Nếu có được loài trùng này, cơ hội để Dao đệ trở lại tông phái đã không còn xa nữa!
Yến Linh Tuyết thấy sắc mặt hắn khó chịu, vì vậy bước về trước một bước: “Đầu Phúc Sinh Tử này đối với ta có trọng dụng, kính xin hai vị tiểu ca bỏ những thứ yêu thích. Chúng ta sẽ không để hai vị một phen bận việc nhưng không được gì. Ở đây có hai bình Định Sinh Đan, cho dù là người sắp chết, cũng là thuốc đến bệnh trừ, coi như là đưa cho hai vị chút đền bù tổn thất nho nhỏ.”
Nàng nói lời này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, công bằng, cũng giống như là vì đối phương cân nhắc chu toàn, người bên ngoài nghe xong đều âm thầm gật đầu, đều cảm thấy cô gái này dưới tình huống thế lực bên mình chiếm thượng phong, còn có thể khoan đậu đối xử với mọi người như thế, cũng thực có phong độ.
Chỉ có trong lòng hai người Tần Hoài Sinh biết rõ, hai bình đan dược này đối với bản thân thực không có tác dụng lớn, Phúc Sinh Tử vừa rơi vào tay đối phương, hi vọng để Đơn Thanh Dao trở về Vô Niệm Sơn Trang lập tức giảm hơn phân nửa. Thế nhưng đối phương nhiều người thế lực lớn, trước mắt nhìn thấy đã có bảy, tám người, mà thực lực lại trên mình, muốn cướp về trùng tử không khác gì nói chuyện hoang đường viển vông.
Tần Hoài Sinh lạnh lùng nói: “Khoản sổ sách này, Vô Niệm Sơn Trang chúng ta nhớ kỹ là được!” Quay đầu lại thấy được Đơn Thanh Dao có vài phần thất hồn lạc phách, lòng dạ hắn cũng khó chịu, còn muốn ai ủi hắn liền nói: “A Dao đừng vội, chúng ta lại cùng nghĩ biện pháp là được.”
Sắc mặt Yến Linh Tuyết đã có hai phần lúng túng, bởi vì Tần Hoài Sinh cư nhiên dìu lấy sư đệ quay người, ngay cả liếc nhìn bọn họ đều thiếu đi tôn trọng, hiển nhiên không hề hứng thú đối với hai bình Định Sinh Đan, cũng đối với ý tốt của Thiên Lăng Các nửa điểm không lĩnh tình. Nhưng mà một ít việc nhỏ này, đảo mắt đã bị nàng ném ra sau đầu, dù sao Phúc Sinh Tử đã bắt được rồi.
Đúng vào lúc này, dị biến nổi lên.
Ai cũng chưa từng chú ý tới, đầu Phúc Sinh Tử kia một mực đang xé rách Hồng Lăng đang vây khốn nó. Nếu như kiện pháp khí này hoàn hoàn chỉnh chỉnh, nó tất nhiên trốn không thoát. Đáng tiếc một kiếm của Tần Hoài Sinh đem Hồng Lăng cắt thành hai đoạn, uy lực giảm đi, Phúc Sinh Tử cố gắng lâu như vậy, rốt cục cũng đào được một lỗ nhỏ dọc theo vết dứt, lặng lẽ chui ra rồi leo đến dưới hàm Rối thú.
Đến đây đã nhìn ra Rối thú cùng vật còn sống khác nhau rồi. Nếu là một đầu báo yêu thật, Phúc Sinh Tử leo lên mặt nó, vô luận như thế nào cũng sẽ cảm nhận được. Thế nhưng Rối thú lại không có giác quan, chỉ làm việc theo lệnh của chủ nhân, làm theo mỗi khẩu lệnh mỗi động tác, như thế nào lại chủ động cảnh báo cho chủ nhân chứ?
Cho nên sau khi đầu quái trùng này được tự do, lập tức tóm chặt da lông của Rối thú trượt xuống, lướt qua cổ lại chạy tới chân trước của nó, sau có theo móng thú rơi xuống mặt đất, bình tĩnh mà đào một cái động chui vào, ngược lại thân báo khổng lồ đem sự mờ ám của nó che chắn cực kỳ chặt chẽ. Đợi đến khi đám người Yến Linh Tuyết dứt lời với sư huynh đệ của Vô Niệm Sơn Trang này, nó đã hoàn toàn chui vào trong nền đất.
