Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 910: Q.7 - Chương 910: Quyển 8 - Chương 904: Linh Thảo Viên




Đồ Tận nói xong thì liếc nhìn Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên. Gần thôn Hi thị lấy đâu ra mãnh thú chứ? Lòng hắn thầm nói gần đây nữ chủ nhân thiện tâm, hai nữ tử này không biết làm sao lại chọc đến nàng mới có thể bị Đại Hoàng cắn chết như vậy?

Nàng có chút mím môi. Ngay lúc nàng gọi Đại Hoàng ra thì đã biết rõ tuyệt đối không thể lưu lại hai nữ nhân kia, nếu không tin tức nàng có thể điều khiển mãnh thú mà truyền đi thì không biết sẽ rước lấy phiền toái gì nữa.

Ước chừng một khắc sau, mặt đất lại lắc lư rung động một lần nữa, cuối cùng trong tầm mắt xuất hiện một người cao lớn, bóng dáng có vài phần quen thuộc: Tuần Hải Dạ Xoa lại trở về rồi.

Lần này, đám người Tuần Hải Dạ Xoa nhìn nhìn từ đầu đến đuôi mấy lần, giống như là trên đầu bọn họ mọc ra mấy bông hoa hiếm có vậy, rồi sau đó mới kêu một tiếng: “Vừa rồi nhận được tin tức đại nhân đưa đến, bảo ta đến đón các ngươi về Đảo Thất Túc. Trên đường đừng ra vẻ, nếu không ta ném các ngươi xuống biển cho cá ăn!” Gần đây Đảo Thất Túc cấm tiệt phàm nhân cùng Man tộc tới gần, lúc này Huyền Vũ cư nhiên chỉ tên muốn gặp mấy người này,sao không khiến hắn nghĩ vỡ đầu cũng không ra chứ?

Hắn ngại việc dẫn đường cho phàm nhân là mất mặt, nên hai phụ binh kia bị hắn đuổi ra tiếp tục đi tuần biển rồi.

Phóng ra một câu uy hiếp, hắn cũng không mong có người trả lời, chỉ từ trong ngực lấy ra một thứ, ném xuống biển. Thứ này gặp gió là lớn lên, thời điểm rơi xuống mặt biển thì đường kính đã dài đến hai trượng (6m) rồi, thoạt nhìn như là một cái đĩa bẹp màu xanh, nhưng xung quanh lại cong lên một vòng, nổi ở trên mặt biển như là một cái chén thanh ngọc nhỏ, trông rất đẹp mắt.

Dạ Xoa chỉ chỉ thứ này nói: “Đi lên đi!”

Đợi sau khi mọi người đã nhảy lên đứng vững trên đó, trong tay Dạ Xoa biến ra pháp khí của bản thân, chính là một thanh Trượng Bát Xà Mâu, sau đó đâm vào trong nước, lớn giọng hô: “Đến!”

Một tiếng kêu này như tiếng sấm mùa xuân, đinh tai nhức óc, nhưng tất cả mọi người đều biết chiêu thức này của hắn là đang thi triển thần thông ở trong nước đấy, quả nhiên hơn mười nhịp thở trôi qua, trên mặt biển phương xa đã có mấy cái vây cá xuất hiện, hơn nữa nhanh chóng trở nên lớn dần trong tầm mắt.

Không phải cá mập. Ninh Tiểu Nhàn nhìn kỹ lại, những đại gia hỏa đang bơi lại gần đây với tốc độ như ngư lôi có chiều dài khoảng một trượng, cách nước biển mà cũng có thể nhận ra cơ bắp kiên cố của chúng, vây cá trên lưng như lá cờ, dựng thẳng lên, phần mõm dài nhỏ lại tròn như trường thương. Chúng bơi đến gần liền thả chậm tốc độ, sau đó há miệng ngậm dây thừng mềm phía dưới chén thanh ngọc, rồi xoay người bơi ra khơi xa, đúng là hành động như người kéo thuyền hoặc là tuấn mã.

