Mà cũng nhờ trộn lẫn với một thứ bất ngờ như vậy nên một món Ngư Giảo Dương mới có thể khiến cho Tuần Hải Dạ Xoa thiếu chút nữa là nuốt luôn cả đầu lưỡi của hắn vào.
Một lát sau, Đồ Tận cũng thong thả bước đến, mở miệng ra nói câu đầu tiên chính là: “Chúng ta không cần phải lưu lại trên lục địa nữa –!”
“Mộc Chi Tinh đã từng hiện thân ở Linh Thảo Viên trên Đảo Thất Túc.”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, sắc mặt của Khánh Xích Cáp càng khó coi: quả thực là một câu thành sấm.
Lúc này Dạ Xoa đã ăn xong, mang theo hai tên phụ binh tiếp tục đi tuần biển, Đồ Tận đưa mắt nhìn hắn biến trở về chân thân, trong miệng tiếp tục nói: “Hơn một canh giờ trước, trong Linh Thảo Viên trên Đảo Thất Túc đã phát hiện ra tung tích của Mộc Chi Tinh, yêu quái quản vườn báo lên trên, Huyền Vũ đã tự mình tiến đến xem xét.” Mặc dù Linh Thảo Viên được gọi là “viên” (vườn), nhưng thật ra lại là một đảo trong Đảo Thất Túc, trong đó có đủ loại kỳ hoa dị thảo, lại có dị khúc đồng công chi diệu* như Tiên Trị Viên của Ẩn Lưu. Nghe hắn nói như vậy, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. Trong Linh Thảo Viên những thứ hiếm thấy có khắp nơi trên mặt đất, nếu bọn họ là Mộc Chi Tinh thì cũng nguyện ý đi vào trong đó, bởi vậy tỷ lệ tiểu chút chít này xuất hiện ở đó rất cao.
* Dị khúc đồng công chi diệu: phương thức khác nhau nhưng kết quả lại giống.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Nó là một yêu quái trong nước, làm sao mà biết được tin tức trong Linh Thảo Viên?”
“Nó có một thân thích thủ viên (trông coi vườn), lúc ấy đang nằm ngủ trong sông, lúc Mộc Chi Tinh chạy trốn thì vừa vặn nhảy lên đầu nó.” Hắn lại bổ sung thêm, “Giữa cóc với nhau truyền tin rất nhanh.”
“… Được rồi.” Nói cũng đúng, mùa hè ở trên đảo khắp nơi đều vang lên âm thanh của cóc, không nhanh mới là lạ, “Chỉ là đã qua hơn một canh giờ, nói không chừng Huyền Vũ vẫn còn ở trên đảo. Nếu có được lời tương triệu (kêu gọi) của nó, chúng ta có thể không uổng phí trắc trở mà vẫn có thể đến được Linh Thảo Viên.” Không ai cho rằng Huyền Vũ có thể bắt được Mộc Chi Tinh. Nếu tiểu chút chít này có thể bị bắt một cách nhẹ nhàng linh hoạt như vậy thì còn có thể tung hoành vô số luân hồi trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận này sao?
Lại nói tiếp, Huyền Vũ cũng không bắt được, vậy mấy người phàm như bọn họ có thể bắt được Mộc Chi Tinh hay sao? Nghĩ đến đây, nàng liếc mắt nhìn Trường Thiên, chỉ thấy người này sắc mặt lạnh nhạt, tựa hồ cũng không bị vấn đề này làm cho phiền não.
Như vậy, bây giờ bọn họ phải tìm cách lên đảo rồi. Lúc trước mọi người cũng đã thương nghị qua, đối với phàm nhân mà nói thì Đảo Thất Túc chính là đầm rồng hang hổ, cho nên nếu muốn tất cả mọi người đều có thể đến được đó thì biện pháp tốt nhất vẫn là lệnh từ trên truyền xuống, để Huyền Vũ tự mình hạ lệnh gọi.
Hiện tại, bọn họ thiếu một lý do để cho Huyền Vũ không thể không triệu bọn họ đến gặp.
Trường Thiên suy nghĩ một chút mới nói: “Đồ Tận, ngươi đi tìm Hi Ngư, nói cho nàng biết là Man nhân sắp tấn công. Nếu nàng hỏi làm sao ngươi biết được tin tức này thì ngươi hãy nói – ”
Đồ Tận thấp giọng nói: “Ta sẽ nói là trước khi trốn khỏi Man tộc thì biết được tin từ chỗ đó sao?”
“Không sai.” Trường Thiên nhẹ gật đầu, “Không cần nói tỉ mỉ, chỉ cần nói là Man tộc đã chọn đêm trăng tròn cuối cùng của mùa hạ để tấn công là được. Chỉ cần nàng truyền tin này đi, Huyền Vũ tất nhiên biết được ý nghĩa.”
Muốn để tộc nhân Hi thị giúp bọn họ truyền tin, chưa hẳn là cần phải thu được tín nhiệm của người trong thôn, còn có một loại tình cảm chân thực có thể lợi dụng, đó là sợ hãi. Hi thị đã kế thừa tổ tiên mà sinh sống ở đây, nỗi sợ hãi đối với Man tộc đã sớm thâm căn cố để, trong thôn của bọn họ còn nghe nói có phụ nữ dùng Man nhân để hù dọa bé con: “Ác ma phương Bắc thích nhất là ăn hài tử không nghe lời.” Bởi vậy chỉ cần nhận được tin Man tộc sắp tấn công, vô luận là Hi Ngư có tin hay không thì trong nội tâm nàng cũng sẽ sinh ra nỗi lo sợ và bất an, thời điểm nàng khẩn cầu Huyền Vũ, những cảm xúc này đều sẽ được truyền đạt cho Huyền Vũ không sai một chút nào.