Lúc này Yến Linh Tuyết có chút mím môi, ánh mắt trong lúc lơ đãng quét qua, đột nhiên cả kinh nói: “Phúc Sinh Tử đâu rồi!” Hồng Lăng bên miệng Khôi Lỗi Báo rủ xuống, trên mặt phá ra một lỗ nhỏ, thứ ở bên trong không biết tung tích.
Mấy người kia lập tức xông tới, chủ nhân Rối thú thao túng nói lui về sau hai bước, lúc này mọi người mới phát hiện trên mặt đất nhiều hơn một lỗ nhỏ có đường kính như miệng chén trà.
Một tiếng này truyền ra, hai người Tần Hoài Sinh cách đó không xa lập tức xoay người lại, ánh mắt Đơn Thanh Dao lập lòe, hiển nhiên đã có chút hả hê, lại ngậm hai phần hi vọng.
Hán tử áo đen mới vừa rồi giao thủ cùng Tần Hoài Sinh nhắm mắt lại, triển khai thần niệm một chút, trầm giọng nói: “Chạy đi đâu!” Bỗng dưng bước ra thêm sáu bảy trượng. Hắn tự ý sai khiến thủ phủ (búa cầm tay), giờ phút này sợ làm bị thương Phúc Sinh Tử, nên quay ngược lưng búa hướng về phía lòng đất đập một phát.
Nhưng lần này Phúc Sinh Tử đã có kinh nghiệm, cảm giác được trên mặt đất có chấn động truyền đến, cư nhiên trước khi búa của hắn đập đến, đã bỗng nhiên chui ra khỏi mặt đất, sáu chân gập lại, trực tiếp bật nhảy ra ngoài, tốc độ so với ban đầu không biết nhanh hơn bao nhiêu.
Ngoài hai trượng, chính là đám người đang vây xem náo nhiệt.
Đầu Phúc Sinh Tử này thật có linh trí, vẫn còn nhớ rõ mấy tháng trước là do mấy người này kiên nhẫn, đem chính mình từ trong Vân Mộng Trạch một đường truy đuổi đến nơi này. Dù sao tốc độ chạy đi của nó ở dưới mặt đất cũng quá chậm, vì vậy muốn cố tình lập kế, kèm ở trên người phàm nhân đào tẩu. Ở đây ước chừng có hơn hai ba mươi người đứng cùng một chỗ, chỉ cần phụ lên một người trong số đó, cũng sẽ có cơ hội đào thoát.
Tốc độ đầu trùng tử này quá nhanh, phàm nhân chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lúc còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì nó đã cách người phía trước không đến một xích (0,33m).
Ngay tại lúc này, giữa đám người đột nhiên vươn ra một đầu dây leo màu vàng kim nhạt, giống như dây leo lưu ly, nhẹ nhàng xảo xảo cuốn một cuốn, đã đem đầu Phúc Sinh Tử trói lại rắn chắc. Động tác của Phúc Sinh Tử mau lẹ, căn dây leo này lại lớn chưa đến ngón tay người, lại có thể một mực trói nó lại, khiến cho nó không thể động đậy nửa điểm. Phúc Sinh Tử giận dữ, kêu xèo xèo hai tiếng, mở to miệng gặm cắn dây leo, nhưng ngay cả tầng da cũng không thể cắn nát.
Lúc này đám người mới như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng tránh ra, lộ ra hai bóng dáng đứng ở phía sau.
Đợi đến khi thấy rõ hai người này, Yến Linh Tuyết đã khó bảo trụ thần sắc vân đạm phong khinh, thất thanh nói: “Thần Quân đại nhân! Ninh … Viên trường.” Một đôi mắt đẹp dị sắc sóng gợn, ánh mắt dính tại bóng dáng cao lớn cao hơn bốn trượng kia lại không rời khỏi.
Trường Thiên hướng nàng nói: “Tiểu Các chủ.”
Ninh Tiểu Nhàn bước lên một bước, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được Tiểu Các chủ, quả nhiên nhân sinh hà xử bất tương phùng (nhân sinh nào có không gặp lại).” Nữ nhân này hai mắt nhìn nam nhân của nàng đến ngây người, chỉ kém chảy nước miếng, nàng là nên đố kỵ hay là nên tự hào đây? Aizz, tâm tình thật phức tạp.