Hóa ra là Kỳ Ngư (cá cờ). Trước đó nàng cũng chưa bao giờ thấy qua chân diện mục (hình dạng thật) của loại cá này, ngược lại là đã từng hưởng qua hương vị của nó khi còn ở Thành Đô Linh. Trước mắt có năm đầu cá cờ kéo động, cái chén ngọc bích này lập tức vượt sóng vượt gió, tiến về trước như mũi tên. Dạ Xoa duy trì vị trí của bản thân ở trước mọi người nửa thân, lội nước mà đi. Hắn ở trên biển cũng có bí thuật, loài cá có tốc độ nhanh có thể đuổi kịp được hắn chẳng qua cũng là nương nhờ phần nào thôi, hắn không muốn tự mình kéo thuyền cho đám người này, nên mới tìm vài đầu Kỳ Ngư đế kéo thay.

Việc đã đến nước này, không thể quay đầu lại, mọi người dứt khoát khoanh tay khoanh chân ngồi xuống, thưởng thức biển trời phong quang. Mặt trên của cái chén thanh ngọc này cư nhiên còn có mạch lạc, Ninh Tiểu Nhàn khẽ vuốt vài cái rồi nói với Trường Thiên: “Không ngờ còn có lá sen vua lớn như vậy!” Sen vua là loài cây có phiến lá lớn nhất trong tất cả các loài thực vật thủy sinh có hoa, mỗi một phiến đều có thể chịu được tải trọng khoảng mấy chục kg, yêu quái này cư nhiên đã luyện phiến lá sen vua này thành pháp khí chở người.

Trường Thiên còn chưa đáp lời, Dạ Xoa đã nghe được, quay đầu lại nói một cách khinh thường: “Phàm nhân thiếu kiến thức, đây gọi là pháp khí, có thể biến lớn nhỏ tùy ý!”

Nàng mím môi, cười mà không nói.

Tốc độ của Kỳ Ngư cực nhanh, có thể chống đỡ vượt qua ca nô của Hoa Hạ rồi. Hang ổ của Huyền Vũ cũng cách bờ biển không xa, chỉ cần thời gian một nén nhang đã đến gần chỗ cần đến rồi.

Bầu trời rõ ràng là còn ánh sáng, thế nhưng vừa tiến vào đây không biết sương mù dày đặc từ đâu bay tới bao phủ cả biển cả, tất cả cảnh vật bên ngoài hai trượng đều không thể nhìn rõ nữa, lại có thể cảm nhận được nước chảy bên dưới phiến lá sen vua càng sục sôi mãnh liệt hơn. Mặc dù có Kỳ Ngư kéo đi, nhưng đường đi cũng xóc nảy vô cùng, bọt nước càng ngày càng cao, giống như có xu thế triều dâng mãnh liệt trên biển giống như tối hôm qua.

Mọi người nắm chặt mép của phiến lá sen vua, hiểu được đây chính là trận pháp do Huyền Vũ bố trí. Đảo Thất Túc trên mặt biển hô ứng với Bắc Phương Thất Túc trên tinh không, ngay cả hình dạng hay vị trí phân bố cơ hồ cũng giống nhau như đúc, chính là do một tay Huyền Vũ bố trí cả. Đối với người có được hai hệ thiên phú Thủy – Thổ mà nói, muốn chế tạo ra mấy hòn đảo như ý muốn thì có gì là khó khăn chứ?

Một cử động kia đương nhiên cũng không phải là tâm huyết dâng trào. Từ ngày Đảo Thất Túc được lập thành thì đã có trận pháp tự nhiên, quanh năm có sương mù phong tỏa, dưới nước là đá ngầm lởm chởm, không thể đi thuyền. Địa hình hiểm ác đã tạo ra mạch nước ngầm chảy xiết, chính giữa Đảo Thất Túc chính là một vòng xoáy khổng lồ có thể ăn tươi nuốt sống, đừng nói là đội thuyền, cho dù là yêu quái có đạo hạnh thấp yếu một chút khi bị cuốn vào thì cũng sẽ phấn thân toái cốt. Chịu ảnh hưởng của nó, dòng nước ở vùng này chảy cực kỳ cuồng bạo, thường xuyên có sóng lớn ngập trời.

