Tốc độ con phúc sinh tử kia chui xuống đất quá nhanh, sau khi hắn dùng thần thông này, con sâu đó sẽ không chạy ra khỏi phạm vi hắn đã quy định, vừa lúc có thể từ từ bắt ba ba trong hũ.
“Thứ này, phúc sinh tử có chỗ lợi gì?” Nàng hiểu được người đàn ông bên cạnh hôm nay tính tình đặc biệt không tốt, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi bách hiểu sanh trong Thần Ma Ngục.
“Phúc Vận.” Cùng Kỳ theo nàng một đường đi về phía tây, hiểu nàng quá sâu. Nàng chỉ hỏi ra một câu như vậy, nó đã hiểu được nữ chủ nhân có mấy phần thấy cái mình thích là thèm rồi.
Lấy tính cách của nàng, nếu là đồ đáng giá lại không có chủ, làm sao sẽ dễ dàng bỏ qua cho thứ đó? Cùng Kỳ lập tức nói cực nhanh: “Bầy tộc phúc sinh tử không giống với các tộc côn trùng khác, chính là hình thức sinh sản một lần chỉ có một thai, cũng chính là một con giống cái phúc sinh tử một lần chỉ có thể sinh hạ một con đời sau. Thiên phú phúc sinh tử cực kì đặc biệt, chính là chân chính có thể mang đến may mắn cho người ta, điều này ở trong tất cả dị thú đều có tính độc nhất vô nhị. Cho nên….”
“Dùng máu phúc sinh tử vẽ thành phù chú, quả thực có thể tạm thời làm cho người ta gia tăng vận may.”
Trong mắt nàng sáng ngời: “Nha, vận may thứ hư vô mờ mịt đó, thật sự có thể dùng nó hóa thành phù chú?”
“Làm sao không thể?” Cùng Kỳ vội nói: “Phúc trong phúc, lộc, thọ thật ra chính là chỉ vận may. Bình thường không phải hay nghe nói có ngọc bích, sừng thú người nhà truyền xuống có khả năng trừ tà, tăng vận sao? Có lẽ có sức mạnh lui tránh trừ tà nhưng công dụng tăng vận may chỉ có máu phúc sinh tử. Hơn nữa nhất định phải là phù chú dùng máu giống đực phúc sinh tử vẽ mới có! Nghe nói phương pháp vẽ này đã thất truyền nhiều năm, tiên phái và thế gia nội tình thâm hậu ở Nam Chiêm Bộ Châu mọc lên san sát như rừng nhưng không loại trừ khả năng trong đó có vài nhà còn có phương pháp vẽ phù chú này.”
“Nữ chủ nhân, ngài cũng đừng có coi thường tăng vận phù.” Cùng Kỳ nói: “Luyện chế đan dược và pháp khí quan trọng, nếu có tăng vận phù tương trợ thì tỉ lệ thành đan và thành dụng cụ cũng sẽ tăng thêm.Lúc một tu sĩ đánh sâu vào cảnh giới tiếp theo, nếu có tăng vận phù trong tay, có lẽ tỉ lệ được đề cao còn có thể lại tăng thêm một phần rưỡi đấy, đó đã là rất khó có được rồi.” Nó dừng một chút, mới cẩn thận nói: “Ngài hiện tại đã là Độ Kiếp tiền kỳ rồi, đợi đến khi đạo hạnh viên mãn sẽ phải tiếp nhận thiên kiếp khảo nghiệm. Không biết đến lúc đó món đồ chơi này có chỗ nào có tác dụng đối với ngài hay không?”
Trong nội tâm nàng vừa động: “Tăng vận phù cũng có thể đề cao sắc xuất thành công vượt qua thiên kiếp?” Nghe có chút vớ vẩn.
“Á…” Cùng Kỳ cười khan nói: “Ta chính là đoán như vậy, hắc hắc, hoàn toàn chỉ phỏng đoán, ngài nghe chơi là tốt rồi!”
“….Ngươi là muốn bị nấu đúc lại sao?”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau, tu sĩ anh tuấn kia đã liếc mắt nhìn bốn phía rồi trầm giọng nói: “Đuổi bắt yêu vật, người không phận sự lui tán ra!”
