt được khoái ý nhất thời, dường như hắn
rất ít khi làm.
Nàng trừng mắt. Không xác định nói “Thần Ma Ngục?”
“Thông minh” khó có khi hắn lên tiếng khen ngợi “Thiên Thượng Cư có sáu trưởng lão, ta ở Bạch Ngọc Kinh giết chết Thích trưởng lão và Hứa trưởng lão.
Còn lại bốn người, cùng Cưu Ma và Thất Tử giống nhau bị ta ném vào trong Thần Ma Ngục”. Ngày Ninh Tiểu Nhàn chết đi, hắn mặc dù bi phẫn thương
tâm nhưng cũng không bị rối loạn trận cước, cũng còn xa mới tới mức độ
gặp người liền giết. Những trưởng lão của Thiên Thượng Cư mặc dù ghê
tởm, nhưng cũng có giá trị lợi dụng thật lớn.
Thần Ma Ngục không
có thần lực của hắn cung cấp, đúng là không thể vận hànhđược nữa, thêm
mấy người này vào càng hay. Vấn đề là, hầu như tất cả mọi người đều
không biết trong tay bọn họ có bảo bối nghịch thiên như vậy.
“Thiên Thượng Cư vận hành nhiều năm như vậy, làmăn ngày càng lớn, công lao của lụcđại trưởng lão không thể bỏ qua. Lúcấy toàn bộ thủ lĩnh bị ta bắt
đi, bên dưới loạn thành một đoàn”. Hắn chậm rãi nói “Nàng cũng biết,
đứng sau Thiên Thượng Cư có rất nhiều thế lực, mạnh yếu không đồng đều.
Lần này lục đại trưởng lão đồng loạt biến mất chính là khiến mấy nhà vui mừng, mấy nhà buồn. Những nơi đang cường thế bắt đầu lo lắng, nơi đang
yếu thế bắt đầu tìm cơ hội”
“Mà Thiên Thượng Cư dùng rất nhiều
năm mới bồi dưỡng được sáu vị trưởng lão, địa vị của bọn họ há có thể dễ dàng tạo nên như thế? Lấy Quyền trưởng lão làm ví dụ, hắn còn kiêm
nhiệm chức vị phó trưởng môn của nhân tộc đại phái Triều Nhân Tông, mặc
dù là chức quan nhàn tản, nhưng quan hệ nhân mạch trong phái cực kỳ rộng rãi. Nếu hắn mất tích, lợi ích chia hàng năm của Triều Nhân Tông từ
Thiên Thượng Cư giảm một phần rưỡi” hắn nói tới đây, đột nhiên liếc
nàng một cái “Thuận tiện nói thêm, vị Quyền trưởng lão này chính là tằng tổ phụ của Quyền Thập Phương”
Hmm? Nàng thiếu chút nữa bị nghẹn
nước miếng. Ở trong thương hội trở thành trưởng lão, tính tình sợ là láu cá lõi đời, sao đời sau lại có thể xuất hiện loại người quân tử ôn
nhuận giống như Quyền Thập Phương vậy? Gia tộc này cũng thật tuyệt thế
tài hoa trong việc tạo người.
Nhưng mà, nàng tuyệt sẽ không quên
giọng nói u ám của người trước mắt này. Ninh Tiểu Nhàn cười khan một
tiếng “Xin tiếp tục, sau đó chàng làm gì?”
Rất nhiều công ty lớn ở hiện đại có CEO xuất sắc, chỉ cần thay đổi người, giá cổ phiếu lập tức
chao đảo, đây cũng là người có thế lực ảnh hưởng tới tập đoàn. Sáu đại
trưởng lão của Thiên Thượng Cư cũng như vậy, bọn họ kinh doanh thương
hội nhiều năm, thế lực đã sớm hình thành, lần này đột nhiên gặp chuyện
ngoài ý muốn, không biết làm rối loạn kế hoạch của bao nhiêu người.
Ngặt một nỗi người đem các trưởng lão vùi lấp trong Bạch Ngọc Kinh lại là
thượng cổ thần thú, cho tới bây giờ cũng chỉ có mình hắn từng đột phá
được hàng rào của tiểu thiên kính, đi tới đi lui giữa hai thế giới.
Thiên Thượng Cư từng cử người thử tìm cách, đáng tiếc thế giới trong
kính như tiểu hắc động miệng rộng ăn tươi nuốt sống mọi thứ, cho tới nay đều là có vào mà không có ra.
