Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 917: Q.7 - Chương 917: Quyển 8 - Chương 912: Các hiển thần thông




Trầm Hạ làm như nhìn ra suy nghĩ mọi người, làm sáng tỏ nói: “Cây là vật chết, người là vật sống. Nơi này là Cố Ẩn Sơn Hà trận, nào có thiên đạo tới xử phạt thi hành thiên lôi đánh xuống? Dù sao chỉ là nguyền rủa đau răng.” Nói đến chỗ này lời nói xoay chuyển, ” Sau khi chúng ta tiến vào linh thảo Viên, cũng gặp mộc tinh. Vật này vừa vặn từ bên người chúng ta nhảy qua, tốc độ cực nhanh, chúng ta bắt không kịp, ngược lại vì đuổi theo mộc tinh mà bị yêu quái trông vườn bắt được. Nếu không phải ta cái khó ló cái khôn, yêu cầu gặp Huyền Vũ bẩm báo chuyện bí mật, giờ phút này đã không biết bị yêu quái nào nuốt ở trong bụng rồi.”Nói xong cười khổ.

Ninh Tiểu Nhàn dò xét hắn một cái, quay đầu nhìn về phía Hoàng Huyên. Tiểu cô nương này liên tục không ngừng gật đầu nói: “Ninh ân nhân......”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói: “Đừng gọi ta ân nhân, nghe rất không được tự nhiên.”

Hoàng Huyên biết nghe lời phải, lúc này đổi lời nói: “Ninh......Ninh cô nương.” Đôi mắt – đẹp không khỏi đi lòng vòng ở nàng cùng Trường Thiên, làm như bằng vào giác quan thứ sáu cường đại của phái nữ, phát giác ra giữa hai người quan hệ đặc thù, “Trầm Hạ đều nói thật. Ta chẳng bao giờ trải qua màn thiên địa thứ ba, kết quả lúc mở mắt đã bị truyền vào nơi này, đang lúc bàng hoàng thì gặp được hắn, chuyện xảy ra phía sau cùng hắn nói nhất trí đây.”

Ninh Tiểu Nhàn hỏi: “Sư huynh Hạc yêu của ngươi đâu?”

Hoàng Huyên cắn môi dưới, khổ sở nói: “Màn thiên địa thứ hai sắp sửa kết thúc, hắn bị yêu quái trong rừng lao ra ăn mất! Ta chung quanh tránh né, hai phù vật trước mắt cũng bị người đoạt, lúc này mới truyền vào màn thiên địa thứ ba.”

Lại trở thành như vậy......Ninh Tiểu Nhàn thầm nghĩ xoa trán. Tiếp theo, Hoàng Huyên chỉ chỉ Trầm Hạ, mặt lộ vẻ cảm kích: “May mắn Trầm Hạ nói hắn từng bình yên rời đi màn thiên địa thứ ba, còn nói chỉ cần ta đi theo hắn, có thể đảm bảo an toàn. ”

Cô nương ngốc này, đừng để cho người ta bán còn giúp người đếm tiền. Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu đánh giá Trầm Hạ thật lâu, cho đến khi Trường Thiên ở bên nặng nề ho một tiếng, nàng mới nói: “Ngươi là đệ tử môn phái nào, vì sao lại có kinh nghiệm màn thiên địa thứ ba?”

Trận Cố Ẩn Sơn Hà hai màn thiên địa trước cũng đã bị sờ thấu, duy có màn thiên địa thứ ba người hiểu rõ tình hình chỉ rải rác, Càn Thanh Thánh Điện cũng phải mất ba trăm năm trước dưới sự giúp đỡ từ sổ ghi chép của Công Tôn Bộ, có phương pháp phá giải xuất trận. Trước mắt tên này chưa biết hạng người gì, cũng có thể ở trong thiên địa nơi này bình yên ra vào? Có thể thấy được Nam Chiêm bộ châu thật là đầm rồng hang hổ a.

Trầm Hạ mỉm cười, tự có một loại khí độ trầm ổn: “Vận khí tốt, tình cờ mò tới phù vật. Ta tiểu môn tiểu phái, nói ra cô nương cũng chưa chắc biết.”

Ninh Tiểu Nhàn một bước cũng không nhường nói: “Ngươi không nói, ta làm sao biết?”

Hắn không thể làm gì khác hơn là nói: “Ta là đệ tử quan môn của chưởng môn Thi Vô lượng Cuồng Phong Hiên, xin hỏi sư phụ cô nương là từ chỗ nào?”

Cuồng Phong Hiên, cái tên này lấy được cặn bã vô cùng. Nàng đang muốn cười lạnh, Khách Xích Cáp ở một bên thấp giọng nói: “Đây là Bắc Phương Tiên phái, nhân số rất ít, số lượng chưa đầy một ngàn.”

Thật sự có môn phái như vậy! Cái người có thưởng thức như thế nào mà lấy bực này tên.Đôi mi thanh tú của nàng hơi giương: “Ờ, chúng ta đi từ Tiên phái Phù Diêu!” Vẫn mượn tiểu phái ở dưới Ẩn Lưu, người Nam Chiêm bộ châu trung bộ biết được không nhiều lắm.

Trầm Hạ khóe miệng khẽ cong lên: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

Song phương đều cảm giác người đối diện ngoài cười nhưng trong không cười.

Trầm Hạ ho nhẹ nói: “Mộc tinh chạy trốn mau lẹ, không biết các vị tính toán bắt như thế nào?”

Đồ Tẫn lạnh lùng nói: “Đó chính là chuyện của chúng ta.”

