Đạo hạnh của Huyền Vũ tinh thâm bao nhiêu mới có thể bố trí được trận pháp lớn như vậy chứ? Công Tôn Triển cũng từng phóng ra trận pháp, nhưng khi so sánh với Cố Ẩn Sơn Hà Trận, quả nhiên chỉ ở tiêu chuẩn nhà trẻ. Nàng cũng không quên, lúc Man Tổ phủ xuống đã từng nói qua.., Cố Ẩn Sơn Hà Trận không phải trận pháp, vậy thì nó sẽ là cái gì chứ?
Công Tôn Triển thở dài nói: “Trận pháp chi đạo đi đến tận cùng, lại đi lên nữa thì sẽ tự thành thiên địa rồi. Gia phụ vốn cũng từng cân nhắc đến chuyện này, mấy mạc thiên địa này sẽ tự hóa thành một Tiểu Thế Giới, nhưng mà qua nhiều lần nghiên cứu phát hiện, cũng không đạt đến tiêu chuẩn để tự hình thành thế giới. Nhưng hiện tại những thứ mà ngài thấy, xác thật hoàn toàn không phải thật sự!”
Hắn chém định chặt sắt nói: “Qua mỗi mười hai canh giờ, trong tràng cảnh của mỗi một mạc thiên địa, sinh vật ở đó đều được tái tạo lại lần nữa. Đầu Tạc Xỉ kia vẫn sẽ đi xuyên qua Thú Kính, đến bờ sông ở xa để uống nước, Nha Ba Lạp vẫn sẽ tụ lại ở ngay giữa hồ sâu. Thậm chí tại vùng trung tâm của khu vực này, quả trứng khổng lồ kia cũng vừa lúc vỡ ra, sinh vật bên trong cũng không tung tích.”
Trong sự gật đầu phụ họa của Tạ Hoàn Lang, hắn nói tiếp: “Vô luận là chúng ta tiến vào bao nhiêu lần, những… hình ảnh này đều sẽ vĩnh hằng bất biến, chỉ biết lặp lại một lần rồi một lần. Vô luận là chúng ta làm gì ở chỗ này, thời cơ vừa đến, mọi thứ đều tiêu di trong vô hình. Ví dụ như con hoẵng mà Đại Hoàng bắt được, sau khi đệ nhất mạc thiên địa mở ra lần nữa, nó vẫn còn có thể chạy nhảy trong cánh rừng này.” Hắn thở dài nói, “Chuyện quỷ dị như vậy, ngoại trừ trận pháp, thật sự không có lời giải thích thứ hai nào.”
Tạ Hoàn Lang cũng ở một bên nói: “Mấy lần đầu Càn Thanh Thánh Điện tiến vào đệ nhất mạc thiên địa cũng từng thử vây giết đầu Tạc Xỉ này, đã hao tổn nhiều đệ tử. Thế nhưng lần sau tiến vào thì nó vẫn đi đi lại lại như vậy.”
“Có.” Ninh Tiểu Nhàn nhíu chặt lông mày, “Pháp khí đặc thù cũng có thể làm được.” Nàng đã từng thấy qua một vật, cũng có thể bố trí được cảnh tượng huyền ảo giống như vậy, khiến cho con người đắm chìm trong đó, thậm chí nàng cũng đã tự mình trải nghiệm qua uy lực của nó. Đó chính là pháp khí “Luân Hồi Đài” ở dưới mặt đất Xuân Thành, nàng lấy được nó ở trên hội đấu giá của Thiên Thượng Cư với một cái giá tốt. “Luân Hồi Đài” cũng là khiến cho người ta thể nghiệm được một đoạn ngắn đặc biệt nào đó một lần lại một lần, nó vô cùng tương tự với Cố Ẩn Sơn Hà Trận.
Công Tôn Triển nói: “Ngài nói là, pháp khí bổn mạng “Sơn Hà Trận”của Huyền Vũ giấu trong đại trận? Chuyện này cũng có khả năng, nhưng diệu dụng của Sơn Hà Trận là cải tạo địa hình, lại không có khiến cho sinh vật chết đi trong trận sống lại lần nữa.”
Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Đang ngồi đây cũng không có ai tận mắt thấy qua kiện pháp khí Sơn Hà Trận này, ai có thể nói được đến cùng là nó có bao nhiêu tác dụng? Hơn nữa, nếu như Cố Ẩn Sơn Hà Trận thật đúng như các ngươi nói, sinh vật đến từ bên ngoài không thể lưu lại bất kỳ dấu vết ở trong này, vậy vì sao những người đến sau còn có thể tìm được pháp khí và di vật của các tiền bối lưu lại?”
Công Tôn Triển nhíu mày nói: “Chỗ kỳ lạ chính là chỗ này, cũng không biết có bao nhiêu người không nghĩ ra, ghi chép trong tay gia phụ đã nói, hắn đã từng tận mắt thấy một người ở trong đệ nhị mạc thiên địa tìm được pháp khí, sau khi mang ra khỏi Vân Mộng Trạch xem xét thì phẩm cấp là Địa cấp thượng phẩm.”
Nàng chuyển động đôi mắt: “Nhưng mà người tìm được pháp khí đúng thì cũng không nhiều lắm phải không?”
“Không nhiều lắm.”
Trường Thiên đột nhiên nói: “Các ngươi có từng nghe qua, “Giả thành thật thì thật cũng như giả” chưa?” Thấy mọi người lắc đầu, hắn nhẹ thở ra một hơi nói, “Chờ cảnh giới của các ngươi cao hơn một ít, tất nhiên sẽ hiểu rõ sự hư thật, giữa thật và giả thật ra đâu được phân biệt rõ ràng chứ?” Hắn nhìn Tạ Hoàn Lang nói, “Nghỉ ngơi một canh giờ, rồi đi xem quả trứng khổng lồ kia.”
Hắn chưa quên mục đích của lần tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận này, chính là tìm được Mộc Chi Tinh. Bất kỳ manh mối nào có trong tay cũng không thể buông tha, quả trứng khổng lồ này đã nằm ở giữa đệ nhất mạc thiên địa, như vậy cũng cần phải đi điều tra một phen.
Ở đây tuy là đầm lầy, với kinh nghiêm sinh tồn ở dã ngoại phong phú, nàng vẫn có biện pháp đốt lửa.
Cho nên trước khi chìm vào giấc ngủ, ngọn lửa đã cháy lên, hong khô hơi ẩm trong phạm vi bốn năm trượng, khiến cho nhóm người bọn họ ngủ càng thêm say.
Thức tỉnh sau giấc ngủ ngắn này, tinh thần mỗi người đều vô cùng phấn chấn, mà ngay cả Tạ Hoàn Lang bị thương, bây giờ hành động cũng lưu loát hơn nhiều.
Miệng vết thương của hắn đã bắt đầu lên thịt, tuy là còn ngứa hơn lúc đầu, nhưng chỗ đó không chỉ được cầm máu mà ngay cả vảy cũng đã biến mất, khôi phục rất tốt, chỉ cần không dùng sức chạy nhảy, cũng sẽ không quá đáng ngại. Dược hiệu Ẩn Lưu dùng cho phàm nhân vậy mà thần dị đến như thế, hắn lại âm thầm tặc lưỡi một lần nữa.
Thương thế của hắn ở bộ vị vô cùng xấu hổ, không thể chịu được khi ngồi thẳng, cho nên Đồ Tận đành phải biến về thân Kỳ Thú, chở Công Tôn Triển chạy đi, để Chư Kiền cho một mình hắn nằm sấp trên đó. Mặc dù hắn không cam lòng để Công Tôn Triển cưỡi trên người mình, nhưng lại không còn cách nào khác.
Ninh Tiểu Nhàn thư thư phục phục mà tựa trên vào ngực Trường Thiên, hơn phân nửa sức nặng đều đặt trên người hắn. Hiện tại tim người này đập rất bình thường, bịch bịch, trầm ổn mà hữu lực, giống với người khác, nàng thừa dịp hắn còn ở bên trong Vân Mộng Trạch mà nghe nhiều một lát.
Đoạn đường đi trầm mặc, nàng nhẹ nhàng nói: “Trước khi chúng ta tiến vào đại trận, chàng đã dùng biện pháp gì để đối phó với công kích của Man Tổ vậy?”