Nhìn đến đấy, mọi người mới biết tối hôm qua chính là may mắn trong bất hạnh, lúc tiến vào đệ tam mạc thiên địa đã rơi đến chỗ bên ngoài Đảo Thất Túc, không bị cuốn là trong khu vực chết chóc như vậy.

Khỏi cần nói, đây là thủ đoạn phòng vệ mà Huyền Vũ trang bị cho hang ổ của mình. Man nhân không giỏi về bơi lội, khi tác chiến ở một nơi như thế này, lực lượng của họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Đảo Thất Túc là do một loạt các hòn đảo lớn nhỏ cấu thành, đương nhiên không chỉ là một hòn đảo trống không. Kỳ Ngư lôi kéo khách nhân đi qua nơi này, tốc độ cũng bởi vì đá ngầm cản đường mà chậm lại, đá ngầm san hô ở đây rậm rạp giống như là răng nanh, có đoạn còn duỗi dài ra khỏi mặt nước, căn bản không để cho các chủng tộc trên cạn đi qua. May mắn là khi đi thêm được thời gian hai chun trà nữa thì rốt cục cũng chạy ra khỏi nơi sương mù vây quanh, ngẩng đầu nhìn qua chính là Nam Hải sóng tràn, cảnh đẹp giữa ban ngày.

Linh Thảo Viên là một hòn đảo nằm sát biên giới của Đảo Thất Túc nhất, không nằm ở trong sương mù, ngược lại có thể tận hưởng được ánh mặt trời. Ninh Tiểu Nhàn chưởng quản Tiên Thực Viên của Ẩn Lưu, đương nhiên biết rõ lý do vì sao lại như vậy – cho là là linh thảo tiên ba (linh thảo hoa tiên), thì đã số chúng cũng cần dương khí tẩm bổ.

Lúc này, rốt cục thì Linh Thảo Viên cũng tiến vào tầm mắt của mọi người.

Ngay cả Khánh Xích Cáp cũng là lần đầu tiên quan sát hòn đảo này ở cự ly gần, lập tức nhịn không được hít một hơi dài.Đa số các hòn đảo tự nhiên đều hình thành ở chỗ nước cạn, hay sa mạc, nhưng xung quanh Linh Thảo Viên nào có nước cạn, cư nhiên lại là vách đá cao vạn nhận* dựng đứng ngay cả Viên Hầu cũng khó vượt qua được. Hòn đảo này ít nhất cũng cao hơn mặt nước sáu mươi trượng, trên chỗ cao nhất thì xanh um tươi tốt, cây rừng xum xuê. Nhìn từ phía xa, hòn đảo này giống như là một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ nổi trên mặt nước.

* Nhận: một đơn vị đo độ dài/ độ cao, một nhận bằng 6,7 mét.

Ngoại trừ dùng để đề phòng địch hoạn thì việc trồng các loại linh thảo ở chỗ cao cũng rất có lợi, có thể thu thập thêm nhiều nước sương. Bên trong Tiên Thực Viên của Ẩn Lưu cũng đặc biệt thiết lập đài cao, ở trên cự mộc xây dựng phòng ấm, dùng để nuôi dưỡng những loại cây kiều quý.

Dạ Xoa hạ lệnh cho Kỳ Ngư bơi quanh đảo hơn nửa vòng thì mới tiến sát lại gần. Lúc này mọi người mới phát hiện ra, hóa ra bên trên hòn đảo này cũng đào ra một lối đi nhỏ dọc theo vách núi, là một con đường bằng gỗ nho nhỏ khá hiểm trở đi thông bờ biển, chỉ là nó thấp thoáng dưới bóng cây xanh nên khó mà nhìn rõ, có lẽ là dùng để cho những yêu quái hải sinh này ra vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.