Cởi chuông cần người buộc chuông,
trước mắt mà nói, cũng chỉ có Trường Thiên có thể đem mấy người trong
tiểu thiên kính mang ra. Nhưng là có người nào ăn no rửng mỡ dám đi uy
hiếp hắn thả người?
May là bản chất của Thiên Thượng Cư là một
thương hội. Với thương nhân đương nhiên là dùng lời của thương nhân, sử
dụng thứ nó am hiểu nhất là làm ăn, cùng người tính toán sổ sách, cho
nên chờ Trường Thiên trở về Ẩn Lưu không lâu, liền nhận được mấy phong
thư thỉnh cầu, lời lẽ hết sức khẩn thiết. Quan trọng nhất là, mấy phong
thư này đều từ các trưởng lão có thế lực lớn sau lưng gửi tới, nói rõ
nguyện ý dùng tài vật chuộc người, đem các trưởng lão chuộc ra.
“Nếu đổi lại là nàng, sẽ trả lời như thế nào?”
Hắn đây là muốn xem ý nghĩ của nàng? Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nghĩ ngợi một
lát mới nói “Đổi là ta, sẽ từng bước từng bước thả người”
Thật là tâm linh tương thông, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Con dê béo đưa tới cửa, nào có đạo lý không làm thịt? Chẳng qua là làm thịt như thế nào. Hạ đao ở đâu thì cắt được nhiều thịt nhất, hay làm sao để
hảo hảo đo lường, dù sao tổng cộng cũng chỉ có thể chặt một đao mà thôi.
Đây rõ ràng là trần trụi bắt cóc. Đối mặt với Thiên Thượng Cư, hắn rốt cuộc muốn ăn nhưu thế nào?
Trường Thiên trong tươi cười có hai phần ngoan tuyệt “Thiên Thượng Cư không
phải tổ chức đấu giá Bạch Ngọc Kinh nổi tiếng hậu thế hay sao? Ta liền
cũng yêu cầu những tông phái này đấu giá, để cho bọn họ tự mình làm. Bọn họ cảm thấy những trưởng lão cần chuộc trị giá bao nhiêu, ta liền mở
đường cho họ. Phái nào đưa ra giá cao nhất, trưởng lão của bọn họ liền
được thả ra đầu tiên”
Bạch Ngọc Kinh bị đình trệ, tạo nên ảnh
hưởng mang tính đả kích hủy diệt với Thiên Thượng Cư, nhưng lạc đà gầy
vẫn lớn hơn ngựa, nó vẫn là thương hội có tài lực hùng hậu. Vẫn là đối
tượng cần thiết cho Ẩn Lưu. Nếu đạt được thỏa thuận với hắn thì không
còn gì tốt hơn. Tình hình như vậy, chọn lựa phương thức đấu giá ngầm như vậy tự nhiên là tốt nhất, mấy tông phái mặc dù có thể tìm hiểu thăm dò
lẫn nhau, nhưng giá tiền chân chính chỉ có bản thân bọn họ cùng Trường
Thiên biết.
“Ta đoán, ra giá cao nhất chính là Triều Nhân Tông,
cho nên được tha đầu tiên chính là Quyền trưởng lão” Nàng nói “Triều
Nhân Tông ở Thiên Thượng Cư chiếm định mức vốn là lớn nhất, cũng là bên
gấp gáp nhất”
Trường Thiên gật đầu “Không sai. Triều Nhân Tông
mặc dù cùng những tông phái khác giống nhau đều đưa ra không ít vàng
bạc, nhưng thứ đả động được ta là vật liệu luyện đan, trong đó có Phúc
Kim, thiết thiên thạch. Còn có khu vực bắc bộ sản xuất thực chi huyết,
cùng một ít đặc sảnở vùngđông hải”
Làmăn đều hi vọng như nước
chảy không ngừng chứ không phải chỉ một cú chốt. Thái độ Triều Nhân Tông là tính toán hợp tác lâu dài. Cùngẩn Lưu kéo dài quan hệ hợp tác.
Trường Thiên chỉđiều chỉnh một chút các chủng loại, một bút phê xuống
định thành giao dịch. Triều Nhân Tông mặc dù tàiđại khí thô, nhưng gom
góp định ra giao dịch này cũng tốn không ít công phu và thời gian, cho
nên người đầu tiên được thả ra chính là Quyền trưởng lão, hơn nữa là tại thờiđiểm sau khi Trường Thiên rời kinh đô chín tháng
Thời gian
thả người này cũng rất thỏa đáng. đối với thương hội mà nói, thời gian
nàyđãảnh hưởng nặng nề tới hoạt động. Trưởng lão thủ tịch quan trọng bực nào, nếu thời gian Quyền trưởng lãođược phóng thích kéo dài thêm một
chút, Thiên Thượng Cư nên đề cử người thay thế người tiền nhiệm rồi,
Triều Nhân Tông tất nhiên là không muốn chảy máu nhiều như vậy rồi.