Trầm Hạ cũng không để ý, cười nói: “Nếu mọi người có mục tiêu giống nhau, tại hạ có một đề nghị.” Dừng một chút, cho đến khi ánh mắt của mọi người đều quăng hướng mình, mới nói tiếp, “Vật này quá khó bắt, không bằng chúng ta hợp tác trước thôi.Cần bắt tay, lại tất cả bằng cơ duyên như thế nào?” Hắn nhìn sắc trời một chút, “Không còn sớm, Huyền Vũ Độ Kiếp ở ba canh giờ sau.”

Ninh Tiểu Nhàn giương mắt nhìn qua Trường Thiên, thấy hắn từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là muốn giao cho nàng xử lý. Con ngươi của nàng quay lòng vòng, liền cười một tiếng đáp lại: “Nói rất đúng, thời gian quá gấp, nơi này khắp nơi đều có yêu quái...... Như vậy thôi, nếu ngươi có thể làm chúng ta mạnh tay đuổi theo mộc tinh, chúng ta sẽ đồng ý đề nghị của ngươi.”

Bọn họ nếu dám đến trên đảo Thất túc, cũng đã nghĩ kỹ phương án ở chỗ này truy tung mộc tinh.Chỉ làTrầm Hạ này thoạt nhìn thần thần bí bí, không bằng mượn cơ hội sờ mó gốc gáccủa hắn, chính nàng còn có thể giữ được mấy tờ lá bài tẩy, chẳng phải tốt à?

Huyền Vũ sai khiến yêu quái đang đứng ở một bên, đối với mọi người mắt nhìn chằm chằm vào, đây là một con Chồn yêu, thoạt nhìn rất là khôn khéo. Đáng tiếc mọi người dùng là ngôn ngữ Nam Chiêm bộ châu, nó nghe không hiểu, chỉ đôi mắt nhỏ xoay chuyển quay tròn. Trầm Hạ hướng phía nó rầm rĩ nói: “Phân một phần thôi. Này đầu quy về các ngươi, ta ít nhất có thể bắt đi năm Thành yêu quái nơi này, như thế nào?”

Công Tôn Triển chê cười một tiếng nói: “Bắt đi một nửa có ích lợi gì? Còn yêu quái dư lại, chúng ta giống như trước đánh không lại.”

Trầm Hạ đọng lại thanh nói: “Chúng ta bây giờ ở vị trí giữa hồ trong linh thảo viên, từ nơi này đến Tây Viên mộc tinh thường lui tới, chạy trốn chỉ cần chừng một khắc đồng hồ. Huyền Vũ mới vừa đã yêu cầu lũ yêu rời xa mộc tinh, không nên hành động thiếu suy nghĩ, cho nên hiện tại cái hướng kia cơ hồ là không người nào. Nếu ta có thể dẫn dắt rời đi nhiều hơn phân nửa yêu quái, như vậy từ giữa hồ đến Tây Viên, dọc theo đường đi căn bản cũng sẽ không gặp phải.” Huyền Vũ sắp Độ Kiếp, cho dù nàng nhận được tin tức đám người Trầm Hạ, Trường Thiên chạy trốn cũng sẽ không để ở trong lòng, chỉ là chính là mấy người phàm thôi, tại thời khắc mấu chốt như vậy, trốn thì trốn. Cho nên Huyền Vũ phản ứng có thể không đáng kể.

Khách Xích Cáp mở miệng chất vấn: “Làm sao ngươi biết mộc tinh còn ở lại Tây Viên?”

Gương mặt anh tuấn của Trầm Hạ có hơi không vui: “Nơi đó cự mộc chọc trời, trồng linh dược ít nhất, cho nên yêu quái tuần thú cũng ít nhất. Ngươi không có nghe lời nói của ta sao, Huyền Vũ không muốn đả thảo kinh xà, cho nên hạ lệnh lũ yêu rời xa Tây Viên, mộc tinh thấy nhân khí sẽ chạy xa, cho nên nếu nó còn lưu lại nơi linh thảo Viên này, địa phương có khả năng xuất hiện nhất chính là Tây Viên.”

Khách Xích Cáp còn định nói thêm, Trường Thiên đã cắt đứt lời của hắn, chỉ nói hai chữ: “Động thủ.” Kế hoạch chu đáo nữa, cũng vĩnh viễn cản không nổi biến hóa nhanh. Nếu tới nơi này, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

Lập tức Trầm Hạ đứng lên, đem yêu chồn kêu tới đây. Yêu quái này mặt tràn đầy hung quang mà nhìn chằm chằm hắn, mọi người cũng muốn nhìn hắn biểu hiện như thế nào, kết quả người này lại hướng về phía Chồn yêu thẹn thùng cười một tiếng: “Vội vã đi ngoài, ta nhưng hay không, có thể hay không......?”

Mọi người hơi bị cười ngất, hình tượngTrầm Hạ vốn là tuấn mỹ không ăn lửa khói nhân gian, trong nháy mắt oanh sập.

Chồn yêu sửng sốt, nhất thời khuôn mặt đầy vẻ chán ghét, chỉ chỉ một tảng đá lớn ngoài bảy trượng nói: “Đi về phía sau! Nếu ngươi dám giở trò, gia gia ăn sống......xé xác ngươi!” Nói uy hiếp được một nửa, đột nhiên nhớ tới người này đến lúc đó thối không ngửi nổi, vội vàng sửa lại từ. Về phần phía sau tảng đá lớn, nó là trăm triệu sẽ không đi theo. Yêu quái cũng có tôn nghiêm, nếu không phải Huyền Vũ đại nhân hạ lệnh, người nào kiên nhẫn canh giữ ở bên cạnh bọn người phàm này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.