Mọi người đã thấy có quái vật từ trên người Từ Nhị chạy ra chui xuống đất, sau đó chàng thanh niên anh tuấn này lao ra làm phép, hiển nhiên bước kế tiếp sẽ phải bắt yêu rồi. Hắn lớn lên anh tuấn, chỉ riêng tướng mạo này cũng đã rất có sức thuyết phục.Vậy nên đương nhiên mọi người tin lời của vị tiểu ca thần tiên này. Trương đại nhân cung kính thi lễ nói: “Làm phiền thượng tiên rồi!” Quay đầu trầm giọng nói với đám binh lính phủ nha: “Mang theo chúng huynh đệ, khiêng thi thể lên, đi!”
Nếu là thần tiên ra tay, vậy chuyện này thuộc phạm vi yêu quái gây rối, nó đã vượt ra khỏi năng lực của phủ nha. Hắn cũng có hai phần nhãn lực, nhìn ra được Từ Nhị là bị yêu quái nhập thân mới có hành động khác lạ. Chỉ có điều may mà lúc người này đả thương người bị bắt tại hiện trường, hơn nữa về sau ngay cả đầu người đều chặt xuống, miễn sau này tra hỏi tin tức có vô số phiền não. Nhà Từ Nhị giàu có, nếu bọn họ bắt sống Từ Nhị, sau này thuế ngân hàng năm phủ nha đi thu đều sẽ ngâm nước.
Hắc hắc, bị chết tốt, bị chết diệu. Lúc Trương đại nhân dẫn người trở về trong lòng đều đang âm thầm cười lạnh. Hắn không biết, sau này khi thực sự điều tra rõ ràng: trong hai tháng này,đàn ông tráng niên bị phúc sinh tử hút dương khí lại đạt tới con số hơn mười một người! Chẳng qua đa số mọi người giấu mà không báo. Từ Nhị không chết, đều không đủ bình ổn lòng căm phẫn của dân chúng.
Vị tu sĩ anh tuấn tất nhiên sẽ không đi quản một quan viên người phàm trong lòng nghĩ như thế nào, trường kiếm sáng loáng đâm vào đất như cắt đậu hủ, tìm kiếm mấy cái rồi giống như cộm lại khi chạm vào vật cứng. Sau đó cổ tay hắn phát lực, mũi kiếm nhẹ nhàng nhảy lên, con phúc sinh tử bị nhốt ở dưới ba thước đất trực tiếp bị móc ra ngoài!
Vật này cũng giảo hoạt, khi theo kiếm rời khỏi mặt đất sáu móng bắn ra nhảy lên thật cao, hiển nhiên không phải muốn chạy mà chính là muốn tìm kí chủ tiếp theo. Nhưng mới vừa rồi quần chúng vây xem biết thần tiên lão gia muốn bắt yêu nên không dám lưu lại. Họ đều đã sớm thối lui ra ngoài mười trượng, cho nên bên cạnh nó trống rỗng, trừ tu sĩ anh tuấn kia ra thì không có người bên cạnh.
Rốt cuộc phúc sinh tử cũng không phải nhện yêu, không có bản lĩnh sử dụng sợi tơ bay vút lên. Giờ phút này cái tay kiacủa tu sĩ anh tuấn đã sớm mang lên vào một cái bao tay màu vàng nhạt, nhìn cũng là một pháp khí sáng rực.Khi hắn đang muốn đi bắt con phúc sinh tử kia, còn chưa kịa đâm thì đã có một tấm lụa hồng chợt lóe, đoạt trước hắn bao lấy con quái vật nhỏ kia, sau đó cuốn lại luôn.
Tấm lụa hồng tới cực nhanh, vị tu sĩ anh tuấn còn chưa kịp phản ứng thì phúc sinh tử đã bị người ta nhanh chân đến trước lấy đi. Hắn tức giận hừ một tiếng, tiến lên trước một bước vung kiếm chém tới. Tấm lụa hồng như nhà thông thái lại vút lên cao bay về sau khoảng một xích tránh thoát mũi kiếm.Tu sĩ anh tuấn mặt lộ vẻ cười nhẹ, trên thanh kiếm sắc bén đột nhiên ùn ùn kiếm khí tăng vọt không tiếng động cắt tấm lụa hồng kia làm hai nửa!