Lại nói, lục đại trưởng lão đồng thời bị giam lại, đối với thế lực sau lưng Thiên Thượng Cư mà nói chính là một thời cơ tốt đểám đấu tranh đoạt lẫn nhau. Cho nên việc Trường Thiên thả người nào trước, người nào sau cũng sẽ gây ra ảnh hưởng trọng đại tới thương hội, vì vậy chúng tông phái
đều muốn tranh giành ngườiđược phóng thích đầu tiên là trưởng lão của
nhà mình.
“Người cuối cùngđược thả ra là Phù trưởng lão, thế lực
phía sau hắn dùng Tùng Gianh Thành để hoàn thành giao dịch này, thời
gian là ngày bảy tháng giêng. Thành Tùng Giang cũng không quy thuận tất
cả cho ẩn Lưu, cũng tuỳđịađiểm, vìđó còn làđịa bàn của Phủ Phụng Thiên,
đại khái là có thêm mấy phần an toàn”
Còn có chín ngày. Cho nên,
quả nhiên mị lực của nàng tang thêm sao, có thể khiếm hắn tới Thành Tùng Giang trước chín ngày? Nàng tức giận nói “Trừ lần đầu tiên, mỗi lần
lãođại ngài đều tự mình tới?” Theo lý mà nói,ẩn lưu nhân tàiđông đúc,
nơi nào cầnđại boss tự mình làm việc a?
Hắn rất già sao? Trường Thiên cúi đầu đọc sách, quyết định không cùng nàng so đo “Chỉ có lần này”
Quả nhiên, lần này hắn thực là mang theo nàng đi riêng ra ngoài giải sầu
sao? Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn có mấy phần mừng thầm, nhưng là trộm nhìn hắn thật lâu, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản, không có nửađiểm thay
đổi, lại không nhịnđược oán hận mà nghĩ, muốn từ trong miệng hắn nghe
mấy lời ngon tiếng ngọt quả nhiên khó hơn lên trời.
#####
Tới gần giữa trưa thuyền ngọc đáp xuống ngoại thành thành Tùng Giang.
Vị trí thành trì này dọc theo lãnh địa Phủ Phụng Thiên, tương tự như một
thành nhỏ biên thuỳ, độ phồn vinh có hạn. Thành Tùng Giang trước mặt
đúng là không lớn, nhân khẩu đại khái khoảng hơn ba vạn người, nhưng
cũng nổi danh xa gần là “Hương Thành” vì chủng loại bột nước, phấn và
hương phong phú.
Chẳng qua tối mai chính là ba mươi rồi, lúc này
chính là thời điểm náo nhiệt, phồn hoa nhất trong một năm. Mọi người qua lại không dứt để chuẩn bị cho hàng tết còn chưa đầy đủ, vội vàng chọn
mua một lần cuối cùng, tiểu nhị của các cửa hàng lương thực, son phấn,
may mặc, đồ trang sức đeo tay đi ra vào kêu gọi liên tục, muốn trước khi kết thúc năm kiếm một khoản làm ăn lớn.
Người người đi tới đi
lui hơn phân nửa trên mặt đều mang nụ cười vui mừng. Đối với phàm nhân
mà nói, đây là thời điểm toàn gia đoàn tụ, không lo lắng sợ hãi về cuộc
sống, là lúc bình thường nhất, nụ cười chất phác nhất, nàng cũng đã
nhiều năm chưa được thấy, nhất thời tim không khỏi đập mạnh loạn nhịp,
phảng phất như nhớ lại khi nàng mới ra đời ở thị trấn nhỏ, mọi người
cũng bận rộn như vậy, trên mặt ai cũng mang theo sự vui sướng.
Cước bộ của nàng không khỏi chậm lại, sau đó cảm giác được Trường Thiên nắm tay nàng, mỉm cười nói “Làm sao thế?”
Giọng nói của hắn rất ôn nhu, bàn tay của hắn khô ráo mà ấm áp. Ninh Tiểu
Nhàn nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhe răng cười một tiếng
“Không sao! Chúng ta trước tìm khách sạn ở sao? Cách mùng bảy tháng
giêng còn một đoạn thời gian” Nói cách khác, kế tiếp nàng còn có một
thời gian dài nhàn hạ để chơi?