Nàng không có ý định đi chống đỡ ánh mắt của Yến Linh Tuyết, vóc dáng Trường Thiên rất cao, nàng cũng không ngăn được, dứt khoát hào phóng một chút là tốt rồi.
Nhìn đi, cho dù có nhìn, nhìn nữa thì cũng sẽ không phải là của ngươi.
Yến Linh Tuyết lấy lại bình tĩnh, rồi mới miễn cưỡng đem ánh mắt rời khỏi người lang quân tuấn tú trước mắt, lập tức thấy được dây leo ngoan ngoãn lui về trong tay áo của Ninh Tiểu Nhàn, ngón cái và ngón trỏ của nàng nhẹ nhàng hợp lại, liền nắm trúng cái cổ ngắn ngủi của Phúc Sinh Tử, lúc này nó cũng không giãy giụa nữa. Chiêu thức này là do Cùng Kỳ truyền thụ, nhưng khi Ninh Tiểu Nhàn làm ra, lại như là đã luyện tập trên trăm lần rồi, nhìn không ra nửa điểm không quen.
Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có được hay không. Yến Linh Tuyết chỉ nhìn chiêu thức ấy, đã hiểu được Ninh Tiểu Nhàn ít nhất cũng hiểu được tác dụng của Phúc Sinh Tử, trong nội tâm không khỏi sợ hãi. Nhìn thấy Ninh Tiểu Nhàn đem trùng tử bỏ vào tay áo, nàng đành phải đưa đôi mắt trông mong nói: “Ninh Viên trưởng, đầu Phúc Sinh Tử này là chúng ta một đường truy đuổi từ Vân Mông Trạch đến đây…”
“A… Hóa ra tiểu gia hỏa này là bị các ngươi truy đuổi đến nơi đây.” Ninh Tiểu Nhàn như là hồi tỉnh từ trong mộng, đôi mi thanh tú cau lại, hiện ra hai phần không quan tâm, “Nhưng mà Tiểu Các chủ, mọi thứ đều phải phân ra thứ tự trước sau, đầu trùng tử này, vốn là của chúng ta.”
Dù là Yến Linh Tuyết tự xưng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cũng không khỏi khẽ giật mình: “Cái gì?”
Ninh Tiểu Nhàn tăng thêm ngữ khí nói: “Ta nói, đây vốn là linh sủng của trưởng lão Ẩn Lưu, vào ba trăm năm trước vô ý rơi mất ở bên trong Vân Mộng Trạch, hôm nay rốt cục vật quy nguyên chủ rồi.” Nói xong lại thổn thức vô tận.
Nàng đây là cố tình gây sự rồi. Thanh y nữ tử đứng sau lưng Yến Linh Tuyết cả giận nói: “Nói hươu nói vượn! Dám nói đầu trùng tử này là của ngươi, ngươi có cái gì chứng minh?” Vừa dứt lời, đã thấy được Yến Linh Tuyết một tay vắt chéo sau lưng, hướng nàng làm một thủ thế chớ có lên tiếng, không khỏi ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ hai người này có địa vị rất lớn, Linh Tuyết tỷ tỷ không muốn gây phiền toái?
“Tại sao không có?” Ninh Tiểu Nhàn cũng không để ý, cười nói: “Trùng nhi của nhà mình, tất nhiên nhận ra chủ nhân của chính nó, không tin thì ngươi nhìn xem là được.” Dứt lời bàn tay mở ra duỗi thẳng hướng lên, không còn bắt lấy đầu Phúc Sinh Tử kia nữa.
Tất cả mọi người biết rõ thứ này chạy trốn thật nhanh chóng, giờ phút này có vẻ hơi khẩn trương. Nhưng mà cổ quái chính là, sau khi đầu trùng tử này bò vài vòng trong lòng bàn tay trắng nõn, cư nhiên lại im lặng mà nằm phục xuống, cả buổi mới run rẩy chân, tựa hồ là nằm đến thích ý.
Sao có thể như vậy? Tất cả mọi người kinh ngạc mà trừng lớn mắt, Trường Thiên nhướn đôi mày dài, hơi cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi nha đầu kia lên tiếng, là hắn biết nàng lại muốn tìm phiền toái rồi, thật không nghĩ đến nàng cư nhiên có thể vô thanh vô tức hàng phục được đầu dị trùng này.