Sau đó có cô gái hét ầm lên, trong giọng nói lộ vẻ đau lòng: “Hồng lăng của ta!”
Tu sĩ anh tuấn không để ý tới, tung người cướp phúc sinh tử đang ở giữa không trung. Tuy tấm lụa hồng đứt nhưng vẫn là một pháp khí, vật nhỏ kia bị một xích lụa hồng vây ở trong gấp đến độ tán loạn khắp nơi nhưng còn chưa tránh thoát được ngay.Đáng tiếc hắn mũi chân mới vừa cách mặt đất, sau ót đã truyền đến tiếng gió sắc bén, hiển nhiên lại có kẻ địch tập kích. Hắn bất đắc dĩ kêu to: “A Dao!” rồi xoay người tiếp chiêu.
Không đợi hắn lên tiếng, trong đám người sớm đã có một bóng người nhảy ra xông thẳng về phía phúc sinh tử, chính là thiếu niên tuấn mỹ kia. Hắn và sư huynh phối hợp đã lâu, lần này lại dùng tật hành phù nên tốc độ cực nhanh. Người phàm chỉ thấy trong không khí có một đạo tàn ảnh xẹt qua, hắn cũng đã tới gần quái trùng.
Lại có thể khỏe mạnh linh hoạt như vậy? Thân thể khôi phục thật nhanh. Ninh Tiểu Nhàn đứng ở trong đám người xem náo nhiệt lầu bầu một câu. Tối hôm qua mới nhìn một phần mở màn kích tình đùa giỡn, vốn tưởng rằng hôm nay tiểu thụ tuấn mỹ này có thể đứng lên đi đường cũng đã rất khó lường rồi. Nàng không ngờ đến người ta lại đã có thể sử dụng thần thông tự nhiên, quả nhiên thể chất người tu tiên chính là tốt.Tuy nàng nói nhỏ nhưng Trường Thiên bên cạnh đều nghe không sót chút nào, hắn khẽ lắc đầu.
Đầu ngón tay thiếu niên tuấn mỹ – A Dao đã sắp với tới tấm lụa hồng rồi thì đột nhiên có một bóng đen khổng lồxông lại đụng ngã hắn, tốc độ cũng cực nhanh. Thân thể A Dao khá yếu ớt, lần này bị đập bay ngược ra ngoài hơn năm trượng, mặc dù nhẹ nhàng rơi xuống đất nhưng sắc mặt lại có mấy phần trắng bệch.
Sư huynh hắn đang đánh nhau với một người đàn ôngtrung niên áo đen thấy thế cả kinh, ra một hư chiêu rồi nhảy lùi lại đến bên cạnhA Dao, đỡ lấy hắn hỏi: “Có bị thương không?”
Lúc này người phàm vây xem kinh hô một tiếng. Hóa ra xông vào sân chính là một con báo đen thân hình to lớn, miệng khổng lồ răng sắc bén, đi lại nhẹ nhàng. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày kinh ngạc, hai mắt con báo nhỏ này không có ánh sáng, da lông cũng có chút ảm đạm, nàng vốn tưởng rằng là thuật thi khôi khống chế nhưng tiếp tục nhìn kỹ không khỏi khẽ ồ một tiếng: “Khôi lỗi thú?”
Thứ này lại là khôi lỗi thú dạng con báo, chỉ nhìn lực đạo và độ mạnh yếu mới vừa rồi nó đập ra thì cũng biết người chế luyện và thao túng nó hẳn là cao thủ. Đa số các đốt ngón tay rối gỗ là cứng rắn thô ráp, còn lâumới có thể linh hoạt bằng vật sống, động tác tự nhiên cũng sẽ hơi chậm. Nhưng sự dẻo dai trong lúc con báo khôi lỗi tung nhảy vọt lên cao bày ra lại đã không thua kém yêu quái còn sống, đây cũng là điều cực kỳ khó được đấy. Bởi vì bản thân rối thú da thép xương sắt, lực phòng ngự mạnh hơn yêu quái bình thường rất nhiều, nếu động tác lại linh hoạt nữa, thật sự khiến cho người ta kiêng kỵ. Hơn nữa {người điều khiển} còn lột da lông báo yêu ra rồi đính phủ lên cho con báo rối này, chỉ nhìn thoáng qua có thể dùng giả đánh tráo thật.