Hắn khẽ cười một tiếng: “Có thể nhịn đến bây giờ mới hỏi, coi như sự nhẫn nại của nàng cũng có tiến bộ.” Lời nói còn chưa dứt, đã bị nàng ngắt một cái trên lưng, hắn đành phải tiếp tục nói, “Nàng còn nhớ rõ chính mình làm sao mà tỉnh lại từ trong giấc ngủ dài không?”
Nàng nghĩ nghĩ một lát mới nói: “Có người lẻn vào khiến ta sớm tỉnh lại hả?”
“Không sai. Hai tiểu tạp chủng của Dương Minh Tông lẻn vào Vô Tận Hải Nhãn, thời điểm chân thân của ta thu thập họ, vô ý dẫn phát nước chảy, suýt nữa khiến nàng bị thương.” Cánh tay hắn vòng ở eo nhỏ của nàng siết chặt lại, “Bọn họ tu vi thấp kém, có thể đi vào Vô Tận Hải Nhãn, thuần túy là dựa vào môt kiện Huyền Vũ Quy Giáp.” Nói đến đây, trong tay hắn đã xuất hiện một thứ đồ, được nàng tiếp nhận rồi vuốt vuốt nhiều lần.
Mau rùa đen nhánh cùng bàn tay nhỏ nhắn tuyết trắng tạo thành hai sắc thái đối lập tươi sáng rõ nét, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay của nàng, nói tiếp: “Bọn họ đã chết, thứ này cũng bị ta thu lại. Huyền Vũ Quy Giáp là pháp phòng ngự cường đại, hai người này của Dương Minh Tông căn bản không hiểu phải vận dụng như thế nào, chỉ biết hình thành vòng bảo hộ để chịu đựng sự đè ép của Hải Nhãn. Lúc tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, ta mang theo nó bên người, cân nhắc đến đây là bảo vật dùng mai rùa của bản thân Huyền Vũ luyện thành, có chứa khí tức của chủ nhân nơi này, chắc có lẽ không bị lực lượng thiên địa nơi đây hạn chế, quả nhiên, Huyền Vũ Quy Giáp cảm ứng được uy hiếp đến gần, đã tự động ngăn địch.”
Loại vật như quy tắc này, cho đến bây giờ đều là thiết lập vì người khác.
Quy tắc mà Huyền Vũ chế định, ngoại trừ cường giả đã ngoài Thần Cảnh, đương nhiên cũng chỉ có một mình nó có thể phá vỡ. Chuyện này cũng giống như khi ngươi tiến vào một xí nghiệp tư nhân, nếu như mỗi người đều mang giày tây hoặc là mặc đồng phục thống nhất phù hợp, chỉ có một mình ngươi mang dép lê, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc lại lộn xộn, vậy hơn phân nửa ngươi không phải ông chủ thì cũng có quan hệ họ hàng với ông chủ – ở trên địa bàn của chính mình, người đầu tiên có được đặc quyền là chính mình.
Nàng trầm ngâm nói: “Có được phiến mai rùa này, như vậy không phải an toàn hơn rất nhiều hay sao?” Một khoảnh khắc trước khi Chư Kiền nhảy vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận, trên gò má hơi ấm áp, tựa như có người khẽ vuốt lên. Nàng còn tưởng rằng là ảo giác, kết quả sau khi nghe Tạ Hoàn Lang kể lại, là do Man Tổ do dự ở khoảng khắc cuối cùng, nên bọn họ mới có thể thuận lợi đào thoát.
Nhưng mà cảm giác này cực kỳ quỷ dị, nàng không dám nói với Trường Thiên, hiện tại phiền phức của bọn họ đã không ít.
Trường Thiên lắc đầu nói: “Phiến mai rùa này có niên đại quá lâu rồi, lại không được bảo dưỡng thường xuyên, lần này tiếp nhận một kích của Man Tổ, chỉ sợ tối đa còn có thể dùng một lần nữa thôi là sẽ tan vỡ hoàn toàn.” Hắn cầm tay nàng, lật mai rùa qua. Quả nhiên bên trên có một vết rạn rất rõ ràng.