Bản thân Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm thấy kinh ngạc. Vừa rồi nàng thi triển thần lực bắt được đầu trùng tử này, lúc đầu nó còn giãy giụa hai cái, sau đó cư nhiên buông tha chống cự, thành thành thật thật mà để nàng bắt lấy, nàng thậm chí còn cảm giác được trên người đầu trùng tử này phát ra một sóng tinh thần ba động thân thiết mà mộ luyến. Cũng bởi vì như thế, nàng mới bịa chuyện nói ra, nghĩ thầm nếu đầu trùng tử này nhấc chân chạy trốn, cùng lắm thì nàng lại đem nó bắt lại lần nữa. Nào biết được đầu Phúc Sinh Tử lại hiểu lý lẽ như vậy! Ngay sau đó ác cảm đối với nó đã tiêu trừ đi một chút.
Sau khi nàng tiến vào Độ Kiếp Kỳ, Ất Mộc chi lực vốn là rơi vào trạng thái ngủ đông giả chết cũng không còn biếng nhác nữa, ngẫu nhiên có thể đi theo thần lực vận hành hai vòng. Nàng phỏng đoán, có lẽ đây là nguyên nhân đầu trùng tử này có cảm giác thân thiết với nó? Dù sao Ất Mộc chi lực đối với dị trùng trí lực không cao mà nói có lẽ là tràn đầy lực hấp dẫn a?
“Như thế nào? Ở đây còn có ai có thể khiến nó ngoan ngoãn như vậy sao?” Nàng đem trùng tử nắm trong lòng bàn tay, nhìn về phía Yến Linh Tuyết, nói tiếp: “Chẳng qua là, Tiểu Các chủ bôn ba ngàn dặm cũng vất vả, đây là hai bình Thất Bào Long Hổ Đan có thể trong vòng mười nhịp thở nhanh chóng bổ sung linh lực, coi như là đền bù tổn thất cho các vị a.” Tay kia lấy ra một bình bạch ngọc.
Nàng đây là hiện học hiện bán (vừa học vừa làm, ý chỉ lúc nãy Yến Linh Tuyết làm thế nào, giờ nàng lại đối xử như vậy). Yến Linh Tuyết còn chưa mở miệng, bên cạnh đã truyền đến một tiếng cười khẽ, hóa ra là thiếu niên tuấn mỹ Đơn Thanh Dao kia giương nhẹ môi mỏng, hiển nhiên vô cùng hả giận. Ninh Tiểu Nhàn nghe tiếng, ánh mắt khẽ quét qua trên người hắn.
Cái nhìn này như là đã nhìn thấu hắn từ ngoài vào trong, Đơn Thanh Dao biết vậy cũng cảm thấy sợ hãi đến dựng tóc gáy, bất giác đã thu lại nụ cười trên mặt.
“Cái này…” Nàng lấy cớ này là không thể tưởng tượng, nghe xong đã biết rõ không hề có thành ý, Yến Linh Tuyết tự nhiên sẽ không tin. Nàng cảm thấy tức giận, nhưng trên mặt mặt vẫn là vẻ điềm đạm đáng yêu, ngược lại nhìn về phía Trường Thiên, ôn nhu nói: “Thần Quân đại nhân, người xem chuyện này, … chuyện này…”
Trong ánh mắt của nàng có cầu khẩn, giọng nói càng là ôn uyển thanh hòa, như gió nhẹ thổi qua hồ nước ngày xuân, lời nói không cần nói hết toàn bộ đã khiến cho người ta thương tiếc mười phần.
Cùng lúc đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng ngoái đầu nhìn lại, miễn cưỡng mà nhìn Trường Thiên.
Hắn và nha đầu kia làm bạn quá lâu, một động tác, một ánh mắt của nàng đều không chạy khỏi quan sát của hắn. Tin tức bên trong cái nhìn này của nàng càng là rõ ràng: đầu Phúc Sinh Tử này, nàng muốn chắc rồi! Về phần Yến Linh Tuyết, nàng càng là muốn hại chắc rồi!
Nàng đang im lặng mà uy hiếp hắn.
Cô nàng này càng phát ra lớn mật rồi, trong lòng hắn thầm hừ một tiếng. Về phần phương pháp của Yến Linh Tuyết, hắn vốn là không thích, lập tức đưa tay vuốt vuốt tóc của Ninh Tiểu Nhàn, hình dáng sủng nịnh: “Nàng đã ưa thích, đành phải mời Tiểu Các chủ bỏ những thứ yêu thích rồi.”