Đồ Tận nhẹ gật đầu, đi ra ngoài tìm được nữ tộc trưởng, lôi kéo nàng vào nhà nói nhỏ.
Huyền Vũ mà biết được tin này thì sẽ có phản ứng gì? Trong nội tâm Công Tôn Triển cực kỳ khẩn trương, thực sự ngạc nhiên nói: “Lúc chúng ta tiến vào đệ tam mạc thiên địa thì đúng là trời đang mưa to gió lớn, làm sao các người biết được tối nay chính là đêm trăng tròn cuối cùng của mùa hạ chứ?”
“Nơi này là Nam Cương, thời gian của mùa hạ rất dài.” Trường Thiên chỉ nói câu này rồi lại im lặng, Công Tôn Triển đợi cả buổi cũng không đợi được lời giải thích, vẫn là Ninh Tiểu Nhàn mím môi cười giải thích cho hắn.
“Trước kia khi ta hành tẩu đại lục đã biết rõ, Nam Cương Địa Khu của Nam Chiêm Bộ Châu, ngày mùa hè dài, nhưng bình thường đến tháng mười cũng đã nhập thu. Hôm qua sau khi lên bờ, thời tiết đã lạnh hơn, đến sáng sớm trên lá cây còn xuất hiện một lớp sương thật mỏng, thực tế thì lá của một cây ô liu ven đường đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ, đây là điềm báo sắp vào thu.” Cây ô liu được hình dung là “Vi sương vị lạc dĩ tiên hồng” (Hơi sương chưa rơi mà lá cây đã đỏ rồi), là một loại cây có phản ứng mẫn cảm trước biến hóa của mùa.
“Về phần đêm trăng tròn cũng rất đơn giản. Tuy là bầu trời tối qua toàn là mây đen, không thấy được mặt trăng, nhưng bây giờ đã qua giữa ngày rồi, ngươi xem thủy triều bên ngoài thôn đã lùi đến mức thấp nhất, đang chuẩn bị bắt đầu thủy triều. Mỗi tháng chỉ có vào ngày mười lăm mười sáu, thủy triều mới bắt đầu vào buổi trưa.” Công Tôn Triển nhìn về phía bãi biển, quả nhiên nước biển đã lui lại rất xa, để lộ ra bãi bùn ven biển màu đen, rồi nghe nàng nói tiếp, “Ngày mà chúng ta đưa cho Huyền Vũ không cần phải đặc biệt chính xác, nó vốn đã biết rõ thời gian độ kiếp của mình rồi.”
Mới nói được mấy câu, Đồ Tận đã trở lại rồi, Hi Ngư còn ở trong phòng chưa đi ra, thấp giọng nói: “Xong rồi, nàng đang cầu nguyện với Huyền Vũ.”
Ninh Tiểu Nhàn nói: “Nàng có do dự hay không?”
“Tất nhiên là có.” Đồ Tận cười lạnh nói, “Nhưng nàng vẫn vô cùng sợ hãi, thà rằng tin là có, cũng không dám không tin.” Hi Ngư thông minh hơn tộc nhân bình thường, lúc này biết rõ ngày lành của tộc nhân Hi thị là nhờ ôm đùi Huyền Vũ mới có được, nếu như núi dựa mà nghiêng ngả, kết quả của bọn họ cũng không khá hơn chút nào đâu, cho nên dù Hi Ngư có tính toán cho bộ lạc Hi thị thế nào thì nhất định cũng sẽ nói chuyện này cho Huyền Vũ biết.
Mà điểm mấu chốt của kế sách lần này, ở ngay chỗ việc Man tộc đến đánh lén là thật.
Nhà có hàng xóm xấu xa, Huyền Vũ kiên quyết sẽ không đem chuyện độ kiếp ra tuyên dương bốn phía, lòng biết ơn của con người là có hạn. Mà Man tộc có thể đánh lén sau khi một đạo thiên lôi cuối cùng đánh xuống, nói rõ một việc bọn họ đã sớm chờ đợi một cơ hội tốt nhất rồi. Mà hàng trình từ lãnh địa Man tộc đến Đảo Thất Túc quá xa xôi, tuyệt không phải chỉ cần mười canh giờ là có thể tới được, bởi vậy có thể bài trừ khả năng bộ lạc Cách Nguyên nghe được tiếng sấm mới chạy đến đánh lén.
Như vậy sau khi loại trừ tất cả các khả năng thì sự thật trở nên rất đơn giản: Man tộc biết được tin tức Huyền Vũ sắp độ kiếp trước thời gian, thậm chí đã thăm dò được cả thời gian cụ thể luôn rồi. Mà đám người Trường Thiên, hiện tại muốn dùng tin tức này để lên đảo tìm kiếm Mộc Chi Tinh.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, Hi Ngư liền đi ra khỏi phòng, thần sắc trên mặt cũng không chuyển biến tốt, ngược lại là hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ nói: “Tin tức của các ngươi, tốt nhất là thật…”
Không đợi nàng nói xong, Đồ Tận lập tức ngắt lời nói: “Vì tin tức này mà chúng ta đã tổn thất rất nhiều đồng bạn.”
Hi Ngu khẽ giật mình, còn muốn nói tiếp, đã bỗng có người chạy nhanh đến thì thầm vài câu với nàng. Sau khi nàng nghe xong thì biến sắc, nhẹ gật đầu với Đồ Tận, quay người bước nhanh theo người báo tin.
Thính lực của Đồ Tận khá tốt, lúc này mới lên đường: “Vừa rồi người nọ báo lại, có hai nữ tử của Hi thị chết ở bên ngoài, là bị mãnh thú gây thương tích.”