Sau khi đánh lui A Dao, con báo rối há rộng miệng miệng ngậm tấm lụa hồng, phúc sinh tử bị giữ rũ xuống bên miệng nó vẫn không ngừnggiãy dụa.
Một đôi sư huynh đệ sơn trang Vô Niệm này quan hệ không tầm thường, vị sư huynh kia thấy A Dao bị thương cũng nén xúc động muốn ra tay cướp đoạt, trầm giọng nói: “Chúng ta là Tần Hoài Sinh, Đan Thanh Diêu của sơn trang Vô Niệm, các hạ người phương nào, vì sao ra tay cướp đoạt?”
“Đoạt?” Cô gái bị chém đứt lụa hồng tiến lên trước một bước, cười lạnh nói: “Con phúc sinh tử là của ngươi nhà? Trên người nó khắc lại tên ngươi?” Cô gái kia một thân áo xanh, dung mạo xinh đẹp, làn da trắng sáng cũng coi như là một giai nhân. Nàng ta đau lòng pháp khí của mình bị hủy, nói chuyện không chút khách khí.
Tần Hoài Sinh cau mày nói: “Mọi việc đều chú ý thứ tự đến trước sau. Chúng ta thấy con phúc sinh tử này trước, ra tay xử lý nó cũng là chúng ta. Chư vị đây là định lấy nhiều khi ít?” Hắn đã thấy trong đám người lại đi ra mấy người, đứng ở bên cạnh cô gái áo xanh, hiển nhiên đều cùng một nhóm.
“Lời ấy sai rồi.” Có một bóng dáng yểu điệu đi lên phía trước cười nói: “Nếu muốn nói thứ tự đến trước sau, con phúc sinh tử này là chúng ta một đường đuổi theo từ trong Vân Mộng Trạch ra. Chúng ta gặp nó trước, lại là chúng ta đánh nó bị thương, nếu không sao nó có thể dễ dàng bó tay chịu trói như vậy?” Bên người nàng còn theo sát một thị nữ.
Giọng nói của nàng thấp hấp dẫn dễ nghe, mang theo sức thuyết phục nói không ra lời. Giai nhân lại có dung nhan bế nguyệt tu hoa, bước đi thướt tha lộ ra vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, thân tựa liễu yếu, mới vừa lộ mặt đã khiến rất nhiều đàn ông ở đâykhông nhịn được nuốt nước miếng.
Mặc dù hứng thú của Tần Hoài Sinh, Đan Thanh Diêu khác người thường nhưng người luôn luôn có lòng thích cái đẹp, thấy vưu vật xinh đẹp như vậy, tức giận cũng không tự chủ mà kiềm chế xuống. Tần Hoài Sinh đánh giá nàng hai mắt, mới nói: “Ngươi lại là vị nào?”
Cô gái kia cười nhẹ, trên má có lúm đồng tiền: “Ta là Yến Linh Tuyết – Thiên Lăng Các, các chủ – Yến Hải Thanh chính là gia huynh.”
Tần Hoài Sinh nghe lông mày khẽ nhăn lại. Thiên Lăng Các ở phía bắc có danh khí không nhỏ, sơn trang Vô Niệm còn muốn kém một đoạn. Theo cô gái trước mắt này nói, cô ta còn là muội muội các chủ Thiên Lăng Các, sợ rằng hắn không thể bắt lại con phúc sinh tử này được. Nhưng phải ở trong Vân Mộng Trạch mênh mông tìm kiếm xích long thảo là hi vọng cực kỳ xa vời. Sư huynh đệ hai người thật vất vả sắp bắt được con phúc sinh tử này rồi, chỉ mong đợi cầm nó trở về báo cáo kết quả làm việc, có thể chống đỡ công lao tìm được xích long thảo.