Có Tạ Hoàn Lang dẫn đường, đoạn đường kế tiếp cũng rất thuận lợi.
Đó là một sơn cốc nho nhỏ, cỏ cây bên trong nhiều hơn nơi khác một ít, độ ấm cũng cao hơn, ngay cả mấy vũng bùn nhỏ cũng thường xuyên bốc lên bong bóng ùng ục. Tình huống như vậy ở trong rừng rậm Ba Xà cũng có, cho nên nàng cũng kịp phản ứng đầu tiên: “Địa nhiệt. Độ ấm trong lòng đất chỗ này sợ là cao hơn nơi khác một ít.” Chọn một chỗ ao nhỏ mà quan sát, ở đây có sương trắng bốc hơi, bên trong không có con cá nào. Nàng vươn tay đặt trong không trung ở trên mặt nước, biết rõ nước ấm khoảng bảy mươi độ.”
Tạ Hoàn Lang dẫn mọi người đi trong chốc lát, chỉ về phía trước nói: “Quả trứng khổng lồ đang ở trong sơn động đó.”
Theo hướng ngón tay của hắn nhìn lại, trên vách đá phía trước quả nhiên có sơn động, vốn là được thảm thực vật rậm rạp che kín, ngay cả cửa động cũng không thấy rõ lắm, nhưng bây giờ hơn mười căn dây leo bên ngoài sơn động bị ngoại lực xé ra hai bên, lộ ra cửa động tối đen.
Xem ra, là có vật từ bên trong xông ra, mới khiến các nhánh dây leo trở thành bộ dáng này.
Mọi người đến gần, mới phát hiện thật ra sơn động này rất rộng lớn, chỉ là lối vào bị người khác sử dụng thần thông tụ tập đất đá đến cùng một chỗ, rút nhỏ cửa động lại, chỉ rộng cho bốn người sóng vai đi vào, hơn nữa cỏ cây ở đây vô cùng tươi tốt, chỉ cần thời gian nửa tháng, cửa động sẽ hoàn toàn bị che lại.
Đi đến đây, Đồ Tận cũng rất tự giác đứng trông chừng ở cửa động, miễn cho mọi người bị tận diệt, còn những người khác nối đuôi mà vào.
Tuy sơn động này rộng thênh thang, đi vào đó như đi vào trong phòng thi đấu bóng rổ, nhưng lại không sâu lắm, nhiều lắm là hơn ba mươi trượng (100m).
Trong tay Ninh Tiểu Nhàn cầm Oánh Quang Thảo, cho nên tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, ở đáy động có phủ một tấm đệm được làm từ cỏ hái từ trong ao đầm, vốn là một tầng thật dầy, nếu như được nhìn thấy ở hậu viện nông gia, thật đúng sẽ bị người ta coi như là đống cỏ khô, nhưng bây giờ đã bị hư thối hầu như không còn.
Trên đệm cỏ, có một quả trứng khổng lồ đang nằm, vốn là phải cao chừng bảy xích (2m2), vỏ trứng màu đen nhánh, màu sắc tối đen đến nỗi như muốn hút cả ánh sáng vào. Nói “vốn là” bởi vì hiện tại quả trứng khổng lồ này chỉ còn lại một phần vỏ trứng nhỏ làm bệ, nếu nhìn kỹ vào, còn có thế thấy được dưới đáy vỏ trứng còn đọng lại một ít chất lỏng trong suốt, tản mát ra mùi tanh hơi gay mũi.
Mặt đất gần đệm cỏ cũng dính loại chất lỏng này, một mực kéo dài hơn mười trượng.
Vỏ trứng rất dày, ít nhất cũng đạt ba thốn. Nàng đưa tay trơn mớn phần cạnh cao thấp không đều, rất khẳng định nói: “Đây là bị gặm từng chút từng chút một rồi ăn luôn đấy.”
Gia hỏa ăn vỏ trứng, không hề nghi ngờ chính là sinh vật vừa vặn được ấp ra từ quả trứng, sau khi nó cắn rơi hơn phân nửa vỏ trứng thì mới đi ra ngoài, lại kéo hư mất mấy nhánh dây leo ở cửa động, lúc này mới để chỗ ẩn thân ban đầu